Chym To Có Tác CMN Dụng

Chương 19: Ban ngày không có chuyện gì...



Buổi tối hôm đó Tiết Đồng và ta sau khi ăn uống no đủ thì kêu xe về nhà, hai ta đều mệt muốn chết, liền trực tiếp lên giường ngủ. kết quả nửa đêm Tiết Đồng bắt đầu bị đau bụng, hơn nữa một lần đau thì đến mấy ngày. Nguyên nhân sao? Tiết Đồng nói đều là ta hại. ta lúc này mới nhớ lại, hóa ra trong tiểu thuyết nói chuyện nếu như còn lưu lại thứ đó trong tràng đạo sẽ bị đau bụng là thật. lúc đó lúc tắm cậu ta kêu ta giúp cậu ta rửa sạch bên trong, mà ta còn tưởng thành cậu ta câu dẫn ta, kết quả lại cùng cậu ta làm một hồi, sau đó vì ra ngoài, chúng ta chỉ vội vàng rửa sạch bên ngoài rồi đi ra, kết quả…

Điều này chứng minh, con người không thể lười biếng, bởi vì hậu quả lười một chút sẽ là rất nghiêm trọng. giống như con nít lúc nhỏ thích ăn kẹo lại không chịu đánh răng thì tương lai nhất định sẽ sâu răng, tuyệt đối không nên lười biếng với cơ thể mình, nếu không tương lai sẽ bị cơ thể báo thù.

Cho nên, trong mấy ngày tiếp theo, ta mỗi ngày đều phụng dưỡng ăn uống đàng hoàng xem Tiết Đồng như đang ở cử. mỗi ngày đổi cách làm đồ ăn có lợi tiêu hóa, nhưng cho dù là vậy, cậu ta vẫn đau bụng đến mấy ngày.

Kết quả bởi vì Tiết Đồng đau bụng, ta đến hai tuần không được đụng vào cậu ấy. lúc này, ta nhận thức rất sâu sắc phiền phức lớn nhất khi ở chung với đàn ông. Đó chính là lỡ như sau này Tiết Đồng vẫn xuất hiện vấn đề đau bụng, táo bón hoặc là bệnh trĩ, vậy cuộc sống tính phúc của ta sẽ bị chiết khấu rất lớn nha.

Đột nhiên, ta nhớ đến chuyện lúc trước Tiết Đồng muốn đâm ta. Ta vẫn chưa có thử dùng phía sau với đàn ông đâu, hơn nữa kích thước của Tiết Đồng cũng không nhỏ, lỡ như ngày nào đó cậu ta muốn thượng ta, không cẩn thận đem ta làm ra mấy loại bệnh về mặt sau thì làm sao?

Sau đó, trong thùng thuốc gia đình ta lại nhiều hơn một loại Mã Ưng Long, đây là sau này.

Từ sau khi chuyện đó xảy ra hai ngày cũng là nghỉ lễ, có thể Tô Nam nhà ta có mẹ nó chăm, không qua bên chỗ ta. Có điều lúc vừa khai giảng lại buổi trưa Tô Nam một mặt khóc lóc chạy về nhà. Nhìn thấy ta, nó khóc đến muốn sụp đổ, khóc cả nửa ngày ta mới biết nguyên nhân lúc nó đi học, ở cổng trường bị tên kí giả nào đó truy hỏi có biết chuyện ba mình bị kỷ luật không. Không lâu sau, hai người bạn nhỏ của nó cũng biết chuyện, đem nó đẩy ra. Lúc ở trường vào tiết, các bạn học còn cùng nhau bàn luận nói ba nó là phạm nhân hại chết con nít.

Ta kháo, đám kí giả đó còn có đạo đức nghề nghiệp không hả? Tô Nam nhà ta là trẻ chưa thành niên đó!

Ta vừa an ủi Tô Nam đại trượng phu không nạn không vợ, vừa nói nó tạm thời không cần đi học.

Ngoại trừ cách này, ta nghĩ không ra cách nào khác.

