Chuyện Xưa Vị Mật Ong

Chương 46




Chuong 46: Bệnh viện 
 
Báo quân đội: Kính chào tất cả quân nhân, quân tẩu, cảm ơn cùng chúc mừng. //@Yến Hồi Ôn: Anh ấy là vũ cảnh, tôi rất hạnh phúc....[ hình ảnh ][ hình ảnh ]
 
Các blog truyện tranh chính thức: Bất ngờ nhận được một miệng cẩu lương, mong Đại Đại cho phúc lợi [tim] //@Yến Hồi Ôn: Anh ấy là vũ cảnh, tôi rất hạnh phúc....[ hình ảnh ][ hình ảnh ]

 
Các đại thần giới truyện tranh: Cúi chào! Đèn của mọi nhà, gánh trọng trách đi trước, mong hai người cuộc sống hạnh phúc. PS: Hồng bao đã chuẩn bị xong ~  //@Yến Hồi Ôn: Anh ấy là vũ cảnh, tôi rất hạnh phúc....[ hình ảnh ][ hình ảnh ]
 
Nhóm fan Mãn Nguyệt: 17/8, bài đăng thứ 562 trên weibo của nữ thần, vẫn cao lãnh chia sẻ, fan chúng tôi ngoan ngoãn chúc phúc chờ kịch mới. PS: Muội phu là cái quỷ gì? //@Mãn Nguyệt: Ôn Ôn [tim] muội phu, trăm năm hòa hợp. //@ Yến Hồi Thử: Mọi người biết anh rể tôi có bao nhiêu đẹp trai không? // @Chu Kỷ Hứa: Hành động rất nhanh nha, chúc phúc! //@Yến Hồi Ôn: Anh ấy là vũ cảnh, tôi rất hạnh phúc....[ hình ảnh ][ hình ảnh ]
 
Trong giới giải trí, nữ thần với em trai dễ thương vừa chia sẻ như vậy....
 
Các tuần san giải trí lớn: Chúc Noãn thần cùng anh quân nhân của cô ấy hạnh phúc, PS: Tối hữu* đừng nên luôn vượt giới cùng chúng tôi giành đầu đề! //@ Các phòng làm việc truyện tranh: Chúc Noãn thần của chúng ta cùng với anh quân nhân của cô ấy hạnh phúc, vô cùng kích động, PS: Tối hữu*, như thế nào chỗ nào cũng có bạn [ Cười Cry ] //@ Báo chiều thể dục: Chúc hạnh phúc, tối hữu.....//@ Blog Thập Nhị cung mạnh nhất: Người nhà trong đội chúng tôi nói, chúc hạnh phúc [manh] //@Yến Hồi Ôn: Anh ấy là vũ cảnh, tôi rất hạnh phúc....[ hình ảnh ][ hình ảnh ]
 
* Tối hữu (最右 ): Là người bình luận đầu tiên.
 
Đại khái là một loại tình cảm, đối với quân nhân, quân tẩu, hoặc là loại kính phục trong tim.
 
Vì vậy, hưng phấn, cảm động, chúc phúc....
 

Bởi vì lượt chia sẻ kinh người, rất nhanh, cô gái buổi sáng ngẫu nhiên gặp phải ở cục dân chính cũng nhìn thấy bài đăng này. Ánh mắt đầu tiên, cô ấy phát hiện hai bàn tay nắm lại với nhanh, rất quen mắt?
 
Lại nhìn lại, bao cổ tay tình nhân màu trắng có vẻ người chibi nhỏ!
 

Cho nên nói...
 
Ah..... Trong lòng cô ấy gào thét, thì ra là một vị Đại Đại!!
 
. . . . . 
 
Sau khi chia sẻ, Yến Hồi Ôn cũng không xem nữa, cô dằn lại khóe mắt, liền nghe thấy di động ở trước mặt vang lên, là của Lục Sơ Dương.
 
Vừa nhìn số xong, Lục Sơ Dương cầm qua nghe máy: "Chi đội trưởng...."
 
. . . . .
 
Lúc hai người chạy đến tổng bệnh viện vũ cảnh, đang giữa lúc cơm tối, ở cửa thang máy người kín hết chỗ, nhìn tình trạng này, hai nhóm người cũng không chắc có thể lên hết.
 
Yến Hồi Ôn vành mắt đỏ lên hỏi Lục Sơ Dương, đi thang bộ không?
 
Lúc này ting một tiếng, thang máy đến rồi, cửa từ từ mở ra. Lập tức người nhà bệnh nhân cầm theo cơm hộp dồn dập đi vào thang máy, thang máy phát ra âm thanh báo động đủ người đơn điệu.
 
Lục Sơ Dương nắm lấy tay cô, không nói hai lời xoay người đi.
 
Nhưng ở phía sau có người kéo bọn họ lại, người đó nhìn thấy Lục Sơ Dương một mặt nghiêm lại, mà bên cạnh có một em gái dễ thương khóc thành như vậy, có lẽ trải qua gì đó, bị cảm động. Vì vậy, than nhẹ một tiếng, bản thân đi ra nhường cho họ lên trước.
 
