Buổi tối Lý thị rang chút đậu phộng, cắt lạp xưởng, thịt xông khói, tai heo khô và đuôi heo mang lên bàn sau đó lại tiếp tục bận việc.
Bà còn phải xào cải thìa với tỏi, rau hẹ trứng gà, hâm nóng bánh rau hẹ buổi trưa.
Tam Bảo oa oa kêu rồi nuốt nước miếng cái ực.
Trên đường đi vì phải chữa trị vết thương nên hắn chỉ có thể ăn uống thanh đạm, hơn nữa vì là trên đường nên cơm canh không thể quá chú ý.
Đặc biệt là khoảng thời gian năm mới hắn theo anh em họ Ân ăn uống tùy ý, không thể phong phú như khi ở nhà.
Hiện giờ nhìn thấy mấy món thịt khô quen thuộc thế là nước miếng của hắn không nhịn được tứa ra.
Tứ Bảo hừ hừ nói: “Nhìn huynh có tiền đồ chưa kìa, nước miếng chảy dài thế kia cơ mà!”
Tam Bảo nhảy dựng lên kẹp cổ Tứ Bảo mắng: “Tứ Bảo, có phải đệ muốn đánh nhau không?”
Tứ Bảo chấp hết: “Tới đây, chơi luôn!”
Tam Bảo nhìn bàn ăn sau đó nuốt nước miếng do dự nói: “Cơm nước xong lại đánh đi!”
Tứ Bảo ném cho hắn một ánh mắt xem thường, “Một bàn cờ có thể chậm trễ được bao lâu?”
Tam Bảo vừa nghe thấy thế thì khẽ cắn môi: “Lấy ra đây, xem ta giết đệ hoa rơi nước chảy nào!”
Ân Tu Trúc cũng cười và ngồi một bên xem cờ.
Hắn xem rất nghiêm túc, còn hai tên Đại Bảo và Nhị Bảo thì được chân truyền của người nhà họ Đào nên không ngừng ở bên cạnh chỉ huy.
Tam Bảo và Tứ Bảo cũng quen rồi, vui tươi hớn hở nghe hai thằng anh làm quân sư quạt mo.
Thi thoảng tụi nó còn giơ quân cờ lên hỏi: “Đâu? Đi chỗ nào? Hai người có chắc không, sao một kẻ nói đông một kẻ nói tây thế?!”
Ân Tu Trúc cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Chuyện này thật tốt, đây mới đúng là gia đình chứ! Lúc trước hắn định hoàn thành xong mọi việc sẽ tìm một sơn thôn bình yên, rời xa hỗn loạn để trải qua ngày tháng bình an với em gái.
Hiện tại xem ra đúng là mệnh số đã định, thời cơ vừa vặn.
Bọn họ chỉ dang tay ra cứu giúp một người, cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì nhưng lại tình cờ tới thôn xóm nơi non xanh nước biếc này.
Nơi đây và chốn đào nguyên hắn kỳ vọng không khác gì nhau mấy.
Mọi người ở đây thiện lương chất phác, lúc mới tới hắn đã phát hiện những thôn dân tới chúc mừng ông cháu Đào Tam gia đều mang theo tươi cười dạt dào chân thật từ nội tâm.
Đã từng chứng kiến quá nhiều những tươi cười giả dối nên lòng hắn bất giác nảy lên cảm động.
Một nhà Đào Tam gia cảm ơn nên giữ anh em họ lại, đối đãi như ân nhân.
Nghe nói bọn họ muốn ở lại cả nhà lại nhiệt tình giúp đỡ lên kế hoạch.
Ân Tu Trúc đã chứng kiến nhiều điều nhưng vẫn bị tình cảm ấm áp hòa thuận của gia đình họ chạm tới đáy lòng.
Cả nhà Đào Tam gia cũng không vì có người ngoài như bọn họ mà trở nên câu nệ, mọi người vẫn trải qua cuộc sống bình thường, nên nói thì nói, nên cười thì cười.
Ở đây không có quy củ nhiêu khê, không có tâm cơ thâm sâu, cảm giác này chính là không sai!
