Ân Tu Trúc gấp không chờ nổi mà giục ngựa lên trấn trên.
Đám Tam Bảo thì hai mặt nhìn nhau, sự tình xảy ra quá đột ngột khiến bọn họ không biết làm sao.
Chẳng phải chỉ tới ăn bữa cơm thôi à? Chẳng phải bọn họ đang ở sân trước đùa giỡn à? Sao bỗng nhiên Nữu Nữu lại đính thân rồi?
Ân thị thầm vui vẻ và thúc giục Tam Bảo: “Chàng còn sửng sốt làm gì? Chuyện lớn như thế sao chàng còn không về nhà thông báo với người lớn trong nhà một tiếng!”
Tam Bảo vỗ đầu bừng tỉnh: “Đúng, đúng, đúng, đây mới là việc quan trọng nhất!” Nói xong hắn chạy ra ngoài viện nhưng lại đột nhiên dừng lại ở cửa nói với Tứ Bảo: “Tứ Bảo, chúng ta cùng đi!”
Tứ Bảo nhanh chóng đuổi theo, hai anh em chạy như bay xuống núi.
Nữu Nữu đạt được tâm nguyện thì cười híp mắt hỏi Ân thị: “Tam tẩu, có phải ta đang nằm mơ không?”
Ân thị cười lắc đầu thế là Nữu Nữu lại hỏi Tiểu Ngọc Nhi: “Ngọc Nhi, đại tỷ tỷ sắp thành thân rồi đó!”
Tiểu Ngọc Nhi vỗ tay cười nói: “Thật tốt! Tỷ gả cho Ân ca ca thì mỗi ngày muội đều có thể thấy tỷ!”
Ngũ Bảo nhìn Nữu Nữu và bất mãn hừ một tiếng: “Đại tỷ tỷ cứ thế gả cho người ta ư? Vậy đệ đệ còn nhỏ tuổi trong nhà thì ai chăm sóc đây?”
Nữu Nữu vươn tay véo má Ngũ Bảo và giả vờ hung tợn: “Ai bảo đệ giả vờ già dặn làm gì! Trên má toàn thịt đây này, giả vờ cái gì!”
Ngũ Bảo vội cứu mặt mình, lại xoa xoa má phính và lẩm bẩm: “Chúng ta cũng về đi! Trong nhà còn không biết tình huống đâu!”
Nữu Nữu gật đầu, không hề có thẹn thùng vì mới vừa định hôn ước.
Ngược lại nàng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi xuống núi.
Ân thị nhìn bóng dáng Nữu Nữu và thầm nghĩ: Tính cách Nữu Nữu như vậy thật tốt, ngây thơ nhưng vẫn thông minh, đáng yêu lại thẳng thắn, cũng không biết làm sao mà nàng ấy lại có được tính cách như vậy, khác hẳn đám thiên kim nhà giàu nàng tiếp xúc lúc trước.
Nữu Nữu còn chưa đi đến cửa nhà Lưu thị đã vội vã ra đón, vừa sờ mặt vừa kiểm tra tay chân, “Cho nương xem nào, bị rắn cắn chỗ nào? Nếu là rắn độc thì mạng nhỏ của con cũng đi đời! Đứa con gái không bớt lo này, sao con trêu chọc con rắn kia làm gì?” Lưu thị vừa nói tới đây đã nghẹn ngào.
“Nương, không sao đâu! Tứ ca nói đó là con rắn không có độc, mà dù có độc thì Ân ca ca cũng giúp con hút độc rồi, mạng nhỏ của con hẳn vẫn còn giữ được!” Nữu Nữu an ủi mẹ.
Lưu thị nhìn khắp nơi xác nhận không có ai mới nhanh chóng kéo con gái vào phòng và la lên: “Đứa con gái ngốc nghếch.
Tu Trúc giúp con hút máu độc là việc mà con có thể nói to thế à? Sao con không biết xấu hổ gì thế?!”
Nữu Nữu nghi hoặc: “Sao thế? Sự thật chính là như thế mà!” Nói xong nàng nghi hoặc nhìn mọi người trong phòng cầu giải thích.
Lý thị và mọi người đều nở nụ cười sau đó bà nói: “Cháu gái ngoan của ta đúng là không có chút kiến thức nào về cái này, dạy thế nào cũng không thông!”
Phan thị là người tính tình hoạt bát nên rất thích tính cách của Nữu Nữu.
Nàng ta nói: “Bà nội, Nữu Nữu muội muội như thế không phải ngốc đâu.
Theo cháu thì đây chính là liếc mắt một cái đã nhìn thấu, là ngay thẳng, cực kỳ đáng yêu.”
Tiểu Lý thị cũng gật đầu đi tới kéo tay Nữu Nữu nói: “Chúc mừng muội muội!”
“Aizzz, lão thái bà ta đúng là mắt mũi vụng về, một đứa nhỏ tốt như Tu Trúc ở ngay trước mặt mà ta còn không nghĩ tới Nữu Nữu.” Lý thị thở dài, “Mọi người nói xem, nếu hôm nay Nữu Nữu gặp phải rắn độc thì sao? Tu Trúc giúp hút máu độc mà vô ý bỏ mạng thì chúng ta phải làm thế nào?!”
