Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 117: 117: Rương Gỗ Bí Mật




Khi tài nghệ nấu nướng của Giang Nam Ảnh có chút tiến triển, khoảng cách đến năm mới cũng chỉ còn ba ngày.
"Làm sao vậy?" Giang Nam Ảnh từ phòng bếp ra tới, liền nhìn thấy Cố Niệm Bắc bộ dáng buồn rầu ôm điện thoại lăn qua lộn lại.
"Em mấy năm qua chưa về nhà ăn tết."
"Năm nay em muốn về nhà sao?" Giang Nam Ảnh lập tức hiểu rõ.
"Em...", Cố Niệm Bắc đứng lên ôm lấy Giang Nam Ảnh, chôn đầu trên vai nàng, nhỏ giọng nói, "Em sợ mẹ sẽ đánh em."
"Tại sao? Vì mấy năm trước em không về sao?" Giang Nam Ảnh khó hiểu hỏi.
"Tết này chị có thể cùng em ở bên nhau không?" Cố Niệm Bắc cọ mặt Giang Nam Ảnh, hỏi.
"Không ở cùng em thì còn có thể ở với ai nha." Giang Nam Ảnh hoàn toàn không nhớ tới còn có sự lựa chọn là cùng Tằng Dật đón tết.
"Vậy chúng ta cùng trở về nha." Cố Niệm Bắc tăng lực tay, ôm sát Giang Nam Ảnh.
"Ừm.


Yên tâm đi, em sẽ không bị đánh đâu."
Hai người ôm nhau xong, Cố Niệm Bắc lại cầm lấy di động, lần này cuối cùng cũng rút hết can đảm gạt màn hình gọi điện thoại, điện thoại thực mau đã chuyển máy được.

Cố Niệm Bắc nhìn Giang Nam Ảnh bên cạnh một cái, sau đó mở miệng: "Mẹ, con......"
Chỉ là, Cố Niệm Bắc còn chưa kịp nói xong, đã bị tạp âm ở đầu bên kia ngắt lời, qua vài phút sau, âm thanh phía bên kia điện thoại mới rõ ràng lên: "Nghe thấy không, mẹ và ba con năm nay sẽ về quê, con có chuyện gì nói nhanh đi."
Cố Niệm Bắc còn có thể nói cái gì a, chỉ có thể nói: "Ba mẹ, năm mới vui vẻ!"
"Vui vẻ vui vẻ." Sau khi nói xong, điện thoại liền trực tiếp kết thúc, hoàn toàn không cho Cố Niệm Bắc cơ hội nhiều lời.
Bị cắt đứt điện thoại, Cố Niệm Bắc vẻ mặt mờ mịt mà nhìn về phía Giang Nam Ảnh, Giang Nam Ảnh hướng Cố Niệm Bắc duỗi hai tay, nói: "Cho em ôm một cái nè."
Trong lúc hai người nhão nhão dính dính ôm lấy nhau, Tằng Dật còn đang trong văn phòng tăng ca đột nhiên hắt xì một cái, hắn cầm lấy điều khiển điều hòa trên bàn, đã 28 độ, sao vẫn thấy lạnh đến vậy nhỉ, chẳng lẽ là hắn bị cảm sao?
Nếu đã không phải về nhà, ba ngày tiếp theo, Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh bắt đầu quét tước vệ sinh.

Mấy năm trước, Cố Niệm Bắc đều tìm người tới dọn dẹp, nhưng năm nay nàng quyết định cùng Giang Nam Ảnh dọn dẹp cùng nhau.
Chẳng qua là sau khi đụng ngã thùng nước lần thứ ba, Cố Niệm Bắc mới phát hiện ra không phải nàng và Giang Nam Ảnh dọn dẹp cùng nhau, mà là nàng phụ trách nhìn Giang Nam Ảnh dọn dẹp.
Cũng may lúc trước Cố Niệm Bắc thường xuyên gọi người đến quét tước, cho nên lượng công việc cũng không quá lớn, đến buổi chiều, toàn bộ căn biệt thự gần như đã được quét dọn xong xuôi.
"Muốn đến chỗ chị dọn dẹp không?" Giang Nam Ảnh nhìn Cố Niệm Bắc vì không giúp được mà ngồi xổm bất lực một bên, hỏi.
"Đi!" Cố Niệm Bắc lập tức lại có tinh thần.
Từ khi bắt đầu ngủ lại ở nhà Cố Niệm Bắc, Giang Nam Ảnh rất ít khi trở về nhà của mình, nhiều lắm là trở về lấy chút quần áo, đến tận bây giờ Giang Nam Ảnh đã suốt một tuần không trở về.
Giang Nam Ảnh mở cửa, khi nhìn thấy phòng khách vừa quen thuộc lại xa lạ, có chút hoảng hốt, nàng có phải đã ở bên nhà Cố Niệm Bắc lâu lắm không, cơ mà ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Giang Nam Ảnh một giây đồng hồ, thực mau lực chú ý của nàng lại lần nữa trở xuống trên người Cố Niệm Bắc.
"Lúc trước khi chị chuyển nhà vẫn còn một chút đồ vật chưa dọn dẹp, em giúp chị cùng nhau sửa sang lại đi.

Em cứ đi lên trước, chị đi lấy giẻ lau." Bởi vì cũng đã khá lâu rồi, cho nên Giang Nam Ảnh chỉ nhớ rõ rằng nàng có một chút đồ vật chưa dọn dẹp, hoàn toàn đã quên mất chút đồ kia là mấy thứ lúc trước nàng cất giấu không muốn cho Cố Niệm Bắc nhìn thấy.

