Chym To Có Tác CMN Dụng

Chương 39: Chym cũng có quyền tự chủ...



Ta cảm thấy làm bác sĩ là một công việc nguy hiểm cao, tuy rằng lương cao, nhưng đồng thời nguy hiểm cũng cao.

Không thấy trong phim cổ trang sao, mấy phi tần, hoàng tử bị bệnh gì đso trong hoàng cung, hoàng thượng lập tức gom hết khí lực gọi to ‘truyền thái y!!!!’ đợi lúc thái y hỏa tốc chạy đến hoàng thượng sẽ nói ‘ngươi mau đi chữa bệnh cho XX, chữa tốt sẽ có trọng thưởng, chữa không tốt thì xách đầu đến gặp trẫm.’

Lúc trước ta vẫn chỉ cho rằng là di chứng sau khi xem quá nhiều mấy tiểu thuyết nghèo nàn của mấy biên kịch, nhưng bây giờ ta nhìn lão Khải trừng mắt như gà đá mà nhìn ta, ta cảm thấy ta như xuyên vào trong phim truyền hình nhiều tập. bệnh nhân đó chính là phi tần, lão Khải chính là hoàng thượng, mà ta thid chính là thái y vô cùng đau thương kia.

Đột nhiên, ta có kích động muốn mua bảo hiểm sau khi tan ca.

“Chồng, anh chạy đến đây làm gì, em không cho phép anh đem thân thể anh lộ ra cho người ngoài nhìn, đặc biệt là XX của anh.” Lão Khải sau khi trừng ta nửa ngày, phát hiện tất cả chí khí của anh ta không có hiệu quả với ta nên không thể không từ bỏ trừng ta, đổi thành hỏi người đàn ông đeo kiếng. hết cách, ta và Tiết Đồng ở bên nhau bốn năm năm rồi, nếu là ngay cả chút chí khí này cũng không chịu được, vậy ta không phải uổng phí lăn lộn sao?

“Đừng gọi tôi như vậy, tôi tên Cung Tiêu, anh gọi như vậy sẽ bị người khác hiểu lầm chúng ta có quan hệ gì đó.” Người đàn ông đeo kiếng tức giận vô cùng muốn tách tay lão Khải đặt trên hông anh ta ra, đáng tiếc anh ta và lão Khải sức chiến đấu hoàn toàn không cùng một trình độ, cho nên anh ta làm sao cũng không tách ra được. anh ta vừa tức giận mặt liền đỏ lên, đầu nổi gân xanh, nhìn lại so với ấn tượng văn hóa của anh ta là sai lầm. có điều anh ta vừa nhắc tên anh ta, ta mới nhớ đến trên bệnh án lúc trước anh ta đưa quả thật có viết anh ta họ Cung, xem ra lúc nãy lão Khải gọi chồng chắc là đang kêu anh ta là lão Cung, giống như lão Khải gọi Tiết Đồng là lão Tiết, gọi ta là lão Tô vậy.

Có lúc họ gì cũng quả thật chiếm được tiện nghi, giống như ta họ Tô, bất luận bị người ta kêu tiểu Tô, lão Tô, a Tô thì ta đều chiếm tiện nghi người khác, ta đã có cảm giác như trưởng bối. mà họ Cung này càng là rất chiếm tiện nghi, bất luận nam hay nữ gọi anh ta đều trở thành vợ anh ta. Khó trách lúc nãy ta còn đã tưởng tượng bộ dáng lão Khải giống như con gấu này làm sao có thể làm vợ người khác chứ, hóa ra là chiếm tiện nghi ở họ của người ta. Vô sỉ, quá vô sỉ rồi!!!

“Anh muốn chữa bệnh dương suy thì đến tìm tôi, tôi là viện trưởng của nam khoa này, rất chuyên nghiệp, tại sao lại tìm một bác sĩ bình thường như anh ta.” Giọng lão Khải rất lớn, quả thật là đinh tai nhức óc. Có điều khiến ta cảm thấy kỳ lạ là lão Khải lúc nào đã thành chuyên gia trị nam khoa rồi? lẽ nào anh ta là lão trung y trong truyền thuyết thường xuất hiện trên cột điện?

Mà giọng của đối phương cũng không nhỏ hơn anh ta: “Chuyên gia cái mông, anh ngoại trừ đem tôi làm ồn ào ra thì chính là đem tôi làm ồn ào.”

