CMN Đời Đại Học!

Chương 3: Cuộc sống tân sinh cứ thế bắt đầu



Cuộc họp diễn ra ở giảng đường trên tầng 2 của tòa nhà đầu tiên, AA và BB đi sớm chiếm được cho bọn cậu 3 vị trí ngồi, là ở ngay tại phía trung tâm.

Thiệu Dịch Vĩ vừa đi vừa chào hỏi các nam sinh khác, giống như là tất cả mọi người đều quen thuộc với hắn vậy. Diệp Hoài lại không quen như vậy, gặp gỡ cùng chào hỏi — một chút nội hàm cũng đều không có. Yên lặng trong lòng, chỉ chào qua loa hai người bạn cùng phòng thêm một cái.

Trong lớp đủ mọi âm thanh hỗn tạp, cái vị ồn ào kia an vị bên cạnh Diệp Hoài, làm phiền cậu: “Như thế nào lại thơm như vậy,” tiến đến bên cổ Diệp Hoài ngửi ngửi: “Cậu xịt nước hoa?”

“Cologne.”

“Thật thơm, nhãn hiệu nào vậy?”

Diệp Hoài không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, may mắn BB lại mở miệng: “Đúng rồi, nhóm nữ sinh ban chúng ta đâu?”

” Cậu không phát hiện?” Thiệu Dịch Vĩ ngạc nhiên, duỗi tay chỉ phía bên trái: “Chỗ đó.”

Một đám người hướng về phía đó quay đầu, phạm vi tầm mắt thu nhỏ lại, lại thu nhỏ lại, rốt cuộc cuối cùng cũng thấy hai cái bóng dáng ngồi ở hàng đầu tiên góc bên trái. Một trong số đó nhìn từ sau lưng thì chắc chắn là một yểu điệu thục nữ, mái tóc đen nhánh được buộc gọn hình đuôi ngựa, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Đáng tiếc khi nhìn thấy cô ấy nói với nữ sinh bên cạnh, ánh mắt Diệp Hoài vô thức dừng trên mấy chiếc răng cửa kiểu xe nâng [ ừm, thì là khểnh răng giữa ý ]. Còn người kia, xem bóng dáng là đủ rồi — chính là dáng người cực phẩm trong truyền thuyết 100, 100, 100.

“Phi,” AA buồn bực, “Cứ như vậy!”

“Ngươi nên cảm thấy đủ đi.” Thiệu Dịch Vĩ liếc mắt một cái, “Tốt xấu gì cũng là hai đóa hoa duy nhất trong ban. Ban bên cạnh chúng ta còn không có lấy một bông hoa nào đâu.”

Di động ở túi quần khẽ rung lên. Diệp Hoài móc ra xem, là tin nhắn, Loan Địch: “Honey, tụi mình đang trong cuộc họp khai ban, cậu đang làm gì?”

“Giống cậu”.

“Ban các cậu có mấy nữ sinh? Xinh đẹp hay không xinh đẹp?”

“Cậu tới liền có thể trực tiếp là đóa hoa xinh đẹp nhất”.

Loan Địch gửi lại một gương mặt tươi cười thỏa mãn, rốt cuộc cũng không làm phiền cậu nữa.

Từ trước cửa đi vào một người phụ nữ trung niên đeo kính.

“Đứng dậy!”

Bên cạnh Lưu Vĩnh Duệ đột nhiên hô vang một tiếng, rồi đứng lên. Trong phòng học mấy người không rõ nội tình cũng ngây ngốc cũng đứng lên theo.

Nữ nhân trung niên kia ngẩn ra, khó hiểu nhìn hắn.

“A,” Lưu Vĩnh Duệ phảng phất cũng phản ứng lại, đỏ mặt gãi gãi đầu: “Lão sư thật là ngại, em hô’ đứng dậy ‘,  hô mười hai năm, đều đã hô thành phản xạ có điều kiện!”

Cả phòng học cười vang. Nữ nhân trung niên cũng cười cười. Diệp Hoài khó hiểu quay đầu, liền thấy bên kia Thiệu Dịch Vĩ nheo đôi mắt lại, vẻ mặt kỳ quái nhìn chằm chằm Lưu Vĩnh Duệ.

Nữ nhân trung niên hai tay vẫy vẫy nhằm dẹp trật tự, sau đó nàng tự giới thiệu: “Tôi họ Ngô,” xoay người viết lên bảng đen ở phía sau tên họ dầy đủ, số điện thoại liên hệ, hòm thư, “Tôi đảm nhận chức vụ giáo viên chủ nhiệm của các em bốn năm, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”

Mọi người ở phía dưới rầm rầm vỗ tay, Thiệu Dịch Vĩ vừa vỗ tay vừa nói: “Thật tốt! Thật tốt!” Diệp Hoài dùng ánh mắt nghi ngờ hỏi hắn: Có cái gì tốt?

“Ở đại học, giáo viên chủ nhiệm lớp này, sợ nhất đụng phải người mới, đều cẩn thận mà nghiêm túc phụ trách, những ngày sau đó, chúng ta sống liền không dễ chịu.” Lại một tay chỉ người trên bục, “Giống như vậy, đều trở thành lão bánh quẩy, nàng cái gì đều sẽ không quản, tôi với cậu đánh cược, số lần cậu gặp mặt nàng trong bốn năm không quá mười lần — đương nhiên đó là nếu nàng không dạy chúng ta……”

Chờ hắn diễn thuyết xong rồi, thời điểm chủ nhiệm lớp nói cũng không sai biệt lắm: “Được rồi, nghe tôi nói, mọi người đem cái phiếu điểm này ghi lại cẩn thận sau đó nộp lên, buổi chiều hai giờ đến sân thể dục tập hợp, trường học mở cho các em một lớp quân sự.”