Lưu thị nghĩ mà sợ, mắt lại đỏ lên.
Ân thị đi theo phía sau vội móc khăn tay lau nước mắt cho mẹ chồng và nói: “Nương, đều là con không tốt, không nên để Nữu Nữu đi rửa bát!”
Lý thị nói: “Cái này không trách cháu được, là họa thì không thể tránh.
Ta thấy Nữu Nữu chính là gặp họa được phúc, có được nhân duyên tốt! Nếu Tu Trúc cũng vui vẻ đồng ý thì ta cũng thành toàn cho hai đứa nó!”
Nữu Nữu đi tới trước mặt Lý thị cười hỏi: “Bà nội không hỏi cháu có thích hay không à?”
Lý thị vui vẻ nói: “Cháu là đứa nhìn một cái đã hiểu rõ, cháu có thích hay không ta còn không nhận ra ư?”
Nữu Nữu cười: “Ha ha, cháu thích Ân ca ca, hơn nữa nhà chồng chỉ cách nhà mẹ đẻ một quãng khiến cháu càng thích!”
Lưu thị cười mắng: “Sao con không biết xấu hổ gì thế? Nói gả tới gả đi mà không đỏ mặt!”
Nữu Nữu hừ hừ: “Vì sao phải đỏ mặt chứ? Con mới không đỏ mặt đâu!”
Lý thị trêu: “Xem ra ta phải gả cháu gái sớm thôi, trái tim đứa cháu này này chắc đã sớm bay lên sườn núi rồi! Nhưng bà phải nhắc con một câu, bát tự còn chưa hợp thì chẳng có gì chắc chắn.
Nếu bát tự không hợp vậy hôn sự của con và Tu Trúc sẽ không thành đâu!”
Nữu Nữu lại bày ra bộ dạng khẳng định bát tự sẽ hợp khiến mọi người lại trêu ghẹo nàng một phen.
Các nữ nhân xác định hôn sự thì các nam nhân càng không có ý kiến gì.
Ân Tu Trúc tạo được ấn tượng rất tốt với bọn họ, nếu Nữu Nữu có thể gả cho hắn thì mọi người đều vừa lòng!
Nói tới Ân Tu Trúc, lúc này hắn cưỡi ngựa vào trấn và tìm Phan chưởng quầy nhờ giới thiệu một bà mối tốt sau đó chuẩn bị hậu lễ mời bà mối dựa theo tập tục trấn trên mà mua đồ lễ cầu hôn.
Kế tiếp hắn sẽ chậm rãi chuẩn bị cho lễ thành thân sau khi hôn sự này được xác định.
Ân Tu Trúc thấy lòng mình bồn chồn, không biết người nhà họ Đào có đồng ý gả Nữu Nữu cho hắn không.
Dù sao hắn cũng không có gia tộc, không trưởng bối và bạn bè.
Hắn lại lớn hơn Nữu Nữu những 8 tuổi.
Chỉ nghĩ tới đây lòng Ân Tu Trúc đã buồn bã, cả buổi tối không chợp mắt được.
Sáng sớm hôm sau Ân Tu Trúc mang theo bà mối tới cửa.
Một nhà Đào Tam gia đều đang ngồi trong phòng chờ sẵn rồi! Ân Tu Trúc đứng bên cạnh bà mối nghe bà ta nói như bắn súng liên thanh, toàn lời hay ý đẹp, hận không thể lên làm việc thay Nguyệt Lão luôn.
Ân Tu Trúc không nghĩ hôn sự cứ thế được định ra nhưng còn chuyện quan trọng nhất là hợp bát tự lại làm hắn lo lắng.
Nếu bát tự của hắn và Nữu Nữu không hợp thì hôn sự này sẽ thất bại.
Hắn tiếp xúc với người nhà họ Đào hơn một năm và biết người nhà họ cực kỳ tin Trương tiên nhân, thậm chí lúc lên trấn trên làm việc Phan chưởng quầy còn lén chỉ điểm cho hắn hai câu nhưng Ân Tu Trúc khinh thường làm chuyện như thế.
Trực giác nói hắn và Nữu Nữu xứng đôi, nhưng lúc phải trao đổi thiếp canh thì tự tin trong lòng hắn lại biến thành lo lắng.
Sau khi hai nhà trao đổi thiếp canh Đào Tam gia lại cưỡi con lừa tới chùa Linh Thủy một chuyến.
Kết quả là ông vui rạo rực móc bạc trả tiền, Trương tiên nhân nhìn Đào Tam gia cưỡi lừa đi xa thì lẩm bẩm: “Nhà lão nhân này đúng là có phúc!”
Đào Tam gia lại tới Duyệt Lai Phạn Quán vì đã gần 2 tháng Đại Bảo chưa về nhà.
Hắn đưa tin nói việc làm ăn trong tiệm bận rộn, Vương trướng phòng lại về nhà dưỡng lão nên Phan chưởng quầy và hắn lo liệu không hết quá nhiều việc.