Lỗ tai của ta đang nghe đối thoại của hai người họ sau đó lại chủ động phát triển nội dung, xem ra nội dung đối thoại của bọn họ vẫn thật là rất sắc và rất bạo lực.

Nhìn thế giới hai người bọn họ, ta biết ra nên rời khỏi trong êm đềm, làm phiền người khác XO sẽ bị làm bia đỡ đạn. đánh tiếc sau khi ta đi ra còn giúp bọn họ đóng cửa lại thì vẫn nghe tiếng không rõ, khiến ta không thể không đứng ở cửa lớn gần đó để tránh công kích sóng âm của bọn họ.

“Hỗn đản...anh đừng liếm ở đó...đừng liếm bậy...”

Âm thanh giống như vậy từ bên trong không ngừng vang lên truyền vào tai ta, khiến ta muốn đem hai tên gia hỏa không làm ô nhiễm lỗ tai người khác tiêu diệt đi.

“Sao vậy, Tô ca? vừa nãy người đàn ông đeo kiếng là chồng của lão Khải...” tên nam sinh thanh tú ở tiếp tân vô cùng bát quái hỏi ta, giống như cẩu tử quân. Nhìn thấy ta, ánh mắt hữu ý vô ý liền nhìn vào đũng quần đang phấp phới của ta. Tên tiểu tử này bởi vì nghe thấy tin tức nội bộ nói chym ta to, cậu ta vẫn luôn muốn vây xem một chút.

Vây xem cái mông, sau khi đến phòng khám này ta liền bị vây xem đến tiểu không được. mịa nó, chym ta to liên quan cái mông gì đến bọn họ, Tiết Đồng không có việc gì liền qua đây hướng bọn tuyên dương sức khống chế với ta, nói ai dám đụng ta một chút thì hừ hừ hừ...

Nhưng cậu ta lại tà tâm không dứt muốn nhìn xuyên qua quần ta mà nhìn chym ta, thật không sợ ngày nào đó Tiết Đồng không vui bóp chết cậu ta. Có điều người giống như bọn họ chắc là chỉ có hứng thú với chym to, còn chym trên người ai cũng không kém, ít nhất ta sẽ không tự mình đa tình cho rằng ta đã vạn người mê hoặc đến mức bọn họ đều muốn bị ta thượng.

“Ân...chính là ở đó...ân...”

Âm thanh này còn mê lực hơn trong phim heo nhiều, khiến cho chym ta có hơi không an phận.

Ta bất động thanh sắc đứng sang một bên, dùng tạp chí che tầm mắt của cậu ta trên đũng quần ta, giả vờ lật báo để bình tĩnh lại, kết quả trong tai vẫn là như ẩn như hiện nghe thấy âm thanh khiến bụng dạ biết rõ.

Ta chuyên tâm lật báo, muốn trấn tĩnh lại, tuy rằng bên trang báo nhìn thấy tin tức ở nơi nào đó xảy ra vụ án đồng tính giết người, nói diện mạo tên hành hùng giống như phụ nữ gì đó, up tin trên mạng, sau đó từng tên đàn ông đều trước đánh sau đá đi tìm cậu ta, ta xem xong choáng váng luôn.

Ta đang nghi ngờ ta rốt cuộc có phải là đồng chí không, rõ ràng ta trong giới đồng chí cũng có tiếng, bây giờ còn đi làm ở một nơi vì đồng chí phục vụ, nhưng ta sao lại cảm thấy không cách nào gia nhập vào vòng tròn đồng chí này?

Nghe nói các đồng chí rất lạm giao, rất thích mấy tiểu nam sinh lớn lên dễ thương, đổi người yêu rất nhanh, rất có phẩm chất.

Nhưng ta cảm thấy một điều đó ta cũng không có mà?

Bài viết trên mạng chỉ bạn làm sao phân được đối phương có phải là gay hay không ta xem qua cũng không ít, từ phẩm vị túi xách đến quần áo đến giày dép ít nhiều cũng nói đến, cùng động tác lúc cùng phụ nữ ở chung...phương phương diện diện đến xem một người đàn ông có phải gay hay không. Kết quả ta phát hiện ta hoàn toàn không có hành vi nói bên trên.

Ngoại trừ bạn giường là Tiết Đồng ra, ta hình như không khác biệt gì với đàn ông bình thường, không thích nhìn người đàn ông khác, cũng không hứng thú đi truy tinh gì đó, càng không hứng thú nhìn thấy đàn ông sẽ muốn XX. Thậm chí ta cảm thấy có người có tà niệm với ta, ta sẽ có cảm giác sởn gai ốc.

