Trở lại ký túc xá, máy móc rửa mặt, lên giường. Bọc kín chăn nằm ở nơi đó, nghe tên kia cùng những người khác vừa nói vừa cười, thanh âm có chút xa, cảm giác có chút không chân thật. Diệp Hoài trở mình, ngủ.
Ngày hôm nay thật sự quá mệt mỏi.
Buổi sáng hôm sau vẫn như cũ bị người đánh thức, Diệp Hoài xoa xoa mắt, quay đầu, Thiệu Dịch Vĩ đã dậy, không biết như thế nào tinh thần cũng thực tỉnh táo, ngồi dậy mặc quần áo xuống giường.
Đi vào phòng tắm đánh răng, Thiệu Dịch Vĩ ở bên cạnh rửa mặt. Nhà vệ sinh công cộng lúc 5 giờ vô cùng lạnh lẽo, chỉ có tiếng nước chảy. Diệp Hoài nhớ tới chuyện hôm qua, quay đầu nhìn chằm chằm hắn. Thiệu Dịch Vĩ dùng tay hắt nước lên mặt, một lần lại một lần, bọt nước không ngừng nhỏ giọt từ trán cho đến chóp mũi, sau đó hắn đứng thẳng lưng, quay người nhìn Diệp Hoài cười: “Cậu xem, bọt nước bắn hết ra quần áo rồi này!”
Diệp Hoài cảm thấy Thiệu Dịch Vĩ không cao hứng. Tuy rằng hắn vẫn gọi cậu rời giường, cùng cậu đi ăn sáng, vừa nói vừa cười, nhưng Diệp Hoài vẫn cảm thấy, hắn không cao hứng.
Bằng không chính là bản thân cậu không cao hứng.
Loại cảm giác này có chút giống tiểu hài tử giận dỗi, ở trong lòng sinh khí, nhưng chỉ bĩu môi, ngươi trừng ta ta trừng ngươi, không thèm nói ra. Bất đồng chính là Diệp Hoài nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, trong lòng mình hiện giờ là cái loại cảm giác gì, rốt cuộc vì cái gì lại không cao hứng.
Tiết thứu ba là tiết tiếng Anh, cô giáo trẻ tuổi dạy tiếng Anh bước vào phòng học liền nhíu mày – cả một giảng đường lướn như vậy, hàng đầu tiên chỉ lác đác vài nữ sinh, sau đó hàng thứ hai, thứ ba, thứ tư, đều trống không, năm hàng về sau kín mít nam sinh hoặc nằm bò ra bàn hoặc xem tạp chí.
“Hừ!” Nàng phi thường không hài lòng đi lên bục giảng, giày cao gót dẫm vang loảng xoảng loảng xoảng: “Cả lớp!”
Trừ bỏ hàng đầu tiên, còn lại không ai phản ứng!
Giáo viên tiếng Anh bạo phát: “Xem tạp chí! Đều thu hết vào cho tôi! Đem người đang ngủ đánh thức! Càng ngày càng không ra gì! Đây còn là cái lớp học sao! Một chút cũng không biết tiến bộ, trước nay chưa từng thấy qua 〆◎◇〥▽☆( lược bỏ 2000 chữ)…… Thi hết học kì I đa số đều là 60! Xem lại bản thân xem, nói thật cho các cô các cậu biết, nếu chấm chặt ra 60 điểm còn không đến!” Càng nghĩ càng sinh khí: “Hôm nay làm trắc nghiệm! Viết chính tả! Anh dịch hán hán dịch anh! Ủy viên học tập đem sách giáo khoa thu lên cho tôi! Mỗi người giữ lại 1 quyển vở, ngồi xa nhau ra, nhanh lên!”
Một trận đá lý leng keng.
“Làm bài nghiêm túc cho tôi! Không được quay ngang quay dọc! Dưới 60 điểm kiểm tra lại! Kiểm tra đến khi đạt tiêu chuẩn mới thôi!” Phát tiết một phen xong liền dễ chịu hơn nhiều nhiều, dám không để lão nương vào mắt! Nàng bắt đầu xoay người viết đề lên bảng.
Tất cả mọi người đều héo rũ, lấy giấy bắt đầu làm bài.
