Có ai đó đang nhìn chằm chằm vào phòng tắm nhà tôi (phần 4)
Tác giả: 庄小白
Dịch: Khắp xó xỉnhh
- --------
Phải mất một lúc để kết nối.
"Trang tử, chạy đi, đừng tới đây! Mau báo cảnh sát! Đừng động vào tôi! Tên đó đã phát hiện ra! Ahhhhhhhhh!" Tiếng hét thảm thiết, sau đó điện thoại bị ai đó tắt máy.
Tôi sợ hãi, tiếng la hét thảm thiết làm cho da đầu tê dại, sau khi hoàn hồn mới nhận ra lưng mình ướt đẫm.
Tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Không được, không thể để mặc Hứa Việt Dương một mình.
Tôi gửi tin nhắn giải thích tình hình cho Trần Hiểu.
Sau đó, mở tin nhắn báo vị trí mà tay chân lạnh cóng, chạy đến đó theo điều hướng.
Thời tiết oi bức nhưng tôi lạnh toát cả người.
May mắn thay vị trí đó không xa, chỉ cách vài bước.
Điện thoại réo rắt rung lên một tiếng báo đã đến nơi.
Sau đó, lời hướng dẫn kết thúc.
Đây là một con hẻm.
Ánh sáng mờ ảo.
Tôi đứng lặng người ở đầu ngõ, thở hổn hển vì mệt.
Cố gắng thuyết phục bản thân bình tĩnh.
Dưới ngọn đèn cách đó không xa có hai bóng người, một người cúi đầu ngồi trên mặt đất, người còn lại đứng dựa vào tường, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối.
Nhìn thoáng qua liền nhận ra người đàn ông trên mặt đất là Hứa Việt Dương.
Nhưng sao cậu ta không chạy đi?
Cứu cậu ta kiểu gì bây giờ?
Tôi nghĩ hay là nhắc Hứa Việt Dương đứng dậy, nhân lúc người đó không để ý thì cùng tôi chạy đi.
Nhưng trước khi kế hoạch được thực hiện, người đàn ông bên bức tường đã di chuyển.
Anh ta bước ra từ trong góc, đứng dưới ánh sáng đèn đường, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
“Nói đi, chúng mày bám theo tao làm gì?”
Anh ta lấy hộp thuốc lá ra, châm một điếu thuốc.
Anh ta phát hiện ra từ khi nào?
Cổng tiểu khu, siêu thị, hay trước đó...
Tôi ổn định ý nghĩ, tay để sẵn sàng lên nút báo cảnh sát, "Đánh người là phạm pháp đấy."
Anh ta chế nhạo, "Vậy chúng mà bám theo tao cả đường thì không phạm pháp hả."
"Có bằng chứng gì chứng minh chúng tôi đang theo dõi anh?"
Tôi tạm ứng phó với câu hỏi của anh ta, chứ không chú ý chút nào đến cuộc nói chuyện cả.
Bởi tôi thấy Hứa Việt Dương đứng dậy khỏi mặt đất, lặng lẽ tiếp cận người đàn ông, chuẩn bị đánh lén.
Thấy Hứa Việt Dương định dùng tay kẹp cổ người đàn ông.
Tôi lo lắng đến mức ngay cả hô hấp như bị thắt lại.
“Trang tử, chạy mau!” Hứa Việt Dương hét lên.
Chạy cái gì mà chạy? Hai người hợp sức là có thể khống chế người này mà!
Tim tôi rung lên, định chạy tới giúp Hứa Việt Dương.
Lại không ngờ biến cố xảy ra thay đổi đột ngột.
Người đàn ông thúc khuỷu tay vào bụng Hứa Việt Dương, sau đó lắc người né tránh đòn tấn công của tôi.
Tốc độ của anh ta quá nhanh khiến tôi không khống chế được sức lực, lao thẳng xuống đất.
Chật vật ổn định lại cơ thể, tôi mới đứng dậy được khỏi mặt đất.
Nhưng lại phát hiện Hứa Việt Dương đã bị người đó đè lên lưng, ép xuống đất, còn không cam chịu mà giãy dụa.