Nghe thấy ta nói nó không cần đi học, Tô Nam liền đem balô ném một phát, rất hăng máu nói: “Không sai, con không đi học nửa, trường học có gì hay!”

Còn chưa nói xong, nó bị Tiết Đồng đánh một phát vào sau gáy. Tiết Đồng mắng nó: “Cái đồ không có chí khí, không đi học con muốn làm gì? Tính làm lưu manh không có văn hóa sao? Nên nhớ, đầu năm nay ngay cả lưu manh cũng phải có văn hóa mới được.”

Tô Nam không dám càn rỡ với Tiết Đồng, chỉ có thể không cam tâm nói: “Vậy chú muốn con phải làm sao? Bây giờ trong trường mọi người đều nói ba con là kẻ giết người.”

“Ngu ngốc, con thấy qua kẻ giết người ở chung với cảnh sát chưa? Ba con là đức hạnh gì con còn không biết sao? Ổng bình thường chính là miệng tiện mà thôi, làm gì dám thật sự giết người. hơn nữa tối hôm đó ổng không phải là đi họp phụ huynh cho con sao? Làm gì có thời gian đi giết người.”

Nghe thấy Tiết Đồng nói ta như vậy với Tô Nam, ta cũng không biết là nên khóc hay nên cười, Tiết Đồng thật sự là hiểu rõ tính ta nha. không sai, ta chính là một tiểu dân chỉ biết chiếm lợi cái miệng thôi, bình thường mắng người xem như lợi hại, nhưng chỉ là nói đến giết người phóng hỏa gì đó, ta vẫn là không dám, điển hình của có tà tâm nhưng không có tà gan.

Trưa hôm đó, Tiết Đồng dẫn Tô Nam đi học, đem tên ký giả nào đó ở cổng trường xách đi, nói gì mà có người báo cảnh sát ở đây có người gạt trẻ chưa thành niên, dễ dàng tạo ra ảnh hưởng đến tâm lý trẻ vị thành niên, tương lại sẽ đi lên con đường trả thù xã hội.

Sau chuyện đó Tô Nam cùng ta nói lúc đó Tiết Đồng rất có uy phong, ta rất khô lời, đây là gì với gì chứ. Tiết Đồng làm cảnh sát lâu rồi, miệng lưỡi đều là đạo lý lớn.

Có điều Tiết Đồng nói ta biết có chuyện ẩn tình, cậu ta nói tên ký giả đó không phải ký giả chuyên nghiệp, mà là công ty mạng xào nấu vì muốn lấy tin tức mà tìm mã tử. cậu ta vừa dọa đối phương, đối phương cái gì cũng khai, nói gì mà có người cho công ty hắn ta tiền, hắn ta đang nghĩ cách tìm ra ta.

Công ty mạng xào nấu? Chính là loại công ty năm đó hay “XXX, mẹ cậu kêu cậu về nhà ăn cơm!” hay là bây giờ “ngựa thần đều là phù du”? là ai rãnh rổi tốn tiền đến bôi đen ta?

Đầu năm nay, làm công việc tin tức có hai loại, một loại là ký giả có đạo đức nghề nghiệp, loại kia là ký giả thuần túy đi xào nấu tin tức. bọn họ có thể xào ra một phù dung, xào ra một phượng thư, còn có thể xào ra vô số tin scandal. Một quan thất thế, bọn họ có thể viết ra một tiểu thuyết diễm tình dài ngoằng mười vạn chữ, một scandal của nữ minh tinh, bọn họ có thể viết ra một đám người chơi NP.

Cho nên, giống như chuyện ta gặp phải xử phạt vốn dĩ không phải là chuyện to gì, nhưng chỉ cần đám ký giả này lộn tới lộn lui, ta sẽ từ người liên lụy sẽ trực tiếp thành kẻ sát nhân.

Cổ đại chính là cách nói tam nhân thành hổ, càng đừng nói miệng mồm của bây giờ.

Đầu năm nay quan hệ hoạn y căng thẳng, thường thường ở các diễn đàn lớn đều sẽ có chuyện bác sĩ ở bệnh viện nào đó ra sao thế nào, mà thật ra nguyên nhân chủ yếu là sẽ thế này: bác sĩ cũng phải ăn cơm mặc đồ nuôi gia đình. Bác sĩ không phải thần, bác sĩ cũng là người, chỉ là chuyên ngành học làm sao cứu người.