Thang máy từng tầng từng tầng đi lên, dừng lại ở tầng 8.
 
Hai người đi ra hành lang chạy đi, cửa phòng phẫu thuật ở cuối đường đang sáng đèn, người rất nhiều, nhưng không ngờ lại lạnh ngắt như tờ.
 
Lúc này mọi người đều ở, chỉ riêng không có Lâm Tại Ngôn.
 
"Làm sao vậy?" Lục Sơ Dương đứng trước mặt chi đội trưởng, mở miệng khó khăn hỏi.
 
"Vẫn còn sống." Chi đội trưởng nói với anh.
 
Lục Sơ Dương cắn răng, chi đội trưởng chỉ có thể nói vẫn còn sống.
 
"Xảy ra chuyện gì?" Lục Sơ Dương ngờ vực.
 
"Nơi đó trên đường chắn hai chiếc xe bánh mì, nhìn thấy phía sau có vài khẩu súng, liền đem người chặn lại, chuyển giao cho chúng ta." Chi đội trưởng chau mày dừng lại, giống như đang tổng kết.
 
"Người phía dưới có vấn đề, không đơn giản?"
 
Chi đội trưởng gật đầu, từ trong máy thu hình mà xem, những người đó thân thủ không giống với người bình thường: "Chúng ta đoán phía sau còn có người chỉ huy, những người này nhìn thấy chạy không thoát, liền chó cùng rứt giậu. Dao là hướng về Triệu Nhiên, Triệu Nhiên đang bắt một tên đào phạm, Lâm Tại Ngôn liền chắn cho cậu ta, ba nhát ngay chỗ trọng yếu."
 
Chi đội trưởng ở trên mặt của Lục Sơ Dương nhìn ra cảm xúc.
 
"Người bắt được chưa?" Sau đó lại nghe thấy anh hỏi.
 
"Bắt được rồi, ở bên công an bên kia thẩm tra." Chi đội trưởng đè lên vai anh, ánh mắt có chút đáng tiếc liếc nhìn Yến Hồi Ôn, nghiêm túc nói: "Tôi đi một chuyến gặp cấp trên, nhóm tội phạm này liên lụy không nhỏ, chuyện này vẫn chưa xong."
 
"Cực khổ rồi." Chi đội trưởng xoay người lại quay đầu lại, lời này là nói với Yến Hồi Ôn.
 
Mọi người trong lòng đều rõ ràng, phát sinh chuyện như vậy, kỳ nghỉ là không thể nào tiếp tục rồi.
 

Yến Hồi Ôn chỉ lo nhìn về đèn đỏ của phòng phẫu thuật, lắc đầu, ánh đèn đỏ trong mắt càng ngày càng mông lung. Lục Sơ Dương đi đến bên tường dựa vào, hít một hơi sâu.
 
Đội viên của anh ngẩng đầu lên, khàn giọng kêu "đội trưởng".
 
Sau khi anh liếc nhìn một vòng, nhìn thấy trên người Triệu Nhiên có vết thương, nghiêng đầu, để cậu ta đi xử lý trước.
 
Triệu Nhiên lặng lẽ lắc đầu, đứng ở đó chờ, trên chiếc áo đặc chiến rằn ri màu xanh lục đều bị máu thấm ướt rồi, đó chắc là của Lâm Tại Ngôn.
 
Lúc này, ai cũng không rời đi.
 
Yến Hồi Ôn giống như pho tượng đi qua trước mặt các đội viên, đi đến bên tường, cầm lấy tay của Lục Sơ Dương, đang nắm chặt lại bị anh lật tay nắm chặt lại.
 
Có chút đau, cô không lên tiếng.
 
Những người nhà bệnh nhân khác đi qua nhìn thấy cảnh này đều dồn dập liếc mắt nhìn, đặc biệt nhìn thấy Triệu Nhiên một thân máu đó, sàn nhà bệnh viện đều bị làm cho có chút dơ.
 
Tiểu y tá đi qua thật sự nhịn không được chau mày mở miệng: "Mặt đất đều bị làm dơ rồi, đây là bệnh viện, xin chú ý một chút vệ sinh môi trường xung quanh, anh vẫn là nên rời đi trước đi."
 
Triệu Nhiên biết là đang nói cậu.
 
Phía sau cánh cửa đó là đồng đội của cậu đang cấp cứu, nói một câu không dễ nghe cho dù là thi thể, bọn họ cũng không bỏ rơi đồng đội, vị y tá này muốn cậu rời đi? Làm sao có thể.
 
Triệu Nhiên không giỏi nói chuyện, chỉ nắm bàn tay thành đấm quật cường im lặng không nói chuyện.
 
Tiểu y tá thấy cậu ta không để ý, xoay đầu phân biệt được Lục Sơ Dương nhất định là lãnh đạo, vì vậy hỏi anh. Nhưng vẫn chưa mở miệng, Lục Sơ Dương liếc cô ta một cái, cô ta lập tức ngậm miệng lại.
 
Ánh mắt này vô cùng rõ ràng, là cảnh cáo.
 