Thật là một người lưu loát. Diệp Hoài thích.

Diệp Hoài nghiêm túc làm cẩn thận từng mục một, đột nhiên nghe thấy AA nhỏ giọng kinh hô: “A! Điểm của cậu cao như vậy! Thanh Hoa, Bắc Đại đều không thành vấn đề, như thế nào tới cái trường học rách nát này a?”

Cậu nheo mắt ngó nghiêng, bảng câu hỏi của Thiệu Dịch Vĩ viết điểm thi đại học một viết, 674. Tên kia làm vẻ mặt không sao cả tiếp tục điền, ngoài miệng lại thở ngắn than dài: “Ai, ta là một người khốn khổ a……”

AA lại bò lại đây xem Diệp Hoài: “Hắc! Hai người là điểm đảo a!”

Tất cả mọi người theo ngón tay tên đó nhìn lại đây, Diệp Hoài vô cùng buồn bực nhìn chằm chằm điểm số của mình: 476.

Thiệu Dịch Vĩ đem chính mình trở thành cố vấn: ” Tôi muốn làm việc chăm chỉ và giúp đỡ mọi người, ở mục tình hình gia đình còn viết mẹ bị sa thải, thu nhập của bố mỗi tháng là 500……”

BB liên tiếp sùng bái nhìn hắn: “Ngài như thế nào cái gì cũng đều biết a lão đại?”

“Ta nếu cái gì cũng không biết, như thế nào lại làm lão đại của các ngươi?”

“Hắc hắc, có đạo lý.”

……

Buổi chiều tại buổi họp tập quân sự, tất cả tân sinh viên đều tập hợp đông đủ ở sân thể dục, đứng chỉnh tề theo lớp. Diệp Hoài đứng đầu, rành mạch thấy nam hài đã gặp qua một lần cũng đứng ở trên bục.

Bên cạnh là người của Học viện thương mại điện tử,  tỉ lệ nam nữ cùng bọn họ vừa lúc tương phản, nữ tử quân ở nơi đó ríu rít: “Mau xem mau xem, nam sinh kia hảo soái a!”

“Kia chính là Chủ tịch Hội Học sinh của chúng ta!”

“Hà Huy. Nghe nói cậu ấy là sinh viên năm hai, đặc biệt có năng lực……”

……

Toàn bộ đại hội đều do Hà Huy chủ trì, khi hắn mở miệng, mấy nữ sinh bên cạnh Diệp Hoài liền kích động xôn xao thành một mảnh. Tựa như chỉ cần nhìn vị Chủ tịch đẹp trai này, nghe hắn nói nói chuyện, bị mặt trời độc ác phơi khô một hai giờ cũng không thống khổ.

Diệp Hoài cảm thấy khó chịu, chỉ sợ đợi đến khi Trương Bá Chi cởi quần áo nhảy thoát y, đám đông vẫn chưa giải tán, cho nên khi Hà Huy nói những người khác có thể giải tán, khi Học viện thông thoáng, trên mặt cậu tràn ngập khó chịu.

Học viện giao thông 90% đều là nam sinh, vẻ đẹp của Hà Huy đả động không được bọn họ, bởi vậy phản ứng chủ yếu đều cùng Diệp Hoài giống nhau, kêu khổ thấu trời.

Hà Huy tiếp đón mọi người: “Đi đến trạm phía trước, đứng ở nơi có bóng cây.”

Đợi cho tất cả mọi người đều lười biếng dịch lại đây, hắn thân thiết mở miệng: “Trước tự giới thiệu một chút, tôi kêu Hà Huy, lớp 1 ban 3 khoa vận tải, Chủ tịch Hội Học sinh đương nhiệm của Học viện.”

Phía dưới có người đặt câu hỏi: “Cậu không phải Chủ tịch của Hội sinh viên sao?”

Hà Huy mỉm cười: “Cũng là Chủ tịch của Hội sinh viên, đều chỉ là công việc bán thời gian.”

Kế tiếp hắn nói vài câu về tình hình chung của học viên, còn nói địa chỉ ký túc xá chính mình, “Mọi người mới đến trường học này, có địa phương nào không hiểu có thể tới tìm tôi, tôi nhất định tận lực hỗ trợ.” Cuối cùng mới là trọng điểm: “Lần này tập quân sự, hy vọng tất cả mọi người đều có thể lấy ra tất cả nhiệt tình, mang vinh quang đệ nhất về cho Học viện chúng ta! Tin tưởng tôi, điều này đều có lợi với các bạn.”

Hắn có khả năng đem lời nói mình thuyết giảng làm cho mọi người đều bị thuyết phục, Diệp Hoài nghi ngờ chính mình nhận sai người, nam hài ở trên kia, đối mặt với ba bốn trăm người có vẻ thật thong dong, tự tin, hào phóng, làm gì có chút nào bóng dáng của sự ngại ngùng?

Quay đầu nhìn Thiệu Dịch Vĩ, tên kia xếp ở đuôi của hàng ngũ, cúi đầu dùng chân khảy trên mặt đất hòn đá nhỏ, không biết suy nghĩ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.