Thời tiết dần dần chuyển lạnh, căng tin bắt đầu đưa ra món lẩu. Buổi tối khi ăn cơm Diệp Hoài đã gọi một nồi mực, Thiệu Dịch Vĩ đi theo còn muốn gọi thêm thịt dê.
Nồi lẩu vừa mới làm xong, khi bưng lên còn nóng hôi hổi. Diệp Hoài thấy Thiệu Dịch Vĩ múc một thìa ớt cay đỏ tươi cho vào bát, đảo đảo vài cái nếm thử, lại múc thêm một thìa.
“Bỏ thêm ớt cay đi, sẽ có một mùi vị khác đấy.”
Diệp Hoài đã ăn hai miếng, cậu thực muốn thử cái mùi vị kia nó như thế nào, vì thế cũng múc nửa thìa ớt cay bỏ vào trong chén, nếm thử, thật cay, nhưng thoáng nhìn đối diện là một mảnh lửa đỏ thang thang thủy thủy, rốt cuộc cũng chỉ khịt khịt mũi.
Bộ dáng đôi mắt ngập nước môi đỏ bừng của cậu thật đúng là đẹp, Thiệu Dịch Vĩ một bụng ý đồ xấu liền múc thêm một thìa bỏ vào trong bát cậu đảo đảo: “Như vậy ăn càng ngon,cậu nếm thử xem.”
Ăn đến cả người đổ mồ hôi mà trở lại ký túc xá, ba người kia đều im ắng nằm trên giường đọc sách, trên bàn Thiệu Dịch Vĩ đặt một túi đồ vật.
Hắn đi qua đẩy gọn một cái túi ra một bên: “Aiz toàn đồ tốt nha, ai lại để đây vậy?”
Lưu Vĩnh Duệ lật qua một tờ sách giáo khoa, “Hà chủ tịch cho người đưa tới.”
Thiệu Dịch Vĩ ngây người một chút, “Nga.” Kéo tới mở ra xem, tràn đầy một túi hạt dưa Hami.
“Người ta nói là có mấy người trong kí túc xá mang đến, biết cậu thích ăn cái này liền mang đến cho cậu.”
Thiệu Dịch Vĩ đứng ở trước bàn, nhìn chằm chằm vào đồ vật kia, một hồi lâu, mà thở dài một hơi.
“Cứ làm bộ đi” Lưu Vĩnh Duệ chụp hắn một cái: “Chủ tịch tốt với cậu như vậy, còn làm ra vẻ phiền muộn cái gì a, nhiều người muốn mà không được đó.”
“Aiz –” Thiệu Dịch Vĩ ánh mắt mê mang, “Mấy người thì biết cái gì. Mấy thứ này mang lại đây, như thế nào cũng coi như là ngàn dặm xa xôi, lễ thượng vãng lai*, muốn ta lấy cái gì báo đáp nha?”
*có đi có lại
“Đây là gì a?”
Một bàn tay đột nhiên duỗi đến, dọa Thiệu Dịch Vĩ nhảy dựng. Hắn quay đầu, Diệp Hoài không biết khi nào đã lặng yên không một tiếng động đứng ở bên cạnh hắn, hai con mắt lấp lánh tỏa sáng nhìn thẳng vào cái túi kia.
“Nga, là hạt dưa Hami, đặc sản Tân Cương.” Thiệu Dịch Vĩ đem túi kia đưa ra: “Cậu có muốn nếm thử không?”
Diệp Hoài lập tức cầm một túi.
“Mấy người cũng nếm thử đi,” Thiệu Dịch Vĩ xách theo túi phát mỗi người mấy gói: “Tùy tiện ăn.” Chính hắn lại là một miếng cũng không ăn. Đứng ngây người một lúc ở bên cửa sổ, thở dài một hơi: “Ai nha –! Thực phiền mà! Đi ra ngoài giải sầu.”
Cửa vừa lúc bị đẩy ra: “A Vĩ, go go! Đá cầu đá cầu!”
Hắn lập tức đáp ứng đi theo.
Đợi đến khi trở về sắc trời đã đen. Ba người kia như cũ nằm trên giường, phảng phất như vừa rồi ba người động cũng chưa động một chút.
“Diệp Hoài đâu?”
Giả Lượng thò đầu ra: “Lão đại, cậu tốt nhất là nên xem túi đặc sản kia đi.”
Thiệu Dịch Vĩ phóng mắt nhìn lại, cái túi trên bàn, đã bẹp dí, hắn đi về phía trước mang theo một trận gió nhẹ. Nhấc cái túi lên rồi nhìn: “Ăn sạch a?”