Cố Niệm Bắc dựa theo Giang Nam Ảnh phân phó, lon ton chạy lên lầu, mở cửa phòng ngủ, nhưng mà nàng ngó trái ngó phải đều không tìm được đồ vật cần dọn dẹp, vì thế nàng ló đầu ra nói vọng xuống dưới lầu: "Nam Ảnh, cần dọn dẹp lại chỗ nào vậy?"
"Em mở tủ quần áo ra thử xem." Giang Nam Ảnh lúc này vẫn không ý thức được sai lầm của mình.
"Tủ quần áo." Cố Niệm Bắc lặp lại, đi tới bên tủ quần áo kéo ra.
"Cái này......", Cố Niệm Bắc sững sờ tại chỗ, tủ quần áo trước mắt nàng cũng không treo bao nhiêu quần áo, bởi vì phần lớn trang phục của Giang Nam Ảnh đã treo ở tủ quần áo bên nhà Cố Niệm Bắc, mà làm Cố Niệm Bắc sững sờ cũng không phải tại cái tủ trống rỗng, mà là bởi cái gối ôm to bằng người bị nhét bên trong tủ.
Cố Niệm Bắc lập tức liền nhớ tới chuyện lần trước khi đến chung cư cũ của Giang Nam Ảnh quay tiết mục, lúc ấy nàng đoán được Giang Nam Ảnh hẳn là đem món đồ chơi mềm mại to lớn giấu đi mất rồi, chỉ là nàng không ngờ tới cái đồ chơi to lớn mềm mại ấy thế nhưng lại là gối ôm to bằng người hình nàng.
Trong lúc Cố Niệm Bắc còn không kịp phản ứng gì, Giang Nam Ảnh đã cầm giẻ lau đi đến, đập vào mắt nàng đầu tiên chính là cái gối ôm đang bị nhét trong tủ quần áo rộng mở.

Cho dù hiện tại nàng đã cùng Cố Niệm Bắc ở bên nhau, nhưng mặt nàng vẫn trong nháy mắt hồng đến không tả được.
"Cái đó là quà thưởng từ hoạt động của tập đoàn Tằng Thị lúc trước, kết quả là Tằng Dật quay trúng, sau đó lại cố chấp đưa cho chị." Giang Nam Ảnh cũng mặc kệ Cố Niệm Bắc có tin hay không, vẫn là nỗ lực giải thích.
"Ừm." Cố Niệm Bắc đem gối ôm to bằng người ôm lên, làm bộ nghiêm túc nhìn về phía Giang Nam Ảnh, hỏi: "Nam Ảnh, vậy cái này để chỗ nào đây?"
"Cứ để lên giường đi." Giang Nam Ảnh hiện tại là không có cách nào nhìn thẳng vào cái gối ôm kia, tất cả đều tại Tằng Dật sai.
Nhạc đệm này qua đi, Giang Nam Ảnh cùng Cố Niệm Bắc lau qua một lượt các vật dụng trong phòng ngủ, nhưng mà làm được một nửa, Cố Niệm Bắc liền dẫn Giang Nam Ảnh ấn xuống ghế ngồi, còn đem gối ôm to to đang ở trên giường kia nhét vào trong lòng Giang Nam Ảnh, lý do là: Vì một năm mới không bị Tân Nhạc đánh đòn, nàng phải vận động nhiều một chút mới có thể giảm béo, cho nên cứ để gối ôm dáng-người-tiêu-chuẩn cùng Giang Nam Ảnh nghỉ ngơi đi.
Cả một ngày dọn dẹp vệ sinh, Giang Nam Ảnh quả thực cũng thật mệt mỏi, tuy rằng nhìn gối ôm trong tay có chút dở khóc dở cười, nhưng Giang Nam Ảnh vẫn thả lỏng cảnh giác, dựa theo yêu cầu của Cố Niệm Bắc, ngồi nghỉ ngơi trên ghế dựa.
"Nam Ảnh, em đi dọn dẹp ban công một chút." Không đợi Giang Nam Ảnh trả lời, Cố Niệm Bắc đã ra ngoài.
"Sao lại có cái rương đặt ở ban công thế này?" Lúc chuyển nhà, Giang Nam Ảnh vẫn không biết nên đem cái rương kia đặt ở chỗ nào, cuối cùng dứt khoát đặt ở trên ban công phòng ngủ.

Tuy rằng Cố Niệm Bắc có chút tò mò, nhưng nàng vẫn là thành thành thật thật mà lấy giẻ lau xoa xoa tro bụi bên ngoài rương, cũng không có ý định mở nó ra.

Sau khi lau xong, Cố Niệm Bắc cúi đầu thì nhìn thấy xung quanh cái rương có tầng nước ẩm ướt.

Chắc là nên đổi cái rương ra chỗ khác, Cố Niệm Bắc vừa nghĩ vừa vươn tay tới chuẩn bị nâng cái rương lên.

Chỉ là, Cố Niệm Bắc đánh giá lực cánh tay của mình quá cao rồi, và nàng cũng đã xem nhẹ trọng lượng của cái rương này.
"Bang......!"
Giang Nam Ảnh ngồi trong phòng nghe thấy ngoài ban công truyền đến một tiếng vang lớn, nàng vội vàng đứng dậy chạy tới ban công.
"Niệm Bắc, có chuyện gì vậy?" Giang Nam Ảnh vừa nói xong, nàng liền thấy Cố Niệm Bắc ngây ngốc nhìn nàng, mà dưới chân Cố Niệm Bắc là một cái rương gỗ lớn, đồ vật bên trong rương đều rơi ra hết, có poster, đĩa CD, tạp chí.......
Giang Nam Ảnh cảm thấy đầu mình có chút đau, nàng hiện tại có thể đi hành hung Tằng Dật một trận được không.....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.