"Buông tôi ra! Có bản lĩnh thì đường đường chính chính đánh một trận đi!"
"Dựa vào mày? Đánh lén còn vô dụng, nữa là đánh trực diện."
Người đàn ông chế nhạo, ngay cả tàn thuốc cũng không gạt đi.
Tàn thuốc lấp lóe theo động tác hút thuốc, lóe sáng rồi lại tắt ngóm.
Lòng tôi ngày càng nặng trĩu.
Hạ gục cả hai chúng tôi một cách dễ dàng như vậy, người này thật sự rất khó đối phó.
Anh ta ngẩng đầu lên hỏi tôi, giọng điệu lười biếng, “Lần này nói chuyện đi, chúng mày đi theo tao rốt cuộc là muốn làm gì?”
Bây giờ nhất định không thể cứng rắn được.
“Hai chúng tôi không quen khu phố này nên mới tìm người đi theo mà thôi.”
Bịa ra lý do này thật là quá gượng ép.
“Tùy tiện tìm người đi theo, liền chia quân?” Đầu óc tôi rối bời, căn bản không trả lời được.
Nhưng thật bất ngờ.
Người kia không tiếp tục nữa.
Anh ta buông Hứa Việt Dương ra, giọng điệu đột nhiên trầm xuống, đầy uy hiếp, “Mặc kệ chúng mày muốn làm gì, tự giải quyết đi. Nên nhớ có những việc có thể làm, nhưng có những việc không thể làm.”
Sau đó anh ta quay người bước đi.
Bóng lưng khuất dần trong góc hẻm.
Tôi nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh ta, lại cảm thấy trong lời nói đó có thâm ý.
Ý là cấm chúng tôi tiếp tục theo dõi, hay là ám chỉ đừng tọc mạch chuyện người khác?
Và, có phải anh ta chính là kẻ theo dõi không?
“Ôi, đi thôi, hắn ra tay tàn nhẫn thật đấy.”
Tiếng kêu đau đớn của Hứa Việt Dương kéo tôi trở về thực tại.
Tôi nhanh chóng đỡ cậu ta dậy.
"Cậu bị thương ở đâu? Có muốn đến bệnh viện xem sao không."
"Tớ không sao. Xem ra người này không dám gây chuyện đâu. Không ra đòn hiểm, chỉ có mấy vết thương trên mặt, hừ... ”
Tôi nhìn cậu ta cử động cơ thể.
Thấy cử động của cậu ấy tự nhiên, không giống bị thương nặng lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là trên mặt có vài vết xước, trông hơi đáng sợ, trước khi tôi đến chắc đã đánh nhau với người đó.
“Đi thôi, về ký túc xá trước.”
“Đi.”
Sau khi vào tiểu khu, lúc này thần kinh căng thẳng mới giảm bớt, tôi lấy điện thoại di động ra kiểm tra.
Thì thấy lời nhắc tin nhắn mới tràn đầy màn hình làm cho hoảng sợ.
Hỏng rồi.
Tôi quên báo lại với Trần Hiểu.
Ban nãy tôi bảo cô ấy chờ một tiếng. Nếu không liên lạc được với tôi và Hứa Việt Dương thì lập tức báo cảnh sát.
Tình hình khẩn cấp, tôi quên mất là yêu cầu này đáng sợ như thế nào.
Mà trong nửa giờ qua.
Cô ấy đã gửi hàng tá tin nhắn, tất cả đều hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Tin nhắn cuối cùng cách đây hai phút:
Tớ tới tìm các cậu.
Tôi không chắc cô ấy đã ra ngoài hay chưa? Giờ đang ở đâu?
Vì vậy, chỉ có thể gọi cho cô ấy trước.
"Alo? Trang Khâm?"
Giọng nói ngập ngừng truyền ra từ trong điện thoại.
“Tớ đây.”
“Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Thật sự không thể giải thích được chuyện gì đã xảy ra trong vài ba câu.
“Hiện tại cậu đang ở đâu, chúng ta gặp mặt rồi nói.”
“Tớ vẫn ở ký túc xá, vừa mới chuẩn bị ra ngoài.”