“Thực phục tiểu tử kia! Đứng nguyên ở chỗ đó kẽo kẹt kẽo kẹt hai giờ liền, haonf toàn khoogn dịch chuyển một chút nào! Tôi tổng cộng ăn được hai túi nhỏ liền không còn!”
“Tôi ăn ba túi.” Cao phong vội vàng điểm số.
“Tôi chỉ ăn được đúng một túi cậu đưa.” Lưu Vĩnh Duệ cũng tỏ thái độ.
“Không có việc gì! Ăn xong rồi thì thôi, còn lương tâm trỗi dậy trốn đi, sợ tôi quở trách cậu ta sao.” Lời này vừa nói ra Thiệu Dịch Vĩ liền cảm thấy chính mình có chút tự tin thái quá, Diệp Hoài sao có thể lập tức tiến hóa đến giai đoạn có nhân tính như vậy?
Quả nhiên, Lưu Vĩnh Duệ cười lạnh một tiếng, “Lão đại, cậu nghĩ nhiều rồi, tiểu tử kia không có thấu tình đạt lí như vậy, chỉ là do ăn no quá, đi xuống chạy bộ cho tiêu thực.”
Khi Diệp Hoài đẩy cửa vào đã là 10 giờ rưỡi, ký túc xá đã tắt đèn, tất cả mọi người đều ngủ, cậu tay chân nhẹ nhàng bước đi, đột nhiên đỉnh đầu bị người gõ nhẹ.
Ngẩng đầu, thấy Thiệu Dịch Vĩ nhìn cậu với vẻ mặt cười như không cười, liền nói: “Tôi ăn hết hạt dưa Hami rồi.”
Thuần túy không mang theo bất luận cảm xúc gì chỉ là một câu trần thuật, Thiệu Dịch Vĩ muốn cười, đưa tay đến bên miệng đối với cậu thở dài một chút, lại chỉ chỉ vào di động: Tôi nhắn tin cho cậu.
Trong chốc lát, Diệp Hoài nhận được tin nhắn: “Dạ dày có ổn không?”
Ong ~~~ ong ~~~: “Chỉ là ăn quá nhiều thôi. Hạt dưa Hami của anh ăn thực ngon, nơi nào bán a.”.
Ong ~~~~~~: “Cậu muốn ăn lần tới tôi lại mang tới cho:)”
Nửa giờ sau Diệp Hoài bò lên giường, Thiệu Dịch Vĩ bên kia vẫn còn lách cách bấm di động. Giờ này khắc này, tâm tình không tồi, đột nhiên rất muốn cùng hắn trò chuyện, biểu đạt một chút cảm tình chính mình. Vì thế lại nhắn: “Bụng tôi căng đến đặc biệt lớn, anh muốn hay không nhìn xem”.
Thiệu Dịch Vĩ đảo mắt rồi xoay người lại, hai con mắt tràn ngập chờ mong.
Diệp Hoài xốc chăn lên.
Thiệu Dịch Vĩ bay nhanh qua rồi lại bay về trên giường. Diệp Hoài kỳ quái nhìn hắn, hắn suy sút chậm rãi lật thân.
Hắn đánh hai chữ nhắn qua: “Rất lớn”.
Một hồi lâu, bên kia lại nhắn tới: “Cậu hôm nay như thế nào không ngủ lõa thể?”
Ong ~~~ ong ~~~: “Anh gấp cái gì a, tôi còn chưa có chuẩn bị cởi đâu”.
Thiệu Dịch Vĩ quay đầu, nhìn đến Diệp hoài ở trong chăn loạt xoạt một trận sau đó bọc đến kín mít, thích ý nhắm mắt lại.
* * * * * *
Thời điểm Đỗ Phi bay tới tìm Thiệu Dịch Vĩ trên đầu đội một chiếc mũ len, lộ ra một hàng xỏ tai lấp lánh trên tai phải, Thiệu Dịch Vĩ nhìn thấy hắn liền nhếch miệng, thấy thế nào cũng giống mang đồ đi bán.
“Cậu cười cái gì?”
“Không có việc gì không có việc gì!”
“Trông thế nào,” hắn trên dưới đánh giá chính mình: “Như vậy nhìn có phải rất khoa trương không?”
Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy, Đỗ Phi người này, ưu điểm lớn nhất, chính là có thể tự hiểu lấy bản thân.
“Khoa trương liền khoa trương đi,” Đỗ Phi tiêu sái nhún nhún vai, “Hiện tại không khoa trương còn đợi đến khi nào.”
“Có quyết đoán! Ca ngươi chờ ta một chút, ta đi lấy thêm đồ vật.”
“Này ~, cậu thật phiền phức giống nữ nhân, lại làm gì nữa?”