Sau khi về nhà nói với Tiết Đồng chuyện hôm nay, Tiết Đồng nghĩ nghĩ rồi nói: “Em nhớ ba ruột của tiểu Bối Bối họ Cung, lẽ nào chính là người tên Cung Tiêu này?”

Nghe cậu ấy nói như vậy, ta nhớ lại, lúc đó Tiết Đồng nói ba tiểu Bối Bối là kỹ sư, sau khi nhận lại Bối Bối thì lão Khải vì Bối Bối mà theo đuổi vị kỹ sư đó.

Nói như vậy, vị kỹ sư đó chính là người đàn ông chym bất lực ngày hôm nay?

Đợi đã...kỹ sư họ Cung?

Nếu một kỹ sư họ Lí bình thường thì gọi Lí Công, họ Vương thì kêu Vương Công, anh ta họ Cung, như vậy...ta suy nghĩ, ta biết nguyên nhân anh ta bất lực, vẫn luôn bị người ta gọi công công, không suy mới lạ.

Ta gần đây rất bận, Tiết Đồng cũng rất bận. ta bận kiếm tiền, muốn đem căn nhà này trả hết tiền xong rồi thương lượng với Uyển Uyển có nên bán nhà không. Tiết Đồng bận rộn vì căn nhà kia, đem bức tường ố vàng ban đầu quét vôi lại, ném đồ gia dụng cũ, mua lại đồ mới.

Ta có khoảng thời gian đã không đến căn nhà đó, cũng không biết ở đó khi nào có thể chuyển vào ở.

“Tiết Đồng, căn nhà bên kia bận sao?” ta nhìn dáng vẻ rất mệt của Tiết Đồng, kéo cậu ấy đến sofa ngồi, ta làm cơm cho cậu ấy. sau khi ăn cơm xong ta còn xum xoe đứng sau lưng cậu ấy, dùng kỹ thuật mát xa học được từ bác sĩ già đến giúp cậu ấy thoải mái.

Cậu ấy dựa đầu lên cổ ta, nhắm mắt nói: “Cũng được, em quen một tên gia hỏa làm thiết kế nội thất, em nhờ cậu ta giúp...thật thoải mái, bên trái một chút...ưm, thoải mái...bên phải chút...mạnh lên một chút...A Đình, kỹ thuật của anh thật tốt...”

Vốn dĩ chỉ là mát xa, nhưng ta nghe thấy giọng cậu ấy, cảm thấy thật giống âm thanh lúc cậu ấy trên giường, còn hơi mang theo giọng mũi. Ta tuy rằng bị âm thanh cậu ấy kích thích hưng phấn, chym hơi đứng lên, đỉnh ở phía sau ghế ăn.

Ghế ăn này là gỗ thật, có điều trên lưng ghế là mấy mảnh gỗ làm lưng dựa, ở giữa có khoảng trống rất to. Cho nên chym ta cứ như vậy đỉnh thẳng lên lưng Tiết Đồng.

“Sao vậy? Ngay cả nó cũng muốn giúp em mát xa sao? Vị trí không đúng nha.” Tiết Đồng đột nhiên mở mắt, trêu chọc ta.

Ta vốn dĩ có chút muốn đỏ mặt, nhưng đáng tiếc mấy năm nay da mặt ta càng lúc càng dày, nên không đỏ được. cho nên ta cũng trực tiếp mặt dày nói: “Ừm, nó đã nửa tháng không có giúp em mát xa, muốn hỏi em có chỗ nào ngứa không?”

“Vừa ăn cơm no, không thích hợp vận động nha.” nghe thấy ám thị của ta, Tiết Đồng lại giả vờ, nâng tay lên nhìn đồng hồ, rất nghiêm túc mà cự tuyệt.

Mí mắt ta rủ xuống, buông vai cậu ấy ra, đem chén dĩa trên bàn thu dọn, vào phòng bếp rửa.

Đang rửa, Tiết Đồng đi vào nhà bếp đứng ở sau lưng ta ôm eo ta nói: “Đừng tức giận mà, em không phải không muốn, chỉ là em muốn làm anh.”