Ân Tu Trúc đang nghĩ tới thất thần thì Tam Bảo và Tứ Bảo đã chơi xong một ván.
Tứ Bảo ha ha cười nói: “Vừa rồi là ai nói muốn giết đệ không còn manh giáp nhỉ?”
Tam Bảo chơi xấu: “Ván này không tính, đều do đại ca và nhị ca phá đám, nếu không ta sẽ không hạ sai nước cờ! Thêm một ván đi!”
Tứ Bảo rộng lượng: “Được! Nể mặt huynh là ca ca nên đệ cho huynh cơ hội phục thù đó!”
Lúc này Ân Thanh Lan và Nữu Nữu bưng chén đũa đi tới chỉ nghe thấy tiếng cười đùa vui vẻ truyền ra.
Nữu Nữu sớm đã quen nhưng Ân Thanh Lan lại cực kỳ tò mò hỏi: “Trong phòng thật náo nhiệt! Chơi cờ lại có thể náo nhiệt đến thế ư? Nữu Nữu muội muội, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt đi!” Vì thế, hai người buông chén bát trong tay và chen qua nhìn.
Ân Tu Trúc đang vui vẻ thấy em gái cũng vui tươi hớn hở thò qua thì hắn dịch sang bên cạnh để nàng có thể nhìn rõ bàn cờ hơn.
Ân Thanh Lan vẫy tay với Nữu Nữu và nói: “Nữu Nữu muội muội, ngồi đây này!” Nói xong nàng nói với anh mình: “Ca, huynh dịch qua bên kia một tí đi, băng ghế này dài có thể ngồi được ba người đó!”
Ân Tu Trúc nhấc mông dịch sang bên trái lộ ra một khoảng trống lớn thế là Nữu Nữu cười tủm tỉm ngồi xuống cạnh Ân Thanh Lan.
Theo khóe mắt Ân Tu Trúc nhìn thấy một đôi mắt sáng lấp lánh, hai hàng lông mi dày.
Vị cô nương này chắc là Nữu Nữu đúng không? Lông mi của Thanh Lan hình như không dày được như thế.
Ân Tu Trúc lại nghĩ đến ngây người, bên tai là tiếng Ân Thanh Lan kích động gào lên: “Oa! Tam Bảo, sao huynh lại đi ở đây? Tứ Bảo mà đi mã qua thì không phải huynh bị ăn luôn à?!”
Tứ Bảo đắc ý ha ha cười: “Tam Bảo, không cho huynh đi lại, hê hê!” Nói xong hắn bang một tiếng đi mã qua ăn luôn quân cờ của Tam Bảo.
Mặt Tam Bảo đen như đáy nồi.
Hắn cười khổ nói với Ân Thanh Lan: “Thanh Lan muội muội, sao ngươi không nhắc ta sớm hơn?”
Ân Thanh Lan nói: “Huynh hạ cờ nhanh quá! Nhưng không sao, ảnh hưởng không lớn, chỉ tổn hại chút thôi.
Huynh vẫn còn cơ hội, để ta nhìn xem, huynh đi chậm chút!”
Tình hình lúc sau chính là một khi Tam Bảo chuẩn bị đi sai là Ân Thanh Lan sẽ kéo ống tay hắn reo lên: “Ngừng! Ngừng! Không thể đi ở đó!”
Tam Bảo lập tức thu tay về hỏi: “Thế đi ở đâu?”
Đại Bảo và Nhị Bảo thấy Tam Bảo có quân sư mới thì đành phải quay đầu chỉ điểm Tứ Bảo.
Vì thế năm người tiếp tục chơi cờ, ríu rít không ngừng.
Người nào mà chơi nghiêm túc thấy cảnh này chắc chạy mất dép.
Ân Tu Trúc thực tự nhiên quay đầu nhìn em gái sau đó nhân tiện đánh giá Nữu Nữu.
Ban ngày hai người có gặp qua, hắn chỉ biết nàng là một thiếu nữ mười sáu tuổi bộ dạng uyển chuyển.
