Chuyện Xưa Trước Khi Ngủ

Chương 8: Quả quýt thứ tám



Sau kỳ thi đại học tôi ở nhà rảnh rỗi nên đã đăng ký vào làm trợ giảng cho lớp mỹ thuật, vừa may được phân đến tổ học sinh cấp hai.

Mấy bé trai trong lớp tôi rất là tinh nghịch, có lúc tôi thật sự không thể quản lý hết được. Thế nhưng có một cậu bé cực kỳ thích quấn lấy tôi, lúc tôi chỉnh sửa bài vẽ thì đến cạnh tôi nói nhỏ bên tai tôi, lúc biết tôi đang chơi game thì cố hết sức lấy điện thoại của tôi để xem ID.

Nói là muốn cùng tôi chơi.

Vấn đề là qua một tuần sau tôi lại được điều đến tổ học sinh tiểu học, kỷ luật của tổ tiểu học tốt hơn rất nhiều. Nhưng lại không có ai nói chuyện với tôi, tôi cảm thấy có chút tẻ nhạt nên đứng ở ngoài cửa lấy di động ra chơi.

Đột nhiên có một cậu bé cao đến ngực tôi đi đến đứng ở trước mặt tôi, tôi vốn tưởng rằng thằng bé chỉ đi ngang qua nhưng không ngờ thằng bé vẫn đứng trước mặt tôi không đi, làm tôi có chút nghi ngờ rồi nhìn về cậu bé.

Là cậu bé luôn quấn lấy tôi ở lớp học kia.

Thằng bé thoạt nhìn không giống ngày thường cho lắm, vốn dĩ vẫn luôn cười vui vẻ vây quanh tôi nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy vẻ mặt này của nó.

Trên khuôn mặt nhỏ là sự tủi thân, hai tay ôm ngực bĩu môi nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cũng có chút sững sờ vì bị nhìn như thế.

“Là em đó hả, sao vậy? Bây giờ đang trong giờ học mà sao lại ra đây?”

Thằng bé không trả lời câu hỏi của tôi, tôi không nhịn được niết mặt nó một cái.

“Sao cô không dạy lớp chúng em nữa ạ?”

Vẫn còn mang theo một chút nũng nịu của trẻ con nhưng nhiều hơn là tủi thân muốn khóc, giống như là một chú cún nhỏ đang nghẹn ngào vậy. Mặc dù nghe rất đáng thương nhưng tôi không thể nhịn được cười, nghĩ là sẽ thuyết giáo cậu bé một chút.

“Bởi vì cô giáo bị điều đến lớp khác nha.”

Cậu bé có vẻ không hài lòng với câu trả lời này lắm, lại quấn lấy tôi hỏi: “Sao lại phải điều cô đi vậy ạ?”

Tôi không biết phải giải thích vấn đề này như thế nào, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sắp khóc của cậu bé thì tôi có chút không đành lòng nên ngồi chồm hỗm xuống ôm nó, “Đây là do cô giáo khác quyết định, cô cũng không có cách nào khác.”

Thằng bé không ngừng khóc, cũng không cho tôi ôm. Chỉ là do còn bé, không có nhiều sức lực nên chỉ đẩy tôi một cái nhẹ.

“Hôm nay em đã về nhà nói với mẹ, nếu như bọn họ đuổi việc cô thì hãy đến công ty nhà em làm việc, cô quay lại dạy học cho em được không cô?”

Câu nói này cực kỳ giống với tổng giám đốc bá đạo thật, có thể đây chính là tổng giám đốc bá đạo bé con nhỉ.

Lời thằng bé nói làm tôi có chút cảm động, nhưng vẫn thấy nó có thể chỉ đang cáu kỉnh mà thôi. Tôi lau nước mắt trên mặt nó rồi nhẹ nhàng nói: “Cô đi rồi thì sẽ có những cô trợ giảng khác đến dạy cho em, đừng buồn nữa có được không?”

Tôi cho là thằng bé sẽ vui vẻ trở lại, nhưng thật ra phải vất vả lắm mới ngừng khóc rồi nghe thấy nó nói: “Nhưng mà cô ấy thật hung dữ, không có dạy hay, không có đáng yêu như cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.