Cậu ấy vừa nói vừa mở quần ta, đem chym đang nghẹn của ta để ra ngoài không khí. Cậu ấy hôn sau gáy ta, đầu lưỡi vẽ vòng tròn trên cổ sau ta.

Ta bị cậu ấy kích thích không thôi, nhưng vẫn giả vờ tức giận. hừ, cậu ấy coi như biết giả vờ, ta cũng biết.

Tay trái cậu ấy vươn vào trong áo ta vân vê lồng ngực của ta, tay phải trêu chọc chym ta, đầu lưỡi đang vẽ vòng tròn ở sau gáy nơi ta mẫn cảm nhất. rõ ràng ta bị cậu ấy trêu chọc đến chân mềm nhũn, nhưng vẫn đang lung tung rửa chén trong tay.

Cậu ấy thấy ta không để ý mình, dứt khoát đem quần ta kéo xuống, sau đó một thứ đồ đỉnh trên mông ta.

“A Đình, chân kẹp chặt.” nói xong, cậu ấy mở chân ra kẹp lấy hai chân ta, sau đó cong lưng lại, đem chym cậu ấy kẹp ở giữa hai chân ta bắt đầu động.

Ách, tên gia hỏa này, từ lần trước muốn thượng ta thất bại thì có lúc sẽ dùng động tác này làm. Lúc này ta mới có thể cảm thấy hông của Tiết Đồng có bao nhiêu lục, ta bị cậu ấy từ sau va chạm chỉ có thể đem chén ném vào bồn rửa chén, hai tay túm lấy cạnh bồn mới để mình không có ngã về trước.

Mã lực của Tiết Đồng tràn đầy, duy trì lâu cùng độ cứng đều là số một, khó trách cậu ấy nói lúc trước cậu ấy bách chiến bách thắng trong giới đồng chí, hóa ra thật sự là dựa vào bản lĩnh. Dựa vào bản lĩnh cậu ấy, nếu như năm đó cậu ấy thật sự muốn thượng ta không chừng ta bây giờ ngoại trừ chỉ biết kêu dưới thân cậu ấy ra thì cái gì cũng không biết.

Cuối cùng, chym ta cũng bắn dưới sự chơi đùa trong tay cậu ấy, cậu ấy tăng nhanh tốc độ, cọ da trên chân ta đến đau. Qua một lúc, cậu ấy dùng sức va chạm ta, phun chất lỏng nóng hổi giữa chân ta.

Mịa ơi, thời gian của tên gia hỏa này lâu hơn ta, làm ta gần đây có chút tự thẹn không thôi.

“A Đình, làm một lần nữa đi.” Tiết Đồng thở dốc, nhẹ nhàng nói bên tai ta.

“Đến anh.” Đương nhiên phải làm lại một lần nữa, hiệp vừa nãy tuy rằng ta cũng sướng, nhưng ta càng muốn làm cậu ấy.

“Được, đến anh.” Phương diện này Tiết Đồng rất dứt khoát, trực tiếp đáp ứng, khiến ta cảm thấy có chút tự trách.

Ta thử thưm dò hỏi cậu ấy: “Tiết Đồng, em có muốn thật sự thượng anh không, thật ra chúng ta cũng có thể thử lần nữa.”

“Không được, em sợ anh đau.”

“Tiết Đồng, em không sợ đau hả?”

“Sợ chứ, cho nên năm đó lúc chúng ta lần đầu làm em dùng biết bao nhiêu thuốc mới để mình thoải mái. Cũng may anh không làm em đau, nếu không em lúc đó đã đá bay anh rồi.”

“Cái gì chứ, lúc đó rõ ràng là em sau khi hôn anh thì nâng mông ngồi lên mà, nếu như là vậy anh còn làm em đau, vậy nhất định nguyên nhân là bản thân em.”

Không biết lúc nào, bọn ta vậy mà lại đấu võ mồm, suýt nữa quên còn phải làm thêm hiệp nữa. cũng may chủ đề ngiêng tới nghiêng lui lại đúng. Thế là dưới sự cưỡng ép của Tiết Đồng vứt bỏ đống chén chỉ mới rửa một nửa, cùng đi lăn giường với Tiết Đồng.

Chuyển mùa rồi, thời tiết càng lúc càng nóng, sáng sớm ra ngoài đi làm ta gần như tìm không được áo có thể mặc.

Ta nghĩ dù sao cũng phải chuyển nhà, có thời gian rãnh thì đi dọn dẹp tủ áo.

