Đảo mắt liền khai giảng, Diệp Hoài lại một lần nữa kéo cái vali quá khổ trở lại trường học, đi ngang qua sân thể dục, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm sau đó liền đem vali xách lên 5 tầng. Gần đến phòng 519 liền nghe rõ tiếng cười đùa từ bên trong truyền ra, Diệp Hoài cảm thấy trong lòng có cái gì đang không ngừng toát ra, một bước rồi lại một bước.
Cậu đẩy cửa ký túc xá ra.
Thiệu Dịch Vĩ khoa trương ôm chầm lấy Giả Lượng: “A –! Tiểu Lượng Lượng! Nhớ cậu chết mất!”
Giả Lượng cũng kích động ôm lại: “Nha, đúng vậy lão đại, thật là nhớ muốn chết mà!”
Thiệu Dịch Vĩ vừa nhìn thấy Diệp Hoài ở cửa, lập tức lại mở rộng hai tay: “A –! Diệp Hoài thân ái!” Đi tới đem cậu ôm lấy một phen: “Nhớ cậu quá đi!” Còn duỗi tay niết gương mặt cậu một chút: “Nhớ tôi không?”
Diệp Hoài một tay kéo vali, một tay bị giữ như vậy liền không nhúc nhích đứng đó mặc hắn đùa giỡn, nhìn kia gương mặt phóng to trước mắt, vừa quen thuộc lại xa lạ, cậu đột nhiên hô hấp có chút khó khăn.
Buổi chiều Lưu Vĩnh Duệ đến khoa lấy bảng điểm, thành tích kí túc xá 519 khá tốt, không ai bị thi lại. Diệp Hoài liếc nhìn bảng điểm một cái, tiếng Anh 60 điểm, liền thở phải một hơi, cư nhiên đạt tiêu chuẩn.
Buổi tối thứ sáu, Thiệu Dịch Vĩ đi Feeling, Đỗ Phi nhìn thấy câu đầu tiên chính là: “Nhìn xem tôi có mập ra không?”
Thiệu Dịch Vĩ xoa cằm làm bộ làm tịch đánh giá nửa ngày, mới cảm thán: “Vẫn là một nhành hoa lê áp hải đường a!”
Vẻ mặt căng thảng của Đỗ Phi rốt cuộc cũng thả lỏng: “Aiz, cậu không biết đâu,” hắn kéo lấy Thiệu Dịch Vĩ đứng ở quầy bar ngồi xuống, “Lúc ăn tết kéo tới mấy anh em ở Tân Cương, mỗi ngày, buổi tối đều bồi bọn họ uống bia ăn thịt nướng — quả thực là thúc giục mỡ a! Sầu đến độ buổi tối tôi đều ngủ không yên.” Nói rồi nhìn nhìn vào tấm inox dựng trên quầy bar, đối với hình ảnh của chính mình bên trong đùa nghịch tóc: “Cậu nói xem, tôi còn trẻ như vậy……”
Gia hỏa này một khi tự luyến đều dứt không ra, Thiệu Dịch Vĩ ngầm kêu khổ thấu trời.
“…… Lại nói, Dịch Vĩ, tiểu tử ngươi thật không có tâm a, sao lại không cùng huynh đệ liên lạc gì cả.” Mười phút sau, đề tài rốt cuộc cũng thay đổi.
“Đừng nói nữa, di động kia liền quang vinh hy sinh rồi, cái gì cũng chưa kịp lưu lại.”
“Vậy sao không đổi một cái mới?”
“Nga, để tôi cho anh số mới……”
……
Buổi tối, khi Cao Phong trở về trong tay xách hai cân dâu tây, rửa sạch sẽ đặt ở cà mên, nhiệt tình tiếp đón mời mọi người ăn.
“Tôi nói này,” Giả Lượng phồng má đọc từng chữ hàm hàm hồ hồ: “Tiểu tử cậu có chút không thích hợp, có phải hay không có chuyện vui a?”
“Tôi X! Cậu mới có chuyện vui!”
“Nhanh chóng khai báo!” Lưu Vĩnh Duệ cũng đi theo ồn ào.
“Cái gì nha!” Còn ngượng ngùng một chút.
“Quá không thích hợp.” Thiệu Dịch Vĩ dí sát mặt mình không nhúc nhích nhìn thẳng vào mắt Cao Phong, nhìn chằm chằm đến tận lúc mặt cậu ta nóng lên, đột nhiên duỗi tay đè lại hai bên mặt dùng sức xoa nắn: “Mặt thật đỏ nha ~”
Diệp Hoài trong miệng ngậm đầy dâu tây mắt lạnh lùng nhìn, cậu vẫn không biết trên người cậu ta có gì đặc biệt!
Cao Phong rốt cuộc hắc hắc cười nói ra chân ngôn, vừa rồi, hắn cùng nha muội, chính thức thành một đôi.
Mặt ngoài ai trong phòng cũng đều thay hắn cao hứng.
Thiệu Dịch Vĩ khen: “Phong Phong, thật ghê gớm, như vậy là cậu đem 50% nữ sinh ở ban chúng ta chiếm làm của riêng a!”
