Lưu Nghĩa bị đêm đó dọa đến ăn ngủ không yên, ngày nào cũng lên nha môn gõ trống, Vệ Hy phiền chán vô cùng, kết quả nghiệm thi của Tăng thị đã có, đúng là có điểm đáng ngờ.
"Đại nhân, Tăng thị mắc bệnh hen suyễn, ít nhất cũng phải trên mười năm, là khí tuyệt mà chết, một đao kia ở phần bụng nhìn qua có vẻ sâu, nhưng không phải là điểm trí mạng."
Mục Hâm Kỳ nghe Ngỗ tác nói xong, ngoảnh đầu nhìn Vệ Hy: "Khí tuyệt mà chết? Vậy không phải do hắn giết rồi?"
Vệ Hy lắc lắc đầu, "Không hẳn thế, nếu không phải hắn giết, hà tất lại tốn công sức đâm thêm một đao làm gì."
"Có lẽ người đó hận Tăng thị đến tận xương, mượn việc này để trút hận thì sao?"
"Tăng thị là một phụ nhân nơi khuê phòng, lại mắc bệnh hen suyễn, ngày thường cổng lớn không ra cổng trong không bước, có thể gây ra chuyện gì để kẻ thù hận nàng ta đến tình cảnh này kia chứ." Vệ Hy chuyển sang hỏi sư gia, "Bây giờ Lưu Nghĩa ở đâu?"
"Còn đang ngồi ở bên ngoài ạ!"
"Truyền hắn vào đây."
Lưu Nghĩa khép sát tay áo bước vào, trong khuỷu tay còn kẹp một tấm thảm lông, Vệ Hy bị chọc giận đến bật cười, đây là muốn ngủ luôn ở nha môn đấy à!
"Lưu Nghĩa, Tăng thị có bệnh hen suyễn, tại sao ngươi lại lấp liếm không báo?"
"Chuyện này... Tiểu dân cũng không phải cố ý che giấu, thật sự lúc đó thương tâm quá độ. Bất quá... điều này có liên quan gì đến cái chết của phu nhân ta sao?"
"Tăng thị lên cơn hen suyễn, khí tuyệt mà chết."
Lưu Nghĩa sững sờ một lúc, thì thào nói: "Thì ra là vậy..."
"Thế cách nói "sát nhân trộm ngọc" kia của ngươi là ở đâu ra?"
"Cái này... Ta..." Dường như Lưu Nghĩa nghĩ đến điều gì đó, lời thề son sắt, "Nhất định là phu nhân của ta nhìn thấy tên trộm ngọc, trong lúc kinh hãi đột ngột phát bệnh, tên trộm kia sợ hư chuyện, mới đâm phu nhân ta thêm một đao! Cho dù ai nhìn thấy tình hình lúc đó cũng đều hiểu cả!"
"Có nhân chứng không?"
"Xảo Doanh đó!"
Vệ Hy cười một tiếng giễu cợt, khen hắn miệng lưỡi dẻo quẹo, nhưng trước mắt vẫn chưa phải là lúc lật bài ngửa.
"Bằng vào suy đoán của ngươi, bổn quan há có thể định án. Bổn quan sẽ đích thân dẫn người đến nơi vụ án xảy ra, ngươi cũng không cần phải về nữa, sau này cứ đi theo bổn quan." Dứt lời, không để ý đến Lưu Nghĩa kêu gào, theo Ngỗ tác đi đến nghĩa trang.
Thi thể đã được đặt hai ba ngày, tất nhiên sẽ có mùi không dễ ngửi.
Mục Hâm Kỳ thấy Vệ Hy còn dựa sát vào để ngửi, lấy tay bịt kín mũi, vẻ mặt sợ hãi thán phục.
Dường như Ngỗ tác phát hiện được gì đó, tiến lên trước hỏi: "Đại nhân cảm nhận được điều gì khác thường chăng?"
Khứu giác của Vệ Hy vô cùng mẫn cảm, đối với một vài nơi nhỏ tí ti, rất nhanh đã tóm được.
Vệ Hy hỏi Ngỗ tác: "Người mắc bệnh hen suyễn có thể xông hương à?"
"Đây là đại kị, đừng nói là hương liệu, đến phấn hoa cũng phải kiêng tránh."
