Buổi tối, mọi người trong kí túc xá đều quay về, tổng cộng tất cả có 5 người. Chỉ có người ngủ giường số 5 phía sau Diệp Hoài không tới. Những người khác đều đến sớm hơn so với Diệp Hoài, thấy cậu, đều giới thiệu qua một chút. Diệp Hoài hôm nay bị làm phiền không nhẹ, đầu ong ong, một cái tên cũng không nhớ được.
Chờ đến khi tắt đèn nằm ở trên giường, những nam sinh vừa nhận thức hôm nay bắt đầu nói chuyện phiếm. Chủ đề hôm nay là — tình yêu.
Dù sao mọi người đều không quen biết, cũng chẳng ai biết quê quán của nhau, Diệp Hoài nằm ở đó, nghe AA nói chính mình cùng hoa hậu giảng đường ở cao trung từng hẹn hò; BB từ nhỏ đến lớn thu được thư tình đầy rẫy; CCC yêu thầm “Thần tiên tỷ tỷ” là giáo viên dạy địa lí đồng thời bị một hoa si điên cuồng theo đuổi……
Chỉ có gia hỏa đối diện không nói gì, Diệp Hoài còn cảm thấy cả cái ký túc xá này mỗi mình hắn là thuận mắt nhất, bất quá người nọ cũng không nhàn rỗi, ngồi một bên nghịch bật lửa, đợi đến thời điểm mấy người kia đã sắp không nhớ rõ họ nói cái gì, hắn đột nhiên nói một câu: “Ai, chắc mấy người đều có bạn gái đi?”
“Đương — nhiên –.” Diệp Hoài lười biếng nhìn trần nhà, kéo dài âm điệu, lại ngoài ý muốn không thu được hưởng ứng của những người khác.
Trong phòng đột nhiên có chút yên tĩnh.
Một hồi lâu, Diệp Hoài tò mò quay đầu, giật mình khi nhìn thấy 4 khuôn mặt phóng to ngay trước mắt.
“Diệp Hoài,” Gia hỏa đối diện nhìn hắn như người ngoài hành tinh, “Nhìn không ra nha”
Mọi người xoạch một cái quay người đi thuận tiện đưa tay lên ngáp một cái, rồi đều trở về vị trí của mình. Bầu không khí giảm xuống, mọi người đều nghĩ về việc riêng của bản thân. Diệp Hoài cũng nhớ tới mình còn chuyện muốn hỏi nam sinh, nhưng tên kia vẫn luôn không ngừng bát quái: “Bạn gái cậu lớn lên xinh đẹp rất xinh đẹp sao?”
“Ừm, rất đẹp.”
“Cùng cậu một chỗ?”
“Ân.”
“Cũng học trường này à?”
“Không có.”
“Hai ngươi đã nhiều năm?”
Diệp Hoài bị hỏi phiền, ném xuống một câu “Dài dòng!” Liền trở mình. Nửa ngày, nhớ tới chính mình có việc chưa hỏi, lại xoay đầu: “Này!”
“Chuyện gì vậy?” Bên kia nhắn một cía tin nhắn.
“Tôi……” Cậu nghĩ nghĩ, “Lại không nhớ gì cả.”
“Chờ cậu nhớ tới lại nói.” Ánh sáng điện thoại làm gương mặt hắn sáng lên, Diệp Hoài cảm thấy hắn hình như giống ai đó. Cậu quay đầu, tên kia lại ở phía sau ồn ào một câu: “Nhớ rồi thì nhớ nói với người ta một câu nha!”
9 giờ sáng hôm sau, sẽ có thông báo bắt đầu cuộc họp. Phòng 519 sẽ chia thành 2 ban, hai người động tác mau lẹ liền chạy trước, người còn lại đang viết gì đó, mọi thứ phía đối diện đều được sắp xếp gọn gàng, lại cố tình không đi, ngồi trên một chiếc ghế gấp nhỏ dùng một miếng vải sạch mà chà sát đôi giày trước mặt. Chỉ có Diệp Hoài là hoa văn hơn, gội đầu, rửa mặt, sau đó đắp mặt nạ rồi lại rửa lại mặt.
“Này,” dùng một cái thìa nhỏ múc một muỗng đưa lên miệng, Diệp Hoài đem đầu chuyển hướng cạnh cửa, cậu rốt cuộc nhớ tới đêm qua muốn hỏi tên kia cái gì: “Cậu tên là gì?”
Nam sinh kia thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu, ngón tay chỉ về phía mình đáp: “Me?” Chớp chớp mắt: “You ask me?” Như thể đó là một điều rất ghê gớm, hắn đứng lên, múa bút thành văn: “Tell him! Đại danh của tôi!”
Người nọ cũng mừng rỡ hợp tác, nói năng ngọt xớt: “Đại ca ngươi tha ta đi, cái tên kia của ta vang dội nhưng từ trong miệng ta nhảy ra liền không đủ vang dội, cái khí thế kia a, còn phải nhờ ngài chính mình gọi!”
Sau, bọn họ mới thật đáng buồn mà biết, cái bọn họ biểu diễn căn bản là đàn gảy tai trâu [?!]. Diệp Hoài mù mờ: Hắn trước nay phân không rõ ” Trêu chọc cậu” cùng “Dài dòng” có gì khác nhau, càng thêm không cảm thấy phiền phức sao. Cậu chỉ có cảm giác — thực phiền!