Cao Phong phiêu phiêu tự đắc, những người khác đều muốn phun trào rồi.
Ngày kế, Diệp Hoài cùng Thiệu Dịch Vĩ ngồi ở căng tin ăn cơm trưa. Một giọng nói lớn vang lên: “Aiz, này không phải là Tiểu Vĩ sao!” Người nọ đi tới vỗ vai hắn: “Tiểu Vĩ!”
Thiệu Dịch Vĩ cùng Diệp Hoài đều nhíu mày, ngẩng đầu, nhìn xem là ai lại buồn nôn như vậy.
Một nam sinh lạ mặt. Người này không chút khách khí ở chỗ bên cạnh bọn họ ngồi xuống: “Thật đúng là cậu a? Cậu thật sự thi đậu vô đây rồi?”
Thiệu Dịch Vĩ lễ phép mỉm cười tỏ vẻ nghi vấn: Anh là……?
“Anh là bạn cùng phòng vơi Hà Huy, Lý Binh a!”
“Nga! Lý ca!”
“Cậu thật sự đến đây học? Như thế nào hơn nửa năm cũng không thấy cậu nha? Ở hệ nào vậy?”
“Cùng một hệ với các anh, đều là hệ chuyên nghiệp.”
“Hắc, thật sao! Thật đúng thi vào cùng một chỗ với anh cậu nha! Thời điểm năm nhất cứ ngày 11 tháng 5 cậu lại đến, hai huynh đệ cảm tình thật tốt! Hiện tại là được như ý nguyện rồi đi!”
“Ha hả, anh ấy trâu bò như vậy, đương nhiên là hy vọng hắn che chở em a.”
“Chính là, tiểu tử kia càng làm quan chức quan càng lớn…… Aiz cậu như thế nào lại không tới chơi?”
Thiệu Dịch Vĩ làm bộ ủ rũ: “Anh nhìn anh ấy xem, hiện tại chức vụ cao như vậy, e rằng lục thân không nhận.”
“Khụ, cậu tới, hắn không có ở đó, anh giới thiệu với cậu một vài người, sau đó liền bồi cậu đi uống rượu.”
“Được!”
Bên kia có người kêu Lý Binh, hắn đứng lên: “Anh phải đi rồi, nhớ tới chơi a!”
Thiệu Dịch Vĩ mặt tươi cười cùng hắn nói lời tạm biệt. Quay đầu lại, Diệp Hoài vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm hắn, hắn cười một chút: “Là bạn của anh trai thôi, cũng không phải là gặp mặt thường xuyên.”
Sau đó liền cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Vào ngày thứ bảy của tuần thứ hai, mọi người bắt đầu phải chọn các môn tự chọn, Thiệu Dịch Vĩ chọn môn gọi là xây dựng sự thành công trong lòng chính mình ( đéo hiểu là cái môn gì nữa), theo như hắn nói, cái nào không thú vị thì liền chọn cái đó. Tiết đầu tiên, người tới rất nhiều, Thiệu Dịch Vĩ ngồi ở một góc tương đối trống trải, nhìn lão sư ở trên nói bốc nói phét, càng ngày càng buồn ngủ.
Khóa học được một nửa, cửa bị đẩy ra, có người tới nói: “Thực xin lỗi lão sư, em đến muộn.”
Thanh âm quá quen thuộc, hắn ngẩng đầu lười biếng nhìn lướt qua, Hà Huy.
Lão sư trên mặt tươi cười giống như hoa cúc nở rộ: “Không sao, mau ngồi xuống đi!”
Hà Huy đi tới bên cạnh hắn ngồi xuống.
Thiệu Dịch Vĩ nói với anh ta “Tới rồi”, sau đó liền xoay đầu ghé vào trên bàn ngủ.
Không biết qua bao lâu, thanh âm xung quanh ngày càng ồn ào, lão sư ở trên hét: “Được rồi, hiện tại chúng ta liền thực hành theo cặp! Nhớ kỹ, tự mình giới thiệu!”
Thiệu Dịch Vĩ ngồi dậy, quay đầu đối mặt Hà Huy, nghiêm trang: “Xin chào, tôi tên Thiệu Dịch Vĩ.”
Hà Huy nhìn chằm chằm hắn: “Ăn tết như thế nào không cùng chú dì tới?”
“Là sinh viên lớp 2 của trường Ô tô và Giao thông vận tải 02 của Đại học Bách Khoa.”
“Anh gặp Tiểu Văn, bọn họ đều hỏi em.”
“Tính cách hướng ngoại, rộng rãi hào phóng.”
“Gọi điện thoại cho em, em cũng không nghe máy.”
“Sở thích là nói chuyện phiếm, đá cầu, quen được soái ca.”
“Có phải hay không có chuyện gì?”
Thiệu Dịch Vĩ đột nhiên nở nụ cười: “Có biết thế nào gọi là gà trống nói một kiểu, vịt nói một kiểu không.”
Hà Huy liếm môi, xoay người, “Mẹ nó,” anh dùng tay che mắt, “Em mắng ai là gà ai là vịt hả.”