Vệ Hy lại ngửi kỹ thêm một lúc nữa, cảm giác mùi hương còn sót lại trên quần áo của Tăng thị hết sức quen thuộc, ánh mắt lóe lên, theo bản năng nhìn về phía Mục Hâm Kỳ.
Mục Hâm Kỳ trừng mắt: "Đừng nói ngươi vẫn còn hoài nghi ta đấy?!"
Vệ Hy gõ một cái lên đầu nàng, bất đắc dĩ nói: "Sao có thể chứ, chỉ là ta nghĩ đến một số chuyện. Lập tức lên đường, đến nhà tổ Lưu gia."
Đi nhà tổ Lưu gia ít nhất cũng phải một ngày, Lưu Nghĩa cứ chần chừ trước cổng lớn, lề mà lề mề không chịu lên xe ngựa, tận đến khi Xảo Doanh vội vã chạy lại, cười ngượng ngừng với Vệ Hy một cái.
"Đi thôi." Vệ Hy trực tiếp lên xe ngựa, không nói nhiều lời. Hai người hợp sức lại cũng dư dả hắn đến thời điểm lần lượt túm gọn.
Vệ Hy cũng không trông mong Lưu Nghĩa có thể để lại manh mối gì cho mình, gian phòng nơi Tăng thị chết đột ngột hẳn là đã sớm được thu dọn sạch sẽ, chỉ là muốn đi để chứng thực suy nghĩ trong lòng mà thôi, so với Lưu Nghĩa khiếp sợ bất an, Vệ Hy giống như là đang xuất môn du ngoạn vậy, vô cùng tự tại.
Mục Hâm Kỳ ghé vào cửa sổ trên xe ngắm nhìn phong cảnh một lúc thì đã cảm thấy nhàm chán, xoay đầu thấy Vệ Hy cầm hai quân cờ ở hai tay trái phải, không khỏi sinh lòng cảm khái, người này cũng vô vị đến mức tự chơi cờ một mình luôn rồi.
Vệ Hy nghe thấy tiếng động không an phận của nàng, nói: "Để nàng nghỉ ngơi trong phủ nàng lại càng muốn đi theo, chưa được bao lâu đã ngồi không yên rồi? Đến nhà tổ Lưu phủ ước chừng cũng phải trời tối."
"Ngồi ngốc trong phủ cũng chán mà." Mục Hâm Kỳ chụp lấy quân cờ trên bàn cờ, cố ý quấy rối.
Mắt thấy bàn cờ bị phá đến lộn xộn cả lên, Vệ Hy dứt khoát ném quân cờ trên tay vào trong hộp đựng cờ, chỉ một tay đã kéo người nào đó ôm vào trong lòng, cắn vành tai nói: "Nếu như đã vô vị thế, chúng ta tìm chút chuyện gì đó để làm nhé?"
Cảm nhận được hơi thở phả vào bên tai, Mục Hâm Kỳ mẫn cảm đến mức rụt bả vai lại, che lấy đôi môi sắp sửa ập tới của hắn, cười nói: "Không muốn đâu, ngươi cái tên sắc phôi này chỉ toàn nghĩ đến những chuyện hư hỏng!" Bây giờ đang trên xe ngựa, hai bên trái phải đều có người, nếu như cứ mặc hắn làm, nhất định sẽ khiến cho mọi người đều biết, nàng vẫn muốn giữ mặt mũi đấy.
Vệ Hy hôn hôn lòng bàn tay non mềm của nàng, một bàn tay to đã đang ăn đậu hũ ở giữa mông eo, nghe thế thì khẽ cười thành tiếng: "Kỳ Nhi biết ta đang nghĩ đến chuyện hư hỏng gì sao?"
Mục Hâm Kỳ đập cho hắn một cái, lật người muốn đứng dậy, "Ta muốn đi cưỡi ngựa!" Không thể nào ở cùng một chỗ với tên cầm thú này nữa!
Ham muốn trỗi dậy, làm sao Vệ Hy có thể để nàng dễ dàng thoát khỏi lòng bàn tay của mình được, một tay kéo người trở về, dạng chân ngồi lên đùi của mình, vỗ vỗ cặp mông ngạo nghễ, híp mắt cười nói: "Bên ngoài phơi gió phơi nắng, không bằng cưỡi ở đây đi."
"Vệ Hy --!" Thoáng một cái Mục Hâm Kỳ đã đỏ bừng từ cổ tới mặt, nhào qua như muốn xé toạc cái miệng của Vệ Hy.