“Đừng ra ngoài, bây giờ hai đứa tớ quay lại ngay. Nhân tiện, cậu có đồ băng bó hay gì đó không.”
“Hai người còn bị thương!” Giọng Trần Hiểu đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hứa Việt Dương lắc đầu.
Tôi phối hợp giải thích, "Xảy ra tai nạn, không sao, không nghiêm trọng."
Trần Hiểu thở phào nhẹ nhõm, "Chị đồng nghiệp cùng bộ phận có một hộp thuốc. Để tớ qua đấy mượn.”
"Hai người đợi tớ ở tầng 2. Tớ quay lại ngay. ”
Vì sợ bị người khác chú ý, hai chúng tôi đơn giản đợi ở đầu cầu thang, giả vờ trò chuyện.
Nhưng vết thương trên mặt Hứa Việt Dương vẫn khá bắt mắt.
Một dì từ trên lầu đi xuống vừa nhìn thấy hai chúng tôi liền hỏi: “Hai đứa ở đây làm gì, chờ ai à?”
Dì mặc đồng phục màu xanh lam, chính là nhân viên phòng quản lí tài sản đang kiểm tra tòa nhà.
"Bọn cháu chờ một đồng nghiệp ạ."
“Mặt cậu này bị làm sao đây?”
"Cậu ấy uống quá say, lỡ va phải cây. Cháu đi cùng cậu ấy đợi đồng nghiệp lấy thuốc khử trùng ấy mà."
"Ôi, sao bất cẩn vậy, uống ít rượu đi chứ."
Hứa Việt Dương phối hợp giả vờ say.
Tôi cũng nhanh miệng phụ họa, muốn mau chóng đuổi dì này đi, “Vâng ạ, lần sau cháu không rủ nó uống nữa.”
Nhưng không ngờ dì này nói nhiều quá, “Đừng uống nhiều mà tàn phá cơ thể, tuổi còn trẻ còn chưa lộ rõ, đến tuổi cô thì cực kỳ khó chịu. Người trẻ tuổi đừng thấy cô lải nhải, chứ ông nhà cô hồi trẻ cũng thích nhậu nhẹt, để bay giờ rước bệnh vào người. "
"Cô nói rất đúng. "
Tôi suy nghĩ một chút. Nếu tiễn không đi, chi bằng nắm bắt cơ hội một chút.
“Cô à, bình thường cô phụ trách tuần tra tòa nhà này ạ.”
“Đúng vậy, cô tuần tra được mấy năm rồi.”
“Vậy thì cô có biết tất cả mọi cư dân của tòa nhà này không.”
Dì gật đầu, “Cũng đại khái… ngoại trừ mấy đứa mới đến ra, những người khác đều ở được vài năm, nhiều ít cũng có chút ấn tượng. "
"Vậy cô có biết người sống ở phòng 601 không? "
"601, hình như tên là Triệu Hỉ. Ở đây cũng được bảy tám năm rồi. Sao thế, hỏi thăm người đó làm gì?”
Người dì không tiếp tục nói nữa, mà nhìn tôi cảnh giác.
"Cô đừng hiểu lầm, cháu không có ý gì khác. Cháu cũng sống ở tầng sáu, số 602. Mấy ngày trước cháu phơi giày ở ban công thì bị mất... Trực tiếp đến hỏi thì hơi khó xử, nên giờ cháu mới hỏi thăm xem người phòng bên cạnh là ai. "
"Mất giày à...... không phải Triệu Hỉ đâu. Mặc dù nhìn cậu ta có chút hung dữ, nhưng thật ra người cũng không tệ, khi còn trẻ thì làm lính hậu cần trong quân đội vài năm. Đúng rồi, cậu mất giày lúc nào? "
Tôi nghĩ nghĩ rồi nói, "Tối thứ Sáu."
"Thứ sáu, càng không thể là Triệu Hỉ. Cậu ta xin nghỉ phép rồi rời đi vào thứ năm. Mãi đến bốn giờ sáng ngày thứ Bảy mới về đến ký túc xá. Ngoài kia có hồ sơ ghi chép nhận phòng đấy. ”
Tôi sững sờ ngây ngẩn cả người, không ngờ người xin nghỉ phép về nhà ở tầng 6 lại là 601.