Trong tiểu thuyết nào đó luôn thích YY loại thần y có thể chữa các loại bệnh nan y khó trị, bệnh ung thư gì đó đều trị khỏi. cũng không nghĩ xem mấy người đó là người gì, không phải tu tiên chính là nhân vật ngưu xoa lấy được kỹ thuật cao tương lai, mà bác sĩ bình thường bọn ta trong câu chuyện này chỉ là một nhân vật bị giẫm đạp.

Thật ra đều là rút trứng, nếu như tác giả viết chuyện thần y bị bệnh, anh ta là tìm thần y trong tiểu thuyết của anh ta khám bệnh sao, hay là đi bệnh viện bốc số? nói đùa hả, bạn cầm USB bây giờ về 20 năm trước, xem xem có nơi cho bạn cắm không? Còn điện não sinh vật nữa. làm người phải hiện thực, đừng luôn nằm mơ bị người ngoài hành tinh đánh chiếm, cho dù xem như thật sự phát sinh, cũng là chuyện bị đồ vật trên cao rơi trúng đầu cũng không có người bồi thường.

Ngày tháng tiếp theo, ta mỗi ngày đều ở trong nhà làm trạch nam. Tiết Đồng rõ ràng cánh tay bị thương phải nghỉ ngơi, nhưng cậu ta lại mỗi ngày chạy ra ngoài, thậm chí thường xuyên buổi tối cũng không qua chỗ ta qua đêm, cho đến khi thật sự khiến ta thử qua cuộc sống “ban ngày không có chuyện gì, ban đêm chym cũng không có chuyện gì”.

Aiz, không phải ngay cả Tiết Đồng cũng muốn vứt bỏ ta rồi chứ? Nếu như thật là như vậy, vậy ta thật sự phải hồi hương tìm một nơi mở phòng khám nhỏ.

Lúc không có chuyện, ta liền lên mạng viết tiểu thuyết, đem chuyện gốc thêm một đống nhân vật phụ đến ngược nhân vật chính. Kết quả bị bình luận bên dưới mắng ta, nói gì mà tác giả muốn báo thù xã hội sao? Ngược chết mấy nhân vật phụ cũng thôi đi, còn ngược nhân vật chính đến bao giờ. Tác giả muốn kéo dài số chữ sao, hay là muốn kéo số chữ, hoặc là muốn kéo dài số chữ hả?

Nhìn mấy bình luận này, bình thường ta cũng là xem mà thôi, nhưng bây giờ hỏa khí của ta lại bị mấy người này chọc đến. mịa nó, miệng tiện đúng không? Mấy người đến so xem coi ai miệng tiện hơn?

Ta đi đăng kí một account mới, bắt đầu tìm người cãi nhau, từ người đọc trong truyện ta mắng cho đến sách quảng cáo dưới truyện ta, lại đến truyện trên bảng tháng, từng cuốn từng cuốn đều chửi. dù sao ta là đem bản lĩnh miệng tiện lúc bình thường của ta phát ra vô cùng lớn, xem ai chửi ai, xem gì chửi gì.

Mịa nó, lão tử không vui, cũng không cho người khác vui.

Thế là, trang mạng đó đến bên ngoài đều là tiếng chửi. ta bị chặn account thì lại đổi account, bị chặn IP thì dùng phần mềm vượt tường lửa.

Tiết Đồng có lúc qua nhìn thấy ta làm khổ như vậy, cậu ta chỉ là kéo kéo miệng, cũng không biết phải nói gì tốt.

Chuyện của ta dưới sự xào nấu của các ký giả linh tinh đi theo hướng càng ngày càng kỳ quái, từ lúc bắt đầu tự ý rời bỏ chức trách đến chuyện xử phạt sau đó rồi lại đến cố ý giết người. sau đó, đột nhiên tung ra kết quả khám nghiệm tử thi là em bé chết do nhồi máu cơ tim. Sau đó chuyên gia đủ ngành làm đủ thứ phân tích, cuối cùng chỉ ra đứa bé này có thể có bệnh tim ẩn, lần này chuyện tử vong là đơn thuần ngoài ý muốn.

