Có Anh Thật Tốt

Chương 18: 18: Cô Vẫn Không Sợ Chết




Chuyện giữa cô và Đinh Tuyết Kiều vốn là cô ta gây sự trước, nếu không vì bảo vệ bản thân thì cô cũng không đánh người, bây giờ cô bị nhà trường đình chỉ, lại còn ông nội tức giận, mà còn bị người chị không biết trở về lúc nào biết nữa.

Sự tức giận và nhục nhã dồn nén, nắm đấm trong tay Minh Ngọc đang định lao lên thì bỗng nhiên có tiếng “ Chát” rất to, Lục Minh Ngọc nhìn thấy có một cô gái đứng trước mặt mình, còn ai nữa Giang Y Linh tức giận tát chứ ai.

Lục Minh Ngọc nghi hoặc nhìn chị mình.

Cô ra tay đánh người chẳng phải vì tình nghĩa cao đẹp gì đó với Giang gia cả, chỉ vì Minh Ngọc thôi, từ khi nào em gái cô thành chó cho người khác nói chuyện vậy chứ, nghe thôi cũng tức giận.

Mạc Tử bên cạnh âm thầm cỗ vũ, Mạc Tử thích nhất cảnh Y Linh đánh người, quá soái!!! Ở nước A từng thấy tiểu Linh Linh đánh người mấy lần nhưng toàn lần cấp bách, lần này đánh là do con bé này quá đáng, mới tí tuổi đã không xem ai ra gì.

Ánh mắt Mạc Tử còn giử gắm, cậu cứ làm loạn đi, đứa nào dám kháng mình đánh chết nó cho cậu...!
Bị tát một cái, choáng là đương nhiên, Đình Tuyết Kiều cố trấn tĩnh mình, mở mắt to nhìn người dám tát cô.


Là một người con gái, đang còn trẻ và xinh đẹp.

Nhưng nhìn cô ta ăn mặc toàn đồ chợ, nhìn là biết là bọn nghèo hèn rồi.

“ Con điên kia mày là đứa nào, bị bệnh hả, tự nhiên mày tát tao.

Chán sống hả!!!” – Cùng lúc đó vệ sĩ ở đâu xuất hiện bên cạnh Đình Tuyết Kiều
Bọn chúng nhìn chằm chằm cô.

Thấy tiểu thư nhà mình bị tát liền nhanh chóng dẹp mấy người đang đứng bàn tán.

Bị mấy người mặt mày hung dữ đuổi đi đương nhiên phải chạy rồi, nhưng đám đông vẫn rất nhiều người không sợ, muốn xem tiểu thư nhà họ Đình gây sự mà những người dám xem toàn người quyền thế có đuổi cũng không sợ.


Rồi đám vệ sĩ lại nhìn Giang Y Linh, cô không thèm để ý, nhướng mày khiêu khích, như kiểu giỏi thì lên đánh bà mày này.

“...” – Sao có người không sợ chết vậy chứ, chọc vào tai họa này làm gì.

Giang Y Linh đang định quay người nhìn Minh Ngọc thì thấy nó vội vàng cúi đầu như đứa trẻ làm sai vậy đó...!
Minh Ngọc né tránh cái nhìn, cô sợ mình làm sai, chị ấy sẽ có ấn tượng không tốt về nó...nó sợ...!
Đình Tuyết Kiều kêu lên :” Đánh ả”
Một đám vệ sĩ bỗng nhiên nhào về phía cô, thấy vậy cô đành phải chạy nhanh về phía bọn họ, ra đòn phủ đầu trước, người đàn ông định dùng nắm đấm đánh cô, nhưng lại bị bàn tay mảnh mai và lạnh đó giữ lại.

Hắn vùng vẫy không được bị cô xoay một cái ngã luôn xuống.

“...”- Cái quái gì vậy, vật gãy dễ như bẻ một cái bánh quy hay sao??/
Tiếp tục có người không sợ chết xông lên, đều bị cô cho nằm ngã cả, bọn chúng kêu ái ái ở dưới đất, mặt Đình Tuyết Kiều trắng ra.

Nhưng vốn là một tiểu thư gây chuyện nổi tiếng, cô chẳng sợ gì, mấy vệ vị dìu nhau đứng lên
“...” – Mạc Tử chạy ra phủi phủi quần áo cho cô, rồi nhìn mấy thằng đàn ông với ánh mắt đáng thương
“ Đình Tuyết Kiều cô vẫn không sợ chết sao” – Mạc Tử lên tiếng một cách khinh bỉ, ưu điểm lớn nhất của Mạc Tử chính là khinh bỉ người khác



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.