Lúc này nhìn kỹ hắn lại phát hiện nàng mặt phấn má đào, bộ dáng thực sự đáng yêu, đôi mắt cong thành trăng non, lông mi như hai mảnh lông chim hơi run run, đôi môi sắc tường vi hơi nhếch lên, quả thực khiến người ta muốn hái.
Giống như cảm nhận được ánh mắt của Ân Tu Trúc, đôi mắt cong cong kia nhìn lại.
Nữu Nữu hào phóng cười với ân nhân của anh nàng sau đó lại rời mắt đi nhìn mấy thằng anh chơi cờ.
Ân Tu Trúc thì thấy hơi xấu hổ, hắn âm thầm nắm chặt tay mới nén được rung động trong lòng.
Đào Tam gia tùy ý để bọn nhỏ chơi cờ còn ông bình thản ngồi bên bàn nhỏ hút thuốc.
Ngũ Bảo thì quy củ viết đề mục tiên sinh giao về nhà, không hề bị đám kia ảnh hưởng.
Tiểu Ngọc Nhi thì không có hứng thú với chơi cờ nên ở bên cạnh Ngũ Bảo và thi thoảng sẽ hỏi: “Chữ này nghĩa là gì?” Ngũ Bảo sẽ nhẫn nại giảng giải cho chị gái.
Chờ Lý thị và con dâu bưng toàn bộ đồ ăn lên thì thấy một bàn đang vây vòng trong vòng ngoài xem đánh cờ còn đồ ăn thì bị đặt ở một bàn còn lại.
Lý thị thấy thế thì cười nói: “Ăn cơm đi! Ăn xong lại chơi!”
Tam Bảo đã sớm chờ những lời này thế là hắn lập tức đẩy quân cờ và nói: “Ăn cơm! Ăn cơm!”
Tứ Bảo trợn trắng mắt: “Lại chơi xấu!”
Lý thị nói với Đào Tam gia: “Lão nhân, không phải ông muốn uống rượu sao? Sao không đi rót rượu đi!”
Đào Tam gia buông tẩu thuốc nói: “Vò rượu ở nhà cũ, ta đã để Trường Phú và Trường Quý đi bê rồi.
Là một bình lớn đó, dọn luôn về phòng ăn bên này, về sau muốn uống lấy cũng tiện!”
Ông đang nói thì Trường Phú và Trường Quý đã hợp lực nâng một vò rượu lớn tới.
Kỳ thật một người trong bọn họ bê cũng được nhưng Đào Tam gia không yên tâm, một hai phải để hai đứa con trai hợp lực đi bê.
Bên ngoài vò rượu dán giấy nhưng đã được bóc ra, Đào Tam gia vạch nắp thì thấy mùi rượu thơm nồng ập vào mặt.
Ông cười nói: “Rượu này ngâm đủ rồi đó! Ngửi đã thấy con sâu rượu rục rịch!”
Trường Phú lấy một cái muôi trúc tới vói vào múc rượu ra bỏ vào bầu rượu.
Những ai có thể uống thì sẽ có một chén rượu nhỏ.
Rượu rót vào chén sứ trắng nổi bật màu hổ phách.
Ân Tu Trúc hỏi: “Gia gia bỏ thêm cẩu kỷ ư?”
Đào Tam gia gật đầu cười nói: “Đúng vậy, Nhị Bảo bắt ta cho thêm cẩu kỷ, táo đỏ và đảng sâm, nói là như thế mới tốt cho sức khỏe!”
Ân Tu Trúc gật đầu: “Loại rượu này nếu uống thường xuyên sẽ cường thân kiện thể, thực thích hợp cho người già uống.
Nếu gia gia và nãi nãi uống một chén mỗi ngày thì đảm bảo bệnh gì cũng khỏi!”
Lý thị cười nói: “Ta không uống được đâu, ta uống một chén đã ngã, mỗi ngày uống một chén thì ta khỏi làm việc luôn.”
Ân Thanh Lan nói: “Nãi nãi, ngài uống nửa chén vào buổi tối cũng được, vừa ngủ ngon lại tốt cho sức khỏe!”