Diệp Hoài viết xong tên của mình liền không biết nên làm gì tiếp theo, bảng đen viết loẳng ngoằng một chữ cậu cũng không biết, chung quanh một mảng nghiêm túc yên tĩnh, chỉ có đôi mắt cậu nhìn xung quanh, chờ mong có thể cùng ánh mắt của ai đó không hẹn mà gặp.
Thiệu Dịch Vĩ ngồi bên cạnh, một dãy hành lang chia cắt*, đôi mắt Diệp Hoài quét đến hắn, hắn dường như có dự cảm mà ngẩng đầu, mặt vô biểu tình nhìn Diệp Hoài liếc mắt một cái, xé một mảnh giấy, lấy bút xoát xoát viết xuống mấy chữ, xoa thành viên tròn tròn ném cho Diệp Hoài.
* Kiểu là khoảng cách giữa hai bàn ở 2 dãy á.
Diệp Hoài vui sướng mở giấy ra, trên giấy chỉ có hai từ: [ ngốc B].
Cậu chớp chớp mắt, lập tức cũng cầm bút liên ở trên tờ giấy xoát xoát thêm ba chữ: [ ngốc B đang mắng ai ]. Một lần nữa xoa thành viên ném vào ót Thiệu Dịch Vĩ.
Tất nhiên, Thiệu Dịch Vĩ không mở ra xem.
A? Cư nhiên không để ý tới? Diệp Hoài nhìn hắn ở nơi đó làm ra vẻ nghiêm túc viết bài liền sinh khí, quay người lại đem giấy của mình roẹt roẹt thành tờ nhỏ vo tròn hướng trên đầu hắn ném.
Dám không để ý tới!
Dám không để ý tới!
……
Trên đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng trầm nặng.
Diệp Hoài nuốt nước bọt, chậm rãi ngẩng đầu.
“Go! Out!”
“Out” là bạo phát âm, “Go” cũng là bạo phát âm, giáo viên tiếng Anh kích động, nước miếng phun trên mặt Diệp Hoài.
Diệp Hoài ở bên ngoài chán chết đi loanh quanh, vào WC, đem điện sáu tầng khu dạy học từ trên xuống dưới bật sáng trưng, đợi chuông tan học vang lên lập tức chạy về phòng học, cậu còn coi như là học sinh ngoan, thành thật chờ lão sư rời khỏi lớp.
Kết quả lão sư lại không cho tan học, kích động một hồi.
Tiết thứ tư, Diệp Hoài ở bên ngoài đem điện thoại chơi đến hết pin, cửa phòng học rốt cuộc mở ra. Lão sư cư nhiên không thèm nhìn cậu cái nào ngẩng đầu rời khỏi, Diệp Hoài sững sờ, một khuôn mặt tiến sát đến mắt cậu, là Thiệu Dịch Vĩ, Diệp Hoài khẩn trương liền theo bản năng lùi về sau một bước, cái ót chạm vào trên tường phát ra tiếng “Phanh” thật lớn.
“Ai da!” Mặt Thiệu Dịch Vĩ khoa trương nhăn lại: “Cậu không sao chứ?”
Diệp Hoài thật không biết nên lấy cái biểu tình gì nhìn hắn.
“Hắc hắc,” Thiệu Dịch Vĩ ngượng ngùng gãi đầu: “Cảm thấy nên xin lỗi cậu, vui đùa hơi quá mức.”
“Không có việc gì.” Diệp Hoài cũng cảm thấy kỳ quái, bản thân từ trước tới nay không có cảm giác gì với mầy trò đùa quá trớn, nhưng khi cùng hắn ném lại giấy chơi, trong lòng kỳ thật rất vui vẻ, nhưng đến khi hắn không thèm phản ứng, trong lòng tự nhiên chìm xuống, một khắc kia, đột nhiên có rất nhiều thứ không rõ trong lòng, sợ hãi.
“Tôi còn sợ cậu ngồi xổm ở cửa khóc, không nghĩ tới cậu da mặt còn rất dày nha.”
“……”
“Ách… Tôi mời cậu ăn cơm!”
Chuyện ngày hôm qua tựa hồ cứ như vậy liền nhẹ nhàng đi qua, Thiệu Dịch Vĩ không muốn đề cập tới, Diệp Hoài lại muốn, nhưng vẫn không tìm thấy cơ hội.