Sau đó chưa tới hai ngày, tin tức lại đổi thành thực tập sinh trực đêm kinh nghiệm không đủ, không có cẩm thân quan sát bệnh tình của con nít.

Sau đó, lại có chuyên gia nói gì mà đứa bé này lúc tử vong vẫn mặc đồ ở nhà trẻ lúc sáng, suy đoán cậu bé có khả năng là được chăm sóc lơ là. Có thể là bởi vì lúc ở nhà trẻ ra mồ hôi không lau khô, sau khi về nhà phụ huynh không quan tâm, mà dẫn đến cái chết của đứa bé. Chuyên gia nào đó ăn nói đĩnh đạc, nói bây giờ phụ huynh trong gia đình nhìn thì như coi trọng con trẻ, nhưng thật ra là thái độ thờ ơ. Còn nói đến vấn đề nhà trẻ bây giờ đối với mấy đứa trẻ không có ba mẹ đưa lót nên lơ là, nói gì mà có mấy nhà trẻ thích nhìn tiền, mấy đứa trẻ không đưa lợi ích thì quần áo ướt cũng không chịu thay, mà để nhiều trẻ đi nhà trẻ không bao lâu thì bị cảm sốt.

Cuối cùng, chuyện này thu hút một ý kiến mới.

Chủ đề 1 ‘Tình hình bệnh viện có thực tập sinh trực đêm, xin hỏi mọi người có cách nhìn thế nào?’

Chủ đề 2 ‘Sự chăm sóc của nhà trẻ và phụ huynh đối với con trẻ, các bạn cảm thấy là có đầy đủ?’

Dù sao cũng đã qua nửa tháng hơn, cuộc sống trạch nam của ta vẫn chưa đủ nghiện mà, đột nhiên chuyện của ta liền được bình ổn rồi, khiến bản thân ta cũng cảm thấy mạc danh kỳ diệu.

Nói thế nào đây, cảm thấy như vụ học sinh năm đó bán dâm, lúc ban đầu cảnh sát nói có học sinh đang bán dâm, hai học sinh dùng màng trinh của mình để chứng minh trong sạch, mọi người đều cảm thấy cảnh sát đang rút trứng. sau đó đột nhiên nói cảnh sát vô tội, mẹ học sinh đó nói hai đứa đó có bán dâm. Sau lại lần nữa lại nói cảnh sát ép cung, tất cả đều là giả. Cứ như vậy, chân tướng một nối một, không có người biết ngày mai còn có chân tướng mới gì.

Ta thẫn thờ ngồi trên sofa, nhìn chuyên gia luật học nào đó làm khách mời ‘Tôi bàn luận’, dùng ngữ khí vô cùng chuyên nghiệp nói lý luận của ông ta, mà MC dùng ngữ khí đầy cảm xúc nói với mọi người chuyện kiến nghị của thành phố về việc xảy ra nửa tháng qua.

‘Mọi người đều biết, thời gian trước bệnh viện XX thành phố chúng ta xảy ra một chuyện khiến mọi người đau lòng, bạn nhỏ XX 5 tuổi gần nửa đêm được phát hiện sốt cao, sau đó ba mẹ cậu đưa đến bệnh viện XX. ở bệnh viện sau khi tiêm thuốc hạ sốt thì đã bớt sốt, nhưng sau khi về nhà đứa bé lại không thể tỉnh lại nữa. chuyện này biến đổi bất ngờ, dưới sự giúp đỡ của nhiều nhân sĩ hảo tâm, cuối cùng hôm nay đã có dấu lặng. Mà chuyện cụ thể này, khiến chúng ta nhìn lại một chút.’