Lý thị hơi động lòng và cũng muốn nếm thử nên nói với Đào Tam gia: “Này ông cũng rót cho chúng ta một chén đi! Vợ Trường Phú và Trường Quý đều có thể uống.
Ta thì nửa chén là được! Thanh Lan và Nữu Nữu là cô nương nên lấy trà thay rượu đi!”
Đào Tam gia để Trường Phú đi rót rượu, Ngũ Bảo cũng đưa cái chén trong tay cho cha hắn và nói: “Cha, cho con một chén đi!”
Trường Phú cười sau đó tịch thu cái chén của Ngũ Bảo thế là hắn mếu máo nhìn bà nội.
Lý thị cũng cười và đưa chén trà cho Ngũ Bảo nói: “Ngoan, chờ con lớn hơn chút thì mới được uống nhé!”
Ngũ Bảo đón lấy chén trà và lẩm bẩm nói: “Lúc nào mình mới lớn lên đây.
Mình cảm thấy mình lớn chậm ơi là chậm!”
Nữu Nữu gắp một hạt đậu phộng cho hắn và cười nói: “Ăn quả quả, cao cao hơn!”
Ân Thanh Lan cũng học Nữu Nữu và gắp đậu phộng cho hắn rồi nói: “Lại ăn quả quả, lại cao cao hơn!”
Ngũ Bảo lấy đũa chọc hai viên đậu phộng trong bát và nói: “Đệ không phải trẻ con!”
Lý thị buồn cười: “Con ấy, dù có cao bằng trời thì ở nhà ta vẫn là trẻ con thôi!”
Đào Tam gia thấy rượu đã rót đầy thì nói vài lời cảm tạ anh em họ Ân sau đó bảo đảm để bọn họ yên tâm ở lại.
Ông nói đây là nhà bọn họ, để bọn họ không cần khách sáo blah blah.
Nói xong mọi người chạm chén rồi uống một hơi cạn sạch.
Cứ như vậy, cả nhà nói nói cười cười, một chén tiếp một chén.
Lý thị nghĩ hôm nay vui vẻ nên cũng mặc Đào Tam gia uống.
Đến cuối cùng thì hay rồi, ngoài Ân Tu Trúc và Ngũ Bảo ra toàn bộ nam nhân trong nhà đều say khướt.
Đào Tam gia nói chuyện lè nhè, tay vỗ vai Ân Tu Trúc nói: “Tốt, tốt lắm, đứa nhỏ ngoan, cháu có, có thể uống, haha, đúng, đúng là có thể uống!”
Lý thị đỡ Đào Tam gia và mắng: “Say thế này rồi thì nói ít đi! Để ta đỡ ông vào nhà nằm thôi!”
“Hớ, ta không, không say nhé! Bà đã bao giờ thấy, thấy ta say chưa?!” Đào Tam gia vẫn đang giải thích cho bản thân nhưng lúc đứng lên hai chân ông đá chéo, Lý thị đỡ không nổi.
Đám con cháu đều ngã trái ngã phải, Lưu thị và Trương thị đang đỡ chồng mình về phòng.
Lý thị bên này không có ai giúp đỡ thì quả thực không đỡ nổi Đào Tam gia.
Ân Tu Trúc thấy thế thì tiến lên giúp đỡ, dù đầu hắn cũng choáng váng nhưng vẫn giúp Lý thị đỡ Đào Tam gia vào phòng ngủ.
Đào Tam gia ngã lên giường, miệng vẫn lẩm bẩm: “Hôm nay vui, thật vui! Uống! Uống thêm! Ha hả! Uống!”
Lý thị tức giận trợn mắt nhìn chồng vài lần, nhưng cái kẻ say rượu thì biết gì nữa, có tức cũng vô ích.
Bà chỉ đành quay đầu nói với Ân Tu Trúc: “Ngoan, bà thu dọn giường đệm cho anh cháu rồi đó, đi nghỉ đi.
Lát bà xong việc sẽ mang nước đến cho!”
Ân Tu Trúc gật đầu rồi lảo đảo đi ra khỏi phòng..