Dì không biết mục đích thực sự của chúng tôi, vì vậy không cần phải nói dối.
Nói cách khác, chúng tôi đã hoàn toàn nhầm lẫn.
Nhưng bằng cách này, những nghi ngờ về 601 cũng được giải thích.
Vì kinh nghiệm đi lính nên đã quen với sự yên tĩnh và không ồn ào.
Thói quen đi ngủ sớm và dậy sớm của anh ta, không khớp với lịch trình và thời gian đi chơi của tôi nên hiếm khi tôi thấy anh ta ra ngoài.
Xin nghỉ phép rồi sáng sớm mới về thì chắc chắn là thiếu ngủ rồi.
Cho nên sáng nay sau khi tôi gõ cửa đánh thức, vẻ mặt của anh ta mới cực kỳ u ám như vậy.
Và, chẳng trách anh ta có thể dễ dàng phát hiện sự rình rập của chúng tôi rồi tóm được Hứa Việt Dương một cách dễ dàng như vậy.
Đầu mối lại bị phá vỡ.
Trần Hiểu đã sát trùng và bôi thuốc cho Hứa Việt Dương.
Hứa Việt Dương đau nhưng xấu hổ không dám kêu lên, đợi đến khi băng bó xong thì mặt đã nghẹn đỏ.
“Không sao, chỉ cần hai người không bị thương là được rồi.”
Có lẽ phát hiện chúng tôi thực sự suy sụp, Trần Hiểu liền an ủi.
"Tớ còn chưa ăn. Hay chúng ta ra ngoài ăn đi? Tớ mời các cậu ăn thịt nướng"
Hứa Việt Dương cố chấp nuốt nước bọt vào miệng, “Không cần, tớ không đói. Hơn nữa không tìm được người, sao có thể bắt cậu mời…”
Trần Hiểu bật cười, "Tớ đói rồi. Mà đi một mình thì sợ quá. Hai người đi cùng tớ đi."
"Được rồi, Trang tử cậu đi không. "
Hôm nay sai lầm dằn vặt khiến tôi quá thất vọng, nhưng còn tiếp tục thì không thể từ bỏ dù gặp phải bất kỳ vấn đề gì.
“Tớ cũng đi, nhân tiện bàn bạc xem sau này phải làm thế nào.”
Trần Hiểu xách túi khóa cửa lại.
Ngay khi thịt nướng vừa lên bàn, Hứa Việt Dương liền nổi máu sống lại.
Cậu ta mở một chai bia, rót cho tôi một ly.
“Nghĩ tích cực thì ít ra hôm nay chúng ta cũng đã loại bỏ được một người tình nghi.”
Trần Hiểu không uống rượu.
Tôi mua một quả dừa ở sạp hàng bên cạnh, chị chủ quán cắt miệng cắm ống hút, bảo cậu ấy lấy nước dừa uống thay rượu.
Sau khi màn đêm buông xuống, phố ăn vặt vô cùng sôi động.
Nhiều mùi hương khác nhau hòa vào nhau, khói từ thịt nướng cùng với đám đông ồn ào.
Tươi ngon lạ thường.
“Cho dù chúng ta xui xẻo thêm mấy lần nữa, thì tệ nhất là tớ sẽ bị đánh thêm năm ba lần nữa, kiểu gì cũng bắt được người. Cậu thấy có đúng không.”
Tôi bật cười, “Nếu có bị đánh thì tớ sẽ gánh cho cậu một trận. "
Hứa Việt Dương trợn mắt nhìn tôi xem thường,"Phi, thế nào cũng phải năm - năm chứ. "
Tôi lắc đầu," Nhiều nhất là hai trận thôi. "
Hứa Việt Dương thở dài,"Cậu bốn tớ sáu, cũng không thể cho cậu hơn nhé chị gái ".
"Ai là chị cậu, cút đê."
Trần Hiểu bị chúng tôi chọc cười thành tiếng.
“Đừng lảm nhảm nữa, hai cậu mau ăn đi.”
Hứa Việt Dương ngoan ngoãn cúi đầu mà ăn.
