Bệ hạ không muốn gặp Hạ Hầu Di, giờ Hợi ta đi gặp hắn. Hắn ngồi sát vách tường đối diện cửa sổ được ánh trăng chiếu rọi vào, quả thực là một bức tranh tĩnh lặng. Trước khi nhìn thấy hắn làm sao ta cũng không thể hiểu được nhưng vào giờ phút này ta đã hoàn toàn hiểu. Có lẽ Hạ Hầu Di cũng muốn uống rượu ngắm trăng cùng Trịnh Dung Chi như trước kia, nhưng hoàn cảnh đã khác. Dù hắn có muốn trở lại như trước nhưng lại không thể đột phá lòng phòng bị của bản thân, việc duy nhất hắn có thể làm được là làm một thần tử làm hết trách nhiệm.
Ta ngồi ở một bên song sắt, dùng giọng nói dịu dàng mà đời này ta chưa từng dùng để dỗ hắn: “Hạ Hầu Di, huynh còn nhớ trước kia ta rất hay làm hỏng quần áo của huynh không, mỗi lần như vậy đến đêm ta đều trộm vá lại giúp huynh nhưng mà đồ ta vá thật khó coi…… Đến cuối cùng khi gần như tất cả quần áo của huynh đều bị ta vá hết, khi đó Trịnh Dung Chi cười nữ hồng của ta thực sự kém cỏi làm hỏng một phòng quần áo của huynh……”
Ta cố gắng cười nhưng lại cảm thấy chính mình cũng không cười nổi nữa. Rõ ràng đã tới mức như vậy nhưng ta cũng không hiểu bản thân đang nói cho Hạ Hầu Di hay là nói cho chính mình nghe.
Hạ Hầu Di vẫn không thèm để ý đến ta, ta còn nghĩ phải nói một câu: “Hạ Hầu Di, trước kia ta từng yêu huynh.”
“Trịnh Dung Chi, An Vân,” hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ta một cái rồi khẽ hỏi: “Sao bây giờ ta mới phát hiện hoá ra tâm tư của An Vân lại giống Bệ hạ đến thế.”
Nụ cười trên mặt ta không thể giữ được nữa, bàn tay nắm chặt buông thõng thất hồn lạc phách mà rời đi. Hiện giờ, đều không cần nói những lời thừa nữa, Hạ Hầu Di đủ thông minh để biết được tâm tư trơ trẽn của ta và Bệ hạ dư thừa đến mức không cần phải nói nữa. Ta không đành lòng đưa ý chỉ kia cho hắn, sau khi rời khỏi thiên lao ta lệnh cho một thị vệ chuyển giao cho hắn.
Một canh giờ trước Bệ hạ đã chuẩn bị xong cây đao thứ ba cho Hạ Hầu Di.
Trước đây nguyên lão vương triều trước lấy huyết mạch tiền triều muốn mưu phản nhưng binh lực của họ không đủ mà thiên hạ lại đang thái bình nên họ khởi sự không thành công. Đại thần trong triều chia làm hai phái, những người ủng hộ Hạ Hầu Di nhân cơ hội trộn lẫn vào, họ luôn cho rằng Bệ hạ không có tài đức gì, nên trả lại đế vị cho Hạ Hầu Di. Việc này làm cho Bệ hạ vô cùng tức giận, hắn mang quân cờ từ hai năm trước là Lý Tham đẩy đến trước mặt Hạ Hầu Di bức Hạ Hầu Di chọn lựa một đáp án mà không hề cho hắn lựa chọn.
Hạ Hầu chủ trương trấn an dỗ dành nguyên lão của vương triều cũ, nếu việc này bị nhiều người lớn tiếng phản đối thì Hạ Hầu Di ra mặt giải quyết, Bệ hạ liền nhẹ nhàng xử phạt hai người một chút. Nếu Hạ Hầu Di không theo, Bệ hạ liền phúc thẩm bản án cũ ở Tầm thành, y luật xử trảm hai người.
Ba chiêu của bệ hạ độc ác tàn nhẫn bức bách hắn không còn đường lui.
Hạ Hầu Di nhận ý chỉ của Bệ hạ tự đi dẹp chín ngàn ba trăm người kia, khi trở về hắn chỉ nói một câu với ta và bệ hạ.
Hắn nói: “Từ hôm nay ba người chúng ta chấm dứt.”