Muốn nói kỳ thật cũng không có cái gì to tát lắm, bất quá chỉ là hắn cùng người khác có điểm không giống nhau mà thôi. Nhưng nghĩ lại chuyện tối hôm qua, thời điểm hắn nói ra ba chữ kia, sóng não chuyển qua vài vòng, rốt cục là tốt hay xấu, một đống thứ đột nhiên trở tay không kịp hiện lên. Thậm chí có một số ý niệm khồn lành mạnh hiện ra.
Lúc ăn cơm, nhìn người ngồi đối diện, dự cảm không tốt kia rốt cuộc không nhịn được, xông ra: “Người kia là bạn trai cảu cậu sao?”
“Cái gì?” Thiệu Dịch Vĩ giương mắt: “Ai?”
“Đỗ Phi!” Cái tên do buột miệng mà thốt ra, Diệp Hoài chính mình giật mình, vì cái gì bản thân lại nhớ rõ như vậy.
“Hắn ~? Đừng có nói giỡn, hắn ta, tôi trèo cao không nổi đâu!”
Diệp Hoài hồ nghi nhìn chằm chằm hắn vẻ mặt vô lại, nghĩ nghĩ, đại khái là thật đi.
Nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn nhịn không được hỏi: “Cậu có bạn trai không?”
Thiệu Dịch Vĩ dừng một chút, ngẩng đầu tựa hồ tâm tình thật tốt mà khoe một gương mặt sáng lạn tươi cười: “Cậu đoán xem!”
Buổi tối, Thiệu Dịch Vĩ theo thường lệ muốn đi Feeling ngồi một chút, đang cùng vài người vừa mới nhận thức lung tung trò chuyện, có người từ phía sau vỗ vai hắn: “Tiểu tuỳ tùng hôm nay như thế nào lại không tới?”
Thiệu Dịch Vĩ quay đầu: “Anh như thế nào có việc làm rồi lại còn nhàn nhã như vậy?”
“Không cần đổi đề tài a!” Đỗ Phi lôi kéo hắn tìm chỗ yên lặng ngồi xuống, vẻ mặt bà tám: “Ai, đêm qua trở về, thế nào rồi?”
“Còn có thể thế nào, ngủ nha.” Lại lập tức thêm một câu: “Còn là ngủ cùng nhau.”
“Hắc hắc hắc hắc…” Đỗ Phi tưởng tượng đến tình huống lúc đó ngăn không được mà cười: “Không nghĩ tới a, thật không nghĩ tới, tiểu gia hỏa đó thật chủ động nha, cậu cũng nên hào phóng một chút, liền nhận đi!”
“Hảo ca ca, ngài lại không phải không biết,” Thiệu Dịch Vĩ khoa tay múa chân một chút chỉ vào đầu: “Tiểu hài tử kia, nơi này, có khuyết điểm.”
“Vậy cậu cũng chính là tại nươi đó có khuyết điểm đi!” Đỗ Phi phi thường hào khí giương tay lên: “Đừng cho là anh đây nhìn không ra! Mỗi lần nhắc tới người ta, cậu liền vui đến mức miệng khép không được, còn dám nói cậu đối với người ta không phải cái ý tứ kia?”
“Đó là nhìn hắn đáng yêu, liền chơi đùa một chút.”
Đỗ Phi lúc này nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu: “Thật nhìn không ra, Dịch Vĩ, cậu như thế nào lại là người ngại ngùng a? Còn không phải chỉ là một câu sao? Có cái gì khó?”
“Ngài là người ngoài,” Thiệu Dịch Vĩ như cũ cười cười, “Hắn nếu như là người trong giới, tôi không nói hai lời liền thượng. Chính là ngài xem, người ta đến bạn gái cũng có rồi. Tôi như thế nào có thể…… Thật sự chơi không nổi. Trên thế giới này nhất kiến chung tình có rất nhiều, cũng không thấy mỗi một người đều có thể trở thành người yêu của nhau đi? Ngài ngẫm lại xem, Tiểu Xa với ngài chính là ví dụ điển hình.”
“…… Anh đây như thế nào cảm thấy không giống nhau.”
“Có cái gì không giống nhau?”
“…… Phi! Mấy cái thuyết từ trước tới nay anh nói với chú!” Đỗ Phi phun vỏ hạt dưa ra: “Cậu cứ chờ xem, ánh mắt của anh đây với cậu, tuyệt đối không giống nhau!”