Sau đó thì là phát tất cả tin tức lúc trước, bên cạnh còn phụ đề. Xem mấy thứ này, ta đột nhiên cảm thấy có chút xót xa, rõ ràng nhân vật chính chuyện này là ta, nhưng ngoại trừ bức hình bị che mắt ở bệnh viện cùng tên ra thì ta vậy mà từ đầu đến cuối đều không được lên sóng. Cũng không biết tại sao, mấy tên ký giả linh tinh đó ngay cả Tô Nam nhà ta cũng chạy đi hỏi, mà không có ai chạy đến nhà ta nằm vùng, cũng không có ai gọi một cuộc điện thoại gây rối nào cho ta, thật là chuyện kỳ lạ.

Điện thoại…nói đến mới nhớ…hình như điện thoại ta đã nhiều ngày không có vang, kỳ lạ, rõ ràng ta lúc trước còn có điện thoại của Uyển Uyển mà…

Tiết Đồng ngồi đối diện ta, ta vừa ăn thịt bò khô vừa xem tivi nói: “Tiết Đồng, gọi điện thoại cho anh thử?”

Cánh tay Tiết Đồng vốn dĩ vấn đề không nghiêm trọng, lại công thêm cậu ta ngại phiền kêu ta đem thanh nẹp tháo bỏ, bây giờ tuy rằng không thể dùng quá sức nhưng vấn đề cũng không lớn, chỉ cần ít dùng tay trái là được. cậu ta nghe ta nói, dùng tay phải đem một miếng thịt bò khô nhét vào miệng ta nói: “Không cần điện, em sợ anh phoeèn, đem điện thoại anh đổi thành chế độ riêng tư rồi, ngoại trừ em và Uyển Uyển thì ai cũng không gọi được.”

Ta quay đầu hỏi: “Em đổi lúc nào?”

Tiết Đồng nói: “Buổi tối anh lộ chym.”

Lúc này tivi vừa lúc phát quảng cáo, loại đồ không dinh dưỡng không xem cũng thôi, dù sao đầu năm nay quảng cáo không có mấy cái được sáng tạo. ta nhào đến trên người Tiết ĐỒng túm cổ cậu ta nói: “Em không có gì làm hả, em có biết là anh muốn chửi người lắm không, người khác gọi điện đến càng tốt, anh có thể đem bọn họ mắng cho đã cũng không sợ mình tốn tiền điện thoại.”

“Anh cho rằng bây giờ giống như trên mạng nói chửi người cũng không ai biết anh là ai sao, em sợ anh miệng tiện chửi người ta sẽ khiến người ta chỉnh chết anh. Miệng tiện của anh nha, có thể không cần tiện như vậy không?”

Sau khi Tiết Đồng nói xong nhân lúc ta còn chưa phản ứng lại đã kéo đầu ta qua hôn một cái, chặn lại miệng ta, đầu lưỡi ở trong miệng ta quét một vòng, đem miếng thịt bò khô trong miệng ta cướp lại. mịa nó, rõ ràng là cậu ta vừa nãy cho ta ăn, bây giờ lại muốn lấy lại, không có cửa.

Ta kéo cổ áo cậu ta, đổi thành ôm cổ cậu ta, hai bọn ta liền ở trên sofa hôn nhau. Trong nụ hôn này có mùi vị thịt bò, khiến ta càng hôn càng chú tâm.

Lúc ta bị Tiết Đồng đè trên sofa, đột nhiên tim ta hoảng sợ đập một phát. Nếu như là lúc trước, ta liền xem như là Tiết Đồng muốn cưỡi ngựa. nhưng sau khi ta thành đồng chí xem vô số tiểu thuyết đồng chí, cũng biết là trong giới đồng chí vai trò của vài người là cố định, nhưng có vài người thì vai trò sẽ thay đổi.

Giống như Tiết Đồng, lúc trước cậu ta đều là kiểu vai trò dùng mặt trước, cho đến khi cùng ta mới dùng mặt sau. Mà ta lúc trước cũng chỉ là dùng mặt trước, bây giờ gặp được Tiết Đồng…xong rồi, xem ra sau này ta sẽ trải qua cuộc sống ban ngày không có chuyện gì, ban đêm cũng không có chuyện gì, chỉ dùng tới cúc hoa thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.