Bệ hạ để cung nhân lặp lại cho mình nghe, hắn đờ đẫn mà nghe rồi nghến răng nghiến lợi nói từng chữ một. Trước đó ánh mắt hắn vẫn còn lạnh lẽo nhưng ngay sau đó hắn lại nở nụ cười nhẹ giọng hạ một đạo ý chỉ khác: Xử tử Trần Đạc và Lý Tham.
Ta muốn khuyên can, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta lúc này làm ta có chút không đành lòng. Hắn khóc giống như một tiểu hài từ vừa làm mất đồ vật yêu thích nhất nhưng hắn vẫn cố nở nụ cười nói: “Không sao, bọn họ làm sao quan trọng bằng hai chúng ta trong lòng Hạ Hầu chứ.”
Ta cũng không nhịn được mà lừa gạt chính bản thân mình, ta dịu dàng dỗ hắn: “Đúng vậy, không phải vội.”
Nhưng khi Hạ Hầu Di hồi cung đã biết được chuyện này, trong lòng của ta và Bệ hạ chợt trở nên lạnh lẽo. Hạ Hầu Di ngơ ngẩn nhìn ta và Bệ hạ giống như đang nhìn hai người xa lạ.
Qua thật lâu, Hạ Hầu Di quỳ xuống chậm rãi khấu đầu.
“Vì sao ta vẫn muốn trở về? Bởi vì ta không đành lòng từ bỏ, dù trong lòng ta biết rõ nhưng ta vẫn muốn mạo hiểm trở về để hỏi một câu bản thân mình còn có đường sống hay không.” Hắn nói từng chữ một giọng nói của hắn cũng trở nên run rẩy, đáy mắt hắn tràn đầy bi ai và phẫn nộ: “Chúng ta cùng nhau lớn lên cùng nhau thưởng thức ánh trăng tốt đẹp ngoài kia mà trưởng thành, mười ba năm đó thật tốt đẹp làm cho người ta không đành lòng quên đi…… Trịnh Dung Chi, An Vân, vậy mà chúng ta đều quên mất.”
Trong điện không có ai đi trả lời câu hỏi của hắn, ánh mắt hắn dần bình tĩnh hơn đó là cảm giác trút hết được bi phẫn(buồn bã+phẫn nộ) chỉ còn lại tiếc nuối, sự tiếc nuối này làm chúng ta muốn hỏi một câu tại sao chúng ta lại đi đến nước này.
Cổ họng của ta và Bệ hạ đều trở nên khô khốc chỉ có thể nhìn Hạ Hầu Di nói mà không nói được một câu nào.
Cuối cùng Hạ Hầu Di cười nói: “Bệ hạ, cả đời này thần sẽ không bước vào đế kinh một bước. Thần sẽ thành thân với một thôn phụ thôn dã, nếu có con là trai thì sẽ cung phụng bệ hạ cả đời, nếu là nữ sẽ may áo gấm cả đời. Như vậy, Bệ hạ người có vừa lòng không?”
Bệ hạ gian nan gật đầu. Hạ Hầu Di chuyển mắt nhìn ta, hắn lấy một lọn tóc đen từ trong ngực ra rồi vứt vào mồi lửa để ngọn lửa thiêu sạch, đó là tín vật định thân ta tặng hắn từ mười ba năm trước không ngờ hắn vẫn còn giữ.
Hạ Hầu Di nói: “An Vân, bỏ đi hôn sự này nàng có vừa lòng không?”
Ta rũ mắt xuống im lặng thật lâu rồi mới gật đầu.
Vì thế vào tháng mười một năm ấy Hạ Hầu Di rời đi, lúc đó tuyết bay đầy trời. Chỉ có ta biết Hạ Hầu Di thực sự đã chết, vì khi hắn trở về ta đã vô cùng sợ hãi nên vì đề phòng hắn có hậu chiêu nên đã bỏ độc vào rượu và thức ăn của hắn. Nhưng thật ra…… Hắn cũng không nhẫn tâm thương tổn ta và Bệ hạ một chút nào.
Hạ Hầu Di đã chết, tất cả mọi thứ trên đời này đều trở nên lạnh như băng. Quãng thời gian còn lại của chúng ta không quá vui vẻ, bệ hạ cô đơn một đời, mà ta cũng u uất một đời.