Lúc cậu ta yên lặng lại, tôi mới nhận thấy có chuông điện thoại.
Tin nhắn từ anh Đào phòng Nhân sự.
Anh Đào tên là Lý Đào, là phó giám đốc bộ phận nhân sự, vốn không phụ trách việc tuyển dụng nhân viên mới chúng tôi.
Nhưng vì giấy tờ của tôi có chút rắc rối nên có tìm tôi vài lần.
Lần này là để thông báo giấy chứng nhận của tôi đã chuyển tới, bảo tôi đừng lo lắng.
Tôi cúi đầu soạn tin, bày tỏ lòng biết ơn.
Đang rối rắm không biết nhắn làm sao cho vừa kính trọng mà không tính là nịnh nọt.
Hứa Việt Dương đột nhiên ghé qua, nhìn vào màn hình của tôi, “Cậu đang vụng trộm nhắn tin cho ai thế?”
“Nhân sự.” Tôi cũng không ngẩng đầu lên.
“Khoan đã!” Cậu ta đột nhiên hét lên, “Hình đại diện tớ nhìn thấy trong nhóm hôm đó, chính là cái này, giống hệt nhau!”
Tôi sững sờ hồi lâu, sau đó mới nhận ra hình đại diện của người kia trong hộp trò chuyện.
Ảnh hoàng hôn trên biển với bóng lưng mờ ảo ở trung tâm.
Sao lại chính là anh Đào?
Tôi nhấp vào phóng to ảnh avatar.
Hỏi lại Hứa Việt Dương, “Cậu có chắc là không nhớ lầm không.”
“Nhất định không nhầm đâu, chính là cái này.”
Bố cục bình thường, các đường kẻ ngang hơi cong, hơn nữa bóng lưng nhìn từ phía sau chính là anh ta, không có khả năng là ảnh lấy trên mạng.
Tôi đã gửi tài liệu cho anh Đào một lần trước đây, anh ấy sống trên tầng 5 của tòa nhà 16, vị trí ký túc xá đúng là phù hợp với phối cảnh của bức ảnh.
Hơn nữa lại còn làm quản lí nhân sự, làm ca ngày, cũng thỏa mãn yêu cầu về thời gian chụp ảnh.
Anh ta sắp xếp nhân sự nhiều năm, thông thạo trong giới, rất có thể sẽ che giấu cho người khác.
Chẳng lẽ người chụp bức ảnh thực sự là anh ta?
Nhưng cái nhóm 00 là thế nào?
Nhấp vào vòng kết nối bạn bè của Lí Đào.
Hứa Việt Dương và Trần Hiểu đều nghiêng người tới, cùng tôi xem từng post một.
Nhưng hầu hết đều là các tweet, liên kết bình chọn cho con cái. Tôi lật qua hơn chục bài, mới tìm được một post nội dung là bức ảnh được chụp vào tháng 7 năm nay.
“Bạn cũ gặp lại nhau, nhoáng một cái năm tháng như thoi đưa.”
Có bảy người trong bức ảnh. Lí Đào ngồi ở giữa với chiếc mũ sinh nhật. Trên bàn là rượu, thức ăn và bánh ngọt.
Có vẻ là một bữa tiệc sinh nhật.
“Này, đây chính là người dẫn dắt tớ!”
Hứa Việt Dương giật mình, chỉ vào người ở góc trên bên trái bức ảnh, nói.
Trong nhóm chat có bảy người, trong ảnh cũng có bảy người...
Một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, tôi ngẩng đầu hỏi Hứa Việt Dương: "Người dẫn dắt cậu đã ở công ty bao nhiêu năm rồi."
Cậu cau mày nhớ lại, "Mười năm, hình như anh ấy cũng từng nói."
Mười năm trước, vào năm 2000, 00.
Hiện tại xem ra, có vẻ như số 00 này không có ý nghĩa đặc biệt gì cả, có lẽ chỉ là nhóm nhân viên năm 00.
Lí Đào và người dẫn dắt của Hứa Việt Dương tuổi xấp xỉ nhau và có quan hệ cá nhân thân thiết.