Có Anh Thật Tốt

Chương 33: 33: Vô Liêm Sỉ!




Mạc Tử và Giang Y Linh đang trên đường trở về Mạc gia, cái này là do Mạc Tử kéo cô về.

Còn Hàn Diệp Hải đã bị Mạc Tử gạt sang một bên không thèm nhớ nhung nữa rồi.

Mạc Tử bảo là nên về đi, chứ không cô sợ mình sẽ chết.

Ông anh đó của cô thần thông quảng đại, kiểu gì cũng biết cô đi với Tiểu Linh Linh, nếu không về cùng với Tiểu Linh thì chắc chắn cô bị chôn thây luôn chứ không trừng.

Đến cửa nhà, Mạc Tử đã cảm thấy luồng khí lạnh vào cái mùa hè nóng nực rồi.

Từ sau phải mặc nhiều áo lên mới được.

Giang Y Linh để kệ Mạc Tử lôi kéo, biết tỏng là Mạc Tử đem mình đi bán, nhưng không biết đại não cô mất dây thần kinh nào lại đi nghe lời Mạc Tử, lúc nào tìm được nơi an tĩnh, phải tìm xem não mình mất dây thần kinh nào.


“Dì Tú à, anh cả về chưa ạ” – Mạc Tử nhìn người phụ nữ đang dọn dẹp hỏi
“ Tiểu thư, đại thiếu gia vừa đi không lâu...” – Dì Tú đáp
“ Đi rồi...???” – Mạc Tử nghi hoặc hỏi
“Sao lại vậy chứ???” – Mạc Tử nhíu mày.

Cô tốn công bắt người về cho anh, vậy mà anh lại đi rồi.

“ À thì, lúc nãy phu nhân và đại thiếu gia có nói qua lại vài câu, xong sau đó thiếu gia cầm chìa khóa xe đi thẳng luôn.” – Dì Tú kể vắn tắt câu chuyện xảy ra trong nhà tầm 10p trước.

“ Cãi nhau sao ạ” – Giang Y Linh bất ngờ chen vào hỏi
Mạc Tử: “Ai bảo với cậu là cãi nhau vậy, đó gọi là yêu nhau lắm mới cắn nhau vài câu, cậu hiểu không”
Giang Y Linh: “Hả...” – còn có loại đó nữa sao
Dì Tú: “...” – học văn kém thì đừng có phát biểu nữa
Mạc Tử: “Cậu không hiểu đâu, hình thức sống chung của mẹ mình quả thực là hơi cổ quái, nhưng chắc chắn rất đáng yêu.” – để mình phổ cập chút kiến thức cho cậu..sau có gì làm con dâu mẹ mình đỡ phải sốc..kakak
Giang Y Linh: “Đúng, bác gái rất đáng yêu” – Cũng đúng, bác ấy rất đáng yêu, không cổ hủ cũng không lỗi thời.


Mạc Tử: “Cũng rất đáng ăn đòn” – Mạc Tử kiếm cho mình một tư thế ngồi thoải mái trên sô pha.

Giang Y Linh: “...” – Mẹ cậu đó.

Nhìn biểu cảm của Tiểu Linh, Mạc Tử liền giải thích
Mạc Tử: “Cậu không hiểu đâu, bà mẹ của mình đáng yêu, đáng ghét, còn đáng đòn nữa kia...Trình độ gợi đòn của bà ấy rất đỉnh, lúc ở nhà thì còn dễ thương, chứ ở ngoài thì người người muốn đánh.

Đau đầu lắm.” – than thở về mẹ mình
Giang Y Linh: “Giống cậu hả” – Trình độ gợi đòn của cậu còn kém sao.

Mạc Tử: “Mình không gợi đòn đâu, là người người gặp người yêu”
Giang Y Linh: “...” – Vô liêm sỉ
Mạc Tử bỗng nhiên nhớ được điều gì đó liền kéo Giang Y Linh đi, ngoái đầu dặn dì Tú.

“À dì Tú, dì đem cho bọn cháu ít đồ ăn vặt với nước lên phòng cháu, bây giờ bọn cháu lên phòng có chút việc” – Mạc Tử dặn dì tú xong liền kéo Y Linh đi luôn lên phòng.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.