CMN Đời Đại Học!

Chương 30: Happy end(thượng)



Này không phải điều Diệp Hoài muốn, Thiệu Dịch Vĩ đối với cậu rất tốt, nhưng cái loại lòng tốt này, cảm giác như đề phòng gì đó, luôn luôn có khoảng cách.

Ngày qua ngày cứ như vậy không mặn không nhạt mà trôi qua.

Mùa hè thực mau đã đến.

Lúc 4 giờ chiều, Diệp Hoài mua một chiếc bánh kẹp thịt bò teppanyaki ở quầy hàng phía nam ngoài cổng. Mùi hương dụ hoặc cậu, lập tức cắn một miếng, nóng hổi dầu còn chảy ra, kém tí nữa là chảy xuống quần.

Vừa đi vừa ăn như vậy, khi nói thật sự rất chật vật, cũng may đối diện chính là sân bóng, rất nhiều người vây quanh ở bên cạnh khán đài, Diệp Hoài đi qua giả mạo là một người xem đang gặm bánh.

Tuy rằng đứng ở chỗ mát mẻ, nhưng mặt trời vẫn cứ nắng gắt làm không khí cũng nóng lên, mọi người tụ hội ở chỗ này đều cảm thấy mình thật giống xiên thịt trên bếp than, liền quạt a quạt. Hiện tại cư nhiên thấy một người vác một đống đồ ăn ngon trên tay cộng thêm đầy mặt say mê, không biết làm gì, sôi nổi tự giác di chuyển sang hai bên.

Ở trong không gian tương đối rộng rãi, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên, Diệp Hoài nghe thấy bốn phía hết đợt này đến đợt khác thanh âm cố lên rồi lại trầm trồ khen ngợi, rảnh rỗi liếc mắt về phía sân bóng, mười mấy người ở dưới như rối chạy tới chạy lui.

Nhìn kỹ, Thiệu Dịch Vĩ cũng trong đám hỗn loạn đó, mặc áo AC Milan nhìn rất có tinh thần. Hắn nhận được bóng, mang bóng chạy một đoạn, có ba người bọc đánh, hắn đem bóng đá ra ngoài, lại tới tới lui lui đông chạy tây chạy, bóng lại giống như từ thủ môn bay tới chỗ hắn, hắn tiến lên dùng sức sút, vào!

Bên cạnh mấy nữ sinh từ lúc Thiệu Dịch Vĩ nhận được bóng liền bắt đầu chi oa gọi bậy, hiện tại cư nhiên biến thành thét chói tai, Diệp Hoài có điểm chịu không nổi đê-xi-ben cao như vậy, nhíu mày, Thiệu Dịch Vĩ lại hướng bên này nhìn qua.

Sau đó, cả đời này Diệp Hoài cũng không quên được hình ảnh kia. Hắn đứng ở đó, phảng phất chỉ tùy ý vẫy tay một cái, lại đem kim sắc dương quang đều khoe ra rồi, trời đất bao la, điều duy nhất thấy rõ ràng và sinh động lại là nụ cười của hắn. Khóe miệng cong lên thoải mái, đáy mắt ôn nhu cùng vui sướng và bao dung như vậy.

Thích đến nỗi tình yêu liến nháy mắt thăng hoa ở giây phút ấy, từ đó, nhất kiến chung tình.

Tim đập nhanh đến mức vô pháp khống chế, cậu vội vàng xoay người lui lại. Bên cạnh là giọng nữ sinh hưng phấn hét lên với bạn: “Nhìn thấy không! Hắn là đang cười với mình đó!”

Đối với cô? Diệp Hoài quay đầu trừng mắt liếc nàng một cái, sau đó liền đi đến sân thể dục chạy bộ.

Một vòng rồi lại một vòng, thẳng đến khi mặt trời biến thành màu cam nhu hòa đi về phía tây, thân ảnh Thiệu Dịch Vĩ lại xuất hiện trên khán đài, Diệp Hoài thả lỏng đi lên trước, tiếp nhận nước chanh được chuẩn bị trong tay hắn theo thường lệ. Thiệu Dịch Vĩ nói: “Diệp Hoài, cậu hôm nay như thế nào lại có hứng thú đi xem đá bóng?”

Diệp Hoài không lên tiếng.

“Tôi còn vẫy tay với cậu nha, không thấy sao?”

Quả nhiên là đối với mình. Diệp Hoài trong lòng bắt đầu nở hoa.

“Sau đó cậu đỏ mắt liền quay đầu chạy, tôi còn tưởng cậu thẹn thùng, ha hả.”

“……”

Mấy ngày kế tiếp tương đối bận, thứ bảy là Tiếng Anh tứ cấp khảo thí. Ra khỏi phòng thi trên mặt mọi người đại đa số là mây đen mù sương, oán giận đề quá khó mà thời gian không đủ dùng, lần này coi như uổng phí ba mươi khối lệ phí báo danh, vân vân.

Nhưng cũng có ngoại lệ, tỷ như: Bạn học Diệp Hoài phi thường tự mình hiểu mình không có tiêu tiền uổng phí – cậu dùng ba mươi đồng tiền ở trong tiệm MacDonald cả một buổi sáng.

11 giờ đến cửa khu dạy học 1 chờ Thiệu Dịch Vĩ ra, cậu hỏi: “Đề có khó không?”

“Bình thường.”

“Đủ thời gian làm bài không?”

“Vừa đủ.”

“Liệu qua môn không?”

“Ừm. Chắc được.”

Diệp Hoài đặc biệt cao hứng cho Thiệu Dịch Vĩ.

Lúc ăn cơm, Thiệu Dịch Vĩ cẩn thận hỏi: “Đỗ Phi mời chúng ta đi ăn hải sản buổi tối, cậu muốn đi không?”