Chờ hắn bận xong thì sẽ rảnh rang hơn.
Đào Tam gia vừa vào sảnh của tiệm cơm đã đi tới bên quầy chỗ Đại Bảo tính sổ và cảm khái: “Việc làm ăn quả nhiên tốt!”
Đại Bảo nghe tiếng thì ngẩng đầu mới phát hiện ông nội đang đứng cạnh quầy thế là hắn nhanh chóng đón ông tới ngồi xuống.
Đào Tam gia nói: “Lâu thế con không về nên bà nội con không yên lòng, một hai bắt ông phải tới xem thế nào!”
Đại Bảo bất đắc dĩ: “Ông nội, năm nay việc làm ăn của tiệm tốt hơn nhiều.
Vương tiên sinh bị thấp khớp nặng nên đã về nhà dưỡng lão, cha vợ cháu lại bị bệnh mà vẫn phải bận việc nên người làm con rể như cháu càng phải cố gắng!”
Đào Tam gia gật đầu nói: “Ừ, ông thông gia không khỏe thì người làm con rể như con phải gánh trách nhiệm.
Chờ ông ấy khỏe lại con bớt thời gian về nhà một chuyến đi.
Đại Bảo, nghe ông nói, dù việc làm ăn tốt nhưng con vẫn phải giữ sức khỏe, đừng vì ham kiếm mấy đồng mà hao phí sức khỏe!”
“Cháu đã biết!” Đại Bảo đáp.
“Tiệm cũng nên thuê thêm người, không thể chỉ dựa vào hai người được!” Đào Tam gia khuyên.
“Cha vợ cháu cũng có ý đó nhưng người cần lao lại chịu khó không phải lúc nào cũng tìm được! Cũng vì thế mà cha vợ và cháu chỉ có thể tiếp tục vất vả một chút!” Đại Bảo than.
“Ông nội, trong nhà vẫn ổn chứ?” Đại Bảo hỏi.
“Đều tốt, nhưng mỗi ngày bà nội đều nhắc con, ông bảo bà ấy lên đây thăm thì bà ấy lại sợ thêm phiền hà!”
“Ông nội, chờ cha vợ cháu khỏe hơn thì cháu nhất định sẽ bớt thời gian về nhà!”
“Ừ, con tự cân nhắc tình hình đi! Đây là trái cây bà nội làm, còn có giày mẹ con làm và quần áo vợ con làm cho con đó!” Đào Tam gia giao tay nải trong tay cho Đại Bảo và thở dài nói: “Aizzz! Ông sẽ về nghĩ lại, thế này mãi thì không được, hay để vợ con lên trấn trên ở cùng đi! Nhị Bảo sớm hay muộn cũng sẽ về Đào gia thôn, con phải giúp ông thông gia trông coi việc làm ăn, không phải nói đi là đi được.
Nhưng hai vợ chồng con cũng không thể cứ mỗi người một nơi, chung đụng thì ít xa cách thì nhiều! Hơn nữa, bên cạnh con không có người chăm sóc ông cũng đau lòng! Nhìn con gầy bao nhiêu đây này!”
Đại Bảo nói: “Ông nội, cháu sẽ tìm cơ hội nói với cha vợ cháu tìm người có khả năng giúp ông ấy xử lý tiệm cơm, còn cháu sẽ về Đào gia thôn trồng trọt!”
“Aizzz! Chuyện này vẫn bên bàn bạc kỹ thì hơn! Ông về trước đây!” Đào Tam gia đứng dậy muốn đi thế là Đại Bảo nhanh chóng lấy một gói đồ từ quầy đưa cho ông ấy và nói: “Ông nội, đây là táo tơ vàng cha vợ cháu nhờ người mua, cực bổ khí huyết.
Ông mang về đi, để bà nội ăn nhiều một chút, bà lớn tuổi rồi cũng đừng làm việc nhiều nữa, để cháu dâu làm đi thôi!”
Đào Tam gia đón lấy cái gói và gật đầu nói: “Được, con cứ làm việc đi, ông về đây! Con có rảnh thì về nhà một chuyến, mọi người đã lâu không thấy con đều nhớ đến hoảng.
Chuyện của Nữu Nữu và Tu Trúc hẳn con cũng biết rồi, hôm nay ông tới hợp bát tự cho hai đứa, cũng đã xong xuôi.
Hôn sự này coi như đã định, người làm anh như con cũng nên chuẩn bị!”
“Cháu đã biết!” Đại Bảo đáp.
Đào Tam gia đi ra ngoài, Đại Bảo thì đi dắt lừa.
Phan chưởng quầy vội chạy tới bồi tội nói là bận quá không tiếp đón chu đáo!
Đào Tam gia nói: “Cũng không có việc gì, ta chỉ tới thăm Đại Bảo, ông thông gia cũng phải giữ sức khỏe, ta không quấy rầy nữa!” Nói xong ông chắp tay cáo từ.
Phan chưởng quầy và Đại Bảo tiễn ông đi rồi lại quay vào tiệm bận rộn..