Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 113: 113: Hai Đôi Tình Nhân




"Lần trước Vệ Phi tới nhà của chúng ta xin lỗi em, sau khi hắn rời đi em liền nhớ lại chuyện kia cũng có liên quan đến người bạn cũ này sao?" Giang Nam Ảnh lập tức liền liên hệ đến.
"Có liên quan đến nàng, em đã đáp ứng sẽ nói với chị." Cố Niệm Bắc muốn nói cho Giang Nam Ảnh biết những sự tình đã qua, nhưng khi nàng mở miệng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Giang Nam Ảnh nhìn ra Cố Niệm Bắc khó xử, trước khi Cố Niệm Bắc mở miệng, nói: "Nếu sớm muộn gì em cũng nói cho chị biết, vậy cứ chọn một thời gian thích hợp đi, hiện tại có vẻ em vẫn chưa chuẩn bị tốt."
Giang Nam Ảnh tất nhiên muốn biết tất cả về Cố Niệm Bắc, nhưng giống như lần trước nàng nguyện ý cùng Cố Niệm Bắc ở chung một chỗ với nhau, nàng nguyện ý chờ Cố Niệm Bắc sẵn sàng.

Đối với những việc không ảnh hưởng tới chuyện tình cảm của nàng và Cố Niệm Bắc như thế này, nàng có đủ kiên nhẫn.
Bởi vì tiến độ quay chụp nhanh hơn dự kiến rất nhiều, chuyến bay của Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh là sáng ngày mai, cho nên các nàng ở lại khách sạn một đêm.

Các nàng không nghĩ tới là đêm nay, các nàng lại gặp thêm hai cái người quen.
"Sư tỷ, Cố ảnh hậu, đã lâu không gặp." Ở lối đi nhỏ trong khách sạn, Sầm Diệc Thư tiếp đón mở lời.

"Đã lâu không gặp." Nể mặt Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh chỉ nói một câu như vậy.

"Lý Du vẫn đang đợi chị, không có đổi người."
"Thật sự rất xin lỗi Lý đạo diễn, xảy ra một vài sự cố nhỏ ngoài ý muốn."
Cho dù Sầm Diệc Thư không nói như vậy, Giang Nam Ảnh cũng đã nhìn ra.

Sầm Diệc Thư phía trước đi theo con đường gợi cảm, hình thể có hơi chút đẫy đà, nhưng hiện tại nhìn qua cả người đều gầy đi một vòng, nhưng tinh thần có vẻ tốt hơn trước rất nhiều, Giang Nam Ảnh còn chú ý tới trên tay phải Sầm Diệc Thư có một vết thương rất rõ ràng, có thể thấy được lúc đó miệng vết thương có bao nhiêu sâu.
Cố Niệm Bắc cũng chú ý tới điểm này, lúc trước Tân Nhạc chỉ cùng nàng nói đến việc các nàng đưa Sầm Diệc Thư đến bệnh viện, nhưng chuyện sau đó ra sao Tân Nhạc cũng không có nói, cho nên Cố Niệm Bắc cũng không biết được trong khoảng thời gian này giữa Sầm Diệc Thư và Đàm Việt lại xảy ra cái gì.
"Chỉ có một mình chị thôi?" Cố Niệm Bắc nhịn không được hỏi.
"Còn có......"
Sầm Diệc Thư còn chưa kịp mở miệng, một thanh âm liền truyền tới: "Đợi em với!"

Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh theo thanh âm mà hướng bên kia xem, chỉ nhìn thấy một phiên bản "Vệ Phi" xách theo túi lớn túi nhỏ mà chạy tới đây.

Hai người sửng sốt một hồi mới phải ứng lại, này hẳn là vị hôn phu giả thực chất là em họ Vệ Huy của Sầm Diệc Thư, nhưng mà lúc trước ở lễ trao giải Kim Lập còn chưa giống đến như hiện tại, sẽ không phải là lại đi chỉnh dung đấy chứ?
"Em họ của chị sao?" Cố Niệm Bắc hỏi.
"Ừm." Kỳ thật Sầm Diệc Thư cũng rất buồn bực chuyện này, từ sau khi nàng nhận ra Vệ Huy, liền bắt hắn không được làm cái chuyện chỉnh dung thành Vệ Phi vớ vẩn này nữa, cũng không biết vì cái gì hiện tại lại càng nhìn càng thấy hắn giống Vệ Phi.
"Chị à, chị mua nhiều đồ như vậy làm gì a!" Vệ Huy đuổi tới nơi mới phát hiện bên cạnh Sầm Diệc Thư còn có Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh, vội vàng hô lớn: "Cố tiền bối, Giang tiền bối, một ngày tốt lành ạ!"
"Sao mà bị hắn kêu tiền bối lại có cảm giác đặc biệt kỳ quái vậy nhỉ...?" Cố Niệm Bắc yên lặng mà nghĩ như vậy, khi nàng quay đầu nhìn về phía Giang Nam Ảnh, trong ánh mắt Giang Nam Ảnh cũng có cùng suy nghĩ như thế.
Bởi vì lo chú ý chào hỏi, Vệ Huy không giữ chặt một bao nilon trong số đó, đồ vật bên trong túi lập tức lộ ra trước mắt Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh.

Nhìn thấy bên trong túi là bịch snack khoai tây lớn nhỏ, biểu tình trên mặt hai nàng đều lộ ra vẻ phức tạp.