Diệp Hoài cân nhắc một chút lợi và hại, sau đó chém đinh chặt sắt nói: “Đi!”

Đỗ Phi chọn địa điểm ăn là ở bờ biển, bờ đê gió mạnh, Diệp Hoài cảm thấy trừ bỏ có chút tanh, thì mọi thứ cũng tạm được. Ăn luôn là việc hạnh phúc nhất, Thiệu Dịch Vĩ lại chỉ lo cùng Đỗ Phi uống bia. Bia có cái gì tốt mà uống, lại chiếm đa số thời gian, Diệp Hoài khẳng định cuối cùng cũng là ăn không hết, liền thừa dịp đem chỗ đồ ăn của hắn gắp những thứ mình thích ăn trước.

Có điểm lưu ý chính là, Đỗ Phi cư nhiên uống đồ uống giống cậu, Diệp Hoài cảm thấy gã ta tương đối đê tiện.

Phục vụ bàn di qua những bàn nhỏ, có một cô gái bưng một mâm đồ vật màu nâu đi qua bị Đỗ Phi kéo lại: “Ai, em gái, hôm nay nơi này có Hải Hồng?”

“Vâng.”

“Cho tôi gọi một mâm.”

“Tôi không phải phục vụ.” Cô gái trừng gã ta một cái, liền đi.

Đỗ Phi lấy di động ra goi điện: “Hàn Linh, tới ăn cơm đi, hôm nay có hải hồng……. Kêu cậu tới thì tới đi, chỗ chúng ta từng ăn một lần rồi á, cúp đây.”

Ngẩng đầu, Thiệu Dịch Vĩ cười tủm tỉm nhìn gã: “Cũng quá keo kiệt đi đại ca, muốn mời người ta tốt xấu cũng nên mời những nơi sang trọng chứ.”

“Thích ~” Đỗ Phi một nhún vai, “Cái bưu tử kia ( ngốc tử) cũng chỉ thích ăn cái này.”

Cư nhiên có người chỉ thích ăn nhất là hải sản, Diệp Hoài cảm thấy thế giới này thật là việc lạ gì cũng có.

Thần kỳ, người một lát liền tới, lớn lên thật không còn lời gì để nói, tính tình cũng tốt, thân thiện. Diệp Hoài lập tức đối với anh ta rất có hảo cảm. Người phục vụ đi tới hỏi tiên sinh muốn uống gì, anh ta ngẩng đầu, cong cong đôi mắt nhìn đối phương: “Một ly bạch thủy, cảm ơn.”

Tiểu cô nương mặt liền đỏ.

Qua một lúc Thiệu Dịch Vĩ đứng dậy đi WC, có hai nữ sinh đột nhiên chạy đến bàn bọn họ: “Làm phiền các cậu có thể giúp chúng tôi chụp mấy bức ảnh không?” Vừa nhìn liền biết là du khách.

Đỗ Phi xoay đầu nhìn biển rộng. Diệp Hoài cúi đầu tiếp tục ăn. Hàn Linh đứng lên: “Tôi giúp các cậu chụp.”

Hai người hoan thiên hỉ địa mà kéo anh ta đi.

Còn dư lại hai người bọn họ, bình yên không có việc gì trong chốc lát, Đỗ Phi rốt cuộc nhịn không được phát ra cảm khái lần thứ N: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong, cậu…… Thật không phải người bình thường a!”

Diệp Hoài có điểm ngượng ngùng.

Thiệu Dịch Vĩ trở lại phát hiện thiếu người, nhìn chằm chằm Đỗ Phi: “Di, ‘ nội trợ hiền thục ‘ của ngài đâu?”

“Cho người khác mượn rồi.”

Diệp Hoài nghe không hiểu bọn họ nói gì, trên bàn lại chỉ còn một đống xác, huống hồ cậu vừa rồi tựa hồ thấy có người cầm kẹo bông gòn, ý tưởng chợt lóe, vì thế lấy lí do đi WC chạy ra.

Dạo qua một vòng, trong tay của cậu lại nhiều vô số kể đồ ăn, bao gồm cả kẹo bông gòn. Do dự nửa ngày, Diệp Hoài quyết định ăn xong rồi quay lại — bằng không khẳng định lại bị cười nhạo.

Qua nửa giờ cậu vác bụng hướng bên kia đi, cách đám đông vẫn thấy chỉ có Thiệu Dịch Vĩ cùng Đỗ Phi ngồi ở bàn, mặt bàn lại nhiều thêm hai chai bia.

Hai người bọn họ đưa lưng về phía cậu, Diệp Hoài vừa muốn vòng qua ngồi xuống, tiếng Thiệu Dịch Vĩ nói truyền đến lỗ tai: “Đại ca ngài đừng có trêu tôi nữa, hắn vốn dĩ là như vậy, tính tình trẻ con.”

…… Anh quá trẻ con, Diệp Hoài…….

Ngày đó chia tay, câu nói Loan Địch nói qua như bị điện giật nhảy đến đại não, cậu sửng sốt, là đang nói mình sao?

“…… Hắn cái gì cũng không hiểu, tôi cũng không thể không phúc hậu, liền mang hắn ra mắt, không may ngày nào đó có một cô gái đến cho hắn hai viên kẹo, hắn liền đi theo người ta.”

Hai người không hề cảm thấy sau lưng có người, Đỗ Phi nói: “Sao lại không tin tưởng bản thân?”

“Hừ hừ, nhớ năm đó tin tưởng người như vậy, ngay cả xuất quỹ cũng làm rồi, vậy mà sao. Lãng phí một mảng thành ý……”

“Diệp Hoài, cậu như thế nào không ngồi?” Hàn Linh không biết khi nào xuất hiện đứng phía sau Diệp Hoài, khoác vai của cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.