Tiểu y tá không dám lên tiếng, đang tiến thoái lưỡng nan, may mà lúc này cửa phòng phẫu thuật mở ra. Liền giống như bị nam châm hút vào, tất cả mọi người đều lập tức đứng thẳng người, dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về cánh cửa.
 
Yến Hồi Ôn khẩn trương có chút run rẩy.
 
"Ai là người nhà của bệnh nhân?" Bác sĩ đi ra hỏi.
 
"Là tôi." Lục Sơ Dương lập tức đi qua, nhìn thấy bác sĩ hồ nghi: "Tôi là đội trưởng của cậu ấy, cha mẹ cậu ấy tạm thời vẫn chưa đến."
 
"Ồ, vậy cùng tôi đến đây ký tên."
 
Bác sĩ đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Sơ Dương không động đậy, vì vậy hỏi: "Làm sao?"
 
"Vẫn, còn sống chứ?" Lục Sơ Dương hỏi.
 
Bác sĩ gật đầu: "Còn sống."
 
Lục Sơ Dương lúc này mới nhanh chóng đi theo, cùng bác sĩ nói chuyện mới biết, Lâm Tại Ngôn vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, mà là phải chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt tiếp tục quan sát.
 
Có lẽ vẫn cần phải làm phẫu thuật lần hai, nhưng cái này phải chờ người thân của bệnh nhân đến quyết định.
 
Lục Sơ Dương ký tên xong, ngẩng đầu trực tiếp hỏi : "Bây giờ có thể đi vào thăm cậu ấy không?" Bác sĩ vẫn còn căn dặn thêm một chuỗi lời nói, lúc này cuối cùng cũng vẫy tay, cho người tiến vào.
 
Phòng chăm sóc đặc biệt ở dưới lầu, đội viên đội đặc chiến ngay cả thang máy cũng chờ không kịp, trực tiếp từ cửa cầu thang trở mình nhảy xuống một tầng.

 
Lâm Tại ngôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt yên tĩnh nằm đó, cách một bức tường thủy tinh. Anh ta đeo máy thở, ở bên cạnh là máy móc không biết tên đang vận động. Bởi vì không được vào nhiều người, Lục Sơ Dương để bọn họ trước tiên ở bên ngoài đợi.
 
Anh cùng với bác sĩ tiến vào trong phòng, trong căn phòng có tiếng tích tắc của máy móc, đơn điệu lặp đi lặp lại.
 
Lục Sơ Dương đi đến bên giường, không nói lời nào.
 
Đại khái đã bị anh huấn luyện quen rồi, phản xạ có điều kiện, Lâm Tại Ngôn mở to mắt híp thành một đường chỉ. Anh ta mở miệng, lúc này mới phát hiện bản thân nói không được, nhưng Lục Sơ Dương nhìn thấy khẩu hình đó.
 
"Đội trưởng." Lâm Tại Ngôn dùng khẩu hình miệng nói, sau đó ngón tay khó khăn nâng lên.
 
Một động tác tay, trong phòng ngoài phòng đều nhìn thấy rõ.
 
"Anh ấy nói gì vậy?" Yến Hồi Ôn dựa sát vào tường thủy tinh, nhẹ giọng hỏi.
 
"Cậu ấy nói...." Giang Châu ngừng lại.
 
"Cậu ấy nói, hoàn thành nhiệm vụ."
 
Đội đặc chiến xuất chiến sáu người, trở về sáu người, hoàn thành nhiệm vụ.
 
Yến Hồi Ôn ngồi xổm xuống, lòng đều chua xót, trong tim của anh ta, nhiệm vụ so với mạng sống quan trọng hơn nhiều.
 
Mà Lục Sơ Dương im lặng, từ bên ngoài nhìn vào, anh thẳng tắp giống như một pho tượng.
 
"Đồng chí Lâm Tại Ngôn." Bầu không khí đông cứng cuối cùng cũng bị đánh vỡ, Lục Sơ Dương từng chữ một nói với người ở trên giường: "Chờ cậu khỏe rồi, mới ghi công cho cậu."
 
Những người này là đội viên của anh, mỗi người đều làm cho anh tự hào.
 
...
 
Sau đó Lục Sơ Dương cho những người khác lần lượt vào thăm, bản thân lại đi đến giữa cầu thang hút thuốc, trái tim nhấc lên vẫn chưa hoàn toàn buông xuống, bởi vì quyết định phẫu thuật lần hai đang chờ cha mẹ của Lâm Tại Ngôn đến làm.
 
Có tiếng bước chân từ phía sau lại gần, vô cùng dịu dàng.
 
Lục Sơ Dương dập tắt điếu thuốc, đứng lên, Yến Hồi Ôn từng bước từng bước dừng trước mặt anh. Anh kéo Yến Hồi Ôn vào trong ngực, cằm đặt lên trán cô hít thở sâu.
 
"Nhất định sẽ không có chuyện gì." Giọng mũi của Yến Hồi Ôn rất trầm, nhẹ nhàng dùng tay vòng lấy eo anh.
 
Đột nhiên, bên ngoài bắt đầu có tiếng cãi vã.
 
Là cha mẹ của Lâm Tại Ngôn đến? Lục Sơ Dương phán đoán, dẫn cô đi lên.
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.