Nhìn thấy quần áo mùa đông đều để bên ngoài, mà quần áo mùa xuân vẫn còn ở trong góc sâu tủ áo, liền đem toàn bộ lấy ra chỉnh lý lại. đem quần áo tạm thời không dùng bao lại, qua mấy ngày dọn nhà trực tiếp cầm đi, bên ngoài chỉ để lại mấy bộ có thể mặc là được.

Đang lật tủ quần áo nhìn thấy mấy bộ quần áo ta liền xấu hổ, đây là mua lúc nào, sao lại...thô tục...như vậy...năm đó ta não tàn thế nào mới mua đồ kỳ cục như vậy chứ?

Vứt, vứt, vứt, không cẩn thận vậy mà ném một đống.

Đột nhiên giác ngộ ra, hóa ra mấy năm nay phẩm vị của ta đã bắt đầu trở nên càng phản quy luật tự nhiên. Sơ mi nhất định phải màu trắng hoặc là vân mảnh, áo T-shirt đều là màu thuần, tây trang cũng đều là đậm màu khá nhiều.

Năm đó có mấy kiểu quần trắng sát còn rách mấy lỗ, áo thun bên trên in hoa đỏ chói, nhìn qua thật sự rất kỳ quái. Giống như lúc đại học vì hẹn hò với nữ sinh mà mua kiểu thịnh hành nhất năm đó, bây giờ nhìn lại, cứ giống như ngốc A.

Xem ra không chỉ hiện tại không theo trào lưu, ngay cả mình lúc đó thập niên 60, 70, cùng thập niên 20,30 cũng có không theo trào lưu bất đồng hình dạng. chỉ là khác biệt ở chỗ máy chụp hình bọn ta lúc đó cách thức phiền phức, hóa trang bình thường, photoshop hoàn toàn không có, mạng vô cùng không phát triển mà thôi.

Nếu không ở hiện tại, dáng vẻ không theo trào lưu của bọn ta lúc đó đảm bảo cũng lưu hành trên mạng không kém bao nhiêu.

Đột nhiên ta tâm huyết dâng lên lấy cái áo tính bỏ đi mặc lên người thử, phát hiện...ta lúc còn trẻ thon thả hơn bây giờ nhiều, bây giờ đến tuổi trung niên thân thể cường tráng không ít, bụng nhỏ cũng có chút. Có điều lợi ích là ta lại có cơ bắp mà lúc trẻ không có, tuy rằng không rõ ràng, nhưng suy cho cùng cũng là có.

Áo thun mặc lên có hơi chật, dây kéo quần chỉ kéo được một nửa, chym bị nghẹn trong quần vô cùng khó chịu, thật không biết ta năm đó làm thế nào mặc cái quần này đi hẹn hò.

Ta nhìn vào gương, cảm thấy mình thật sự rất ngốc, sớm nên đem mấy đồ này vứt hết đi, ta vậy mà lại ngốc đi thử cảm giác lúc trẻ tuổi. sự thật chứng minh, tuy rằng chúng ta đều cảm thấy mình lúc trẻ rất ngốc, nhưng chúng ta đều muốn quay lại thời trẻ dại ngu ngốc đó.

Ta muốn cởi quần này ra, kết quả dây kéo bị kẹt, quần không cởi xuống được.

Vừa may lúc này Tiết Đồng về, ta nhìn thấy cậu ấy, vội vàng gọi: “Tiết Đồng, mau qua giúp anh cởi quần.”

Tiết Đồng nghe thấy câu này của ta, lập tức mắt phát sáng đẩy ngã ta lên giường. từ trên cao nhìn xuống nói với ta: “Dáng vẻ này của anh thật sự là trẻ nha.”

“Trẻ cái mông, anh đã hơn ba mươi rồi.”

“Đàn ông 31 đóa hoa, anh vẫn là đóa hoa nhỏ thôi, không sao.”

“Hoa?” ta vậy mà lại bị người ta hình dung là hòa?

“Ừ, flower.” Sợ ta không hiểu, Tiết Đồng còn đặc biệt dùng tiếng anh nói lại một lần nữa.

Đáng tiếc phát âm tiếng anh của cậu ấy có chút không chuẩn, kết quả ta nghe thấy cậu ấy đem hoa tiếng anh đọc thành phù lão nhân, khiến ta nhịn không được phì cười.

Trời ơi, phù lão nhân đây sắp bị náo đến lên trời nè.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.