Snack khoai tây chính là thiên địch của thể trọng minh tinh, đối với Cố Niệm Bắc gần đây phải nỗ lực giảm béo mà nói, nàng căn bản không thể ngăn cản được mị lực của snack khoai tây.
Bị Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh nhìn thấy này đó, Sầm Diệc Thư cũng có chút xấu hổ, nàng nhanh tay cầm lấy cái túi ấy từ tay Vệ Huy, hy vọng có thể lừa gạt chuyện này qua đi, nhưng mà không ngờ Vệ Huy lại đem tất cả túi dồn hết cho nàng, vì không kịp khống chế, một món đồ vật khác cũng từ trong túi lộ ra.
Món đồ khác trong túi chính là hộp chocolate và các loại điểm tâm ngọt, Cố Niệm Bắc nhìn đến hết thảy đống này, biểu tình trên mặt đã không phải mê mang, mà là đau đớn tột cùng, Sầm Diệc Thư sẽ không phải là quân khảo nghiệm ý chí giảm béo của nàng do Tân Nhạc phái tới nằm vùng đấy chứ?!
Cố Niệm Bắc còn đang suy nghĩ Sầm Diệc Thư liệu có phải là quân khảo nghiệm ý chí giảm béo của nàng do Tân Nhạc phái tới nằm vùng hay không, thì Giang Nam Ảnh đã đoán được tám chín phần, hơn nữa người trước mặt này là Sầm Diệc Thư, cho nên nàng nói thẳng ra phỏng đoán: "Có phải là đang muốn tăng cân không?"
Sầm Diệc Thư vừa định phủ nhận, biểu tình của Vệ Huy bên cạnh đã bán đứng nàng, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ mà cười cười.
"Hai em cũng ở đây sao?" Cửa phòng cách đó không xa được mở ra, Đàm Việt từ bên trong bước đến.
Khi nhìn thấy Đàm Việt, phản ứng đầu tiên của Cố Niệm Bắc là: "Mình có nên hỏi hai nàng là đến chỗ nào để giảm phì không?"
Không giống như Sầm Diệc Thư, hình thể của Đàm Việt vốn dĩ là tiêu chuẩn thiên gầy trong giới giải trí, trước ngày hôm nay, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh thật sự không nghĩ tới Đàm Việt vậy mà còn có thể gầy thêm một ít.

Chỉ là hai nàng không biết rằng, hiện tại Đàm Việt so với phía trước đã béo lên thật nhiều, ít nhất cánh tay nhéo lên cuối cùng cũng có chút thịt.
Sau khi Đàm Việt đến bên cạnh Sầm Diệc Thư, liền vô cùng tự nhiên mà tiếp nhận một nửa túi xách trong tay Sầm Diệc Thư, cười như không cười nhìn Sầm Diệc Thư, nhưng cũng không nói cái gì, mà quay đầu nhìn về phía Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh, nói: "Khó có dịp gặp được hai em không ở tiết mục mà đi cùng nhau nha."
"Gần nhất chúng em vẫn luôn ở bên nhau, về sau chị cũng sẽ thường xuyên thấy." Giang Nam Ảnh mở miệng nói.

"Hóa ra là như vậy, có vẻ trong khoảng thời gian chị nghỉ ngơi đã bỏ lỡ rất nhiều chuyện." Đàm Việt hiểu được một chút ý tứ của Giang Nam Ảnh, không khỏi cảm khái nói.
"Kế tiếp vẫn cần phải nghỉ ngơi sao?" Giang Nam Ảnh từ Cố Niệm Bắc đã biết được một chút sự tình của hai người này, chẳng qua là nhìn đến trạng thái hôm nay, hai người họ hẳn là đã hòa hảo rồi.
"Kế tiếp à, để xem......", Đàm Việt nhìn qua quét lại túi xách trong tay và Sầm Diệc Thư vài lần, "Chị cũng không biết, biết đâu lại béo đến nỗi không lên hình được thì sao."
Đối mặt với hình thể hiện tại của Đàm Việt, Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh coi như Đàm Việt tỏ vẻ muốn lập tức trở về công tác.
Các nàng lại nói vài câu chuyện phiếm, trong toàn bộ quá trình, Vệ Huy đều phi thường ngoan ngoãn đứng một bên, động cũng không động, càng miễn bàn đến mở miệng, mỗi lần Cố Niệm Bắc vô ý nhìn đến mắt hắn, liền mau chóng thu hồi lại tầm mắt.

Cũng bởi vì Vệ Huy, Cố Niệm Bắc nỗ lực sau khi hàn huyên thêm vài câu liền mau chóng lôi kéo Giang Nam Ảnh rời đi.
Sau khi Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh đi rồi, Sầm Diệc Thư mau chóng đem túi nhét hết vào trong tay Vệ Huy, Vệ Huy vẻ mặt mịt mờ nhìn nhìn, mà Sầm Diệc Thư làm bộ dáng cái gì cũng chưa phát sinh, bước nhanh đuổi kịp đến bên cạnh Đàm Việt.
"Kia đều là Vệ Huy mua, cũng đều là hắn ăn, mình một chút cũng chưa chạm vào." Sầm Diệc Thư nhanh chóng mà nói.
"Mình lại không để ý." Đàm Việt nhìn Sầm Diệc Thư, "Dù sao chúng ta đã quy ước sẽ khôi phục lại thể trọng ban đầu, cũng không hạn chế cậu dùng cái dạng biện pháp gì."
Sau khi nói xong, hai người đã đến trước cửa phòng, Đàm Việt duỗi tay móc ra chìa khóa, vết sẹo trên tay phải của nàng theo động tác dần dần lộ ra dưới ánh đèn, những vết sẹo đó không giống như của Sầm Diệc Thư, có sâu có nông, nhưng đã không còn vẻ đáng sợ như lúc đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.