“Dài dòng!” Cậu trừng mắt nhìn nam sinh kia liếc mắt một cái, “Tôi gọi cậu ai.”
“‘ Ái ‘?” Nam sinh kia khẽ ngẩng đầu lên suy nghĩ một chút, “Không tồi. Ái! Ái! Tên Tiếng Anh: Love!” Vỗ vỗ tay nói: “Nhớ kỹ!”
“Yes sir!”
( ” Ái” trong tiếng Trung nghĩa là ” Yêu ” = ” Love” trong tiếng anh. Ở đây, Diệp Hoài nói là “哎” đọc là “Āi”, nhưng Thiệu Vĩ lại nghe thành “爱” đọc là ” Ài”)
Diệp Hoài tức giận ngẩng đầu lên cầm chén cháo uống ùng ực, nam sinh kia thế nhưng bình tĩnh đem chiếc ghế gấp nhỏ ngồi cạnh cậu kéo góc tay áo cậu nói: “Tôi đột nhiên rất muốn nói cho cậu biết tên tôi, làm sao bây giờ? Làm tôi nói một chút đi làm tôi nói một chút đi……” Hắn là cố ý làm Diệp Hoài sinh khi, chắc hẳn thấy bộ dáng cậu trừng mắt chơi rất vui.
Diệp Hoài đã sẵn sàng chuẩn bị cho hắn một quyền, cửa bị đẩy ra, một nam hài mặc đồ trắng đứng ở cửa. Có lẽ cậu ta ngày đó mặc không phải là một thân bạch y, có lẽ thật là, Diệp Hoài đã nhớ không rõ, nhưng mỗi lần nhớ lại người này, cậu cũng chỉ có thể tưởng tượng ra được màu đó. Nam hài thanh âm cũng thuần trắng, trong trẻo mà sạch sẽ: “Xin hỏi Thiệu Dịch Vĩ ở nơi này sao?”
Nam sinh ngồi trên ghế nhìn cậu ta nói: “Cậu là ai nha, tôi không quen biết cậu.”
Nam hài xấu hổ liếm môi. Đó là biểu tình ủy khuất, lại từ một gương mặt của giới thượng lưu lại càng làm người ta đau lòng. Diệp Hoài cảm thấy ánh mắt tên kia nhìn nam hài cùng ánh mắt nhìn cậu ngày thường không có gì khác biệt, nhưng nam hài tựa hồ liền chịu không nổi biểu tình như vậy, đôi mắt sáng long lanh rũ xuống một chút.
Qua đại khái nửa phút, tên kia mới mở miệng: “Vào đi, anh, người là từ nhà ga chạy đến đây sao?”
Nam hài nghe thấy hắn kêu “Ca” nhẹ nhàng run lên một chút.
“A,” nam sinh đang viết sách đứng lên, nhìn Thiệu Dịch Vĩ, “Là anh trai của cậu hả?,” đối với nam hài thân thiết mỉm cười: “Mời vào mời vào, tùy tiện ngồi!”
“Này ghế tôi còn chưa có lau đâu, dơ.” Thiệu Dịch Vĩ vỗ vỗ đùi chính mình: “Ngồi nơi này, ngồi nơi này!”
Diệp Hoài cảm thấy tội nghiệp thay cho nam hài, có một người em trai đáng ghét như vậy.
Nam hài khẽ cắn môi.
“Có chuyện gì vậy, anh?”
“Không, không có,” nam hài tựa hồ thực khẩn trương, “Chỉ là tới nhìn xem ngươi có ở đây không thôi.”
“Nga,” Thiệu Dịch Vĩ đứng lên, “Kia hiện tại anh cũng thấy rồi, tôi còn có hội nghị quan trọng cần bàn,” quay đầu nhìn Diệp Hoài cùng một người khác: “Diệp bí thư, Lưu tiểu bí, Ready?”
Làm trò nhân gia trước mặt anh trai hắn, Diệp Hoài ngượng ngùng cũng phải cho hắn tí mặt mũi, cùng cái người họ Lưu kia ngoan ngoãn đi theo Thiệu đại nhân ra cửa, Thiệu Dịch Vĩ đối với nam hài kia nói: “Hôm nào tôi lại tới cửa bái phỏng anh, không tiễn.”
Đi ở trên đường, họ Lưu — hiện tại Diệp Hoài đã biết hắn kêu Lưu Vĩnh Duệ, Lưu Vĩnh Duệ hỏi Thiệu Dịch Vĩ: “Anh trai ngươi cũng học trường chúng ta sao?”
“Ân ân.” Thiệu Dịch Vĩ gật đầu, “Người ta chính là một nhân vật vang dội.”
“Có anh em ruột thật tốt nha,” Lưu Vĩnh Duệ hâm mộ: “Về sau còn có thể chăm sóc nhau.”
“Ai nói với cậu,” Thiệu Dịch Vĩ nhìn hắn: “Tôi cùng hắn là anh em ruột?”
“Nhưng…… Cậu gọi hắn là anh?”
“Tôi thấy nam nhân đều kêu là anh, cậu không biết?” Hắn giữ chặt Lưu Vĩnh Duệ kêu: ” Anh!” Lại giật nhẹ bên kia Diệp Hoài: “Anh! Anh!”
Có người hướng ánh mắt kì quái nhìn bọn họ bên này. Diệp Hoài mặt càng ngày càng méo mó, cậu bắt đầu cảm thấy, cuộc sống đại học tựa hồ không tốt đẹp như mình tưởng tượng.