Cổ Áo Xanh Xanh

Chương 14



Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bà Lâm, đáng lẽ phải đưa ông bà Lưu về nhà Lưu Tử Khâm. Nhưng bây giờ kế hoạch không theo kịp thay đổi, trong lúc chờ Lưu Tử Khâm cấp cứu, Trần Hoàn đã báo cáo tình hình với bà Lý, làm phiền họ ở tạm chỗ mình một đêm.

“Chứ còn gì nữa?” Lưu Tử Khâm liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh lập tức trở nên sinh động, tay đánh vô-lăng rất nhanh, vượt liên tục vài chiếc xe, hắn nhanh chóng nhắc nhở anh: “Này! Này! Chúng ta chú ý an toàn khi lái xe được không?”

Cho nên nhiệm vụ của anh bây giờ là đưa Lưu Tử Khâm về nhà an toàn.

“Ấy chết! Xin lỗi xin lỗi!” Khiến người ta vô duyên vô cớ thức với mình lâu như thế, trong lòng Lưu Tử Khâm thực sự áy náy, vội vàng giải thích, “Lúc ấy tình hình bệnh nhân rất khẩn cấp, quên nói với cậu một tiếng, rất xin lỗi.”

Lúc đến bệnh viện, Trần Hoàn giả vờ bình thường hỏi, “Tan làm tôi đến đón cậu nhé?”

Mà bên này Lưu Tử Khâm về văn phòng làm xong giấy khám bệnh và báo cáo, đang chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi gọi điện cho Trần Hoàn, đột nhiên y tá của một phòng cấp cứu vội vàng chạy đến, cúi người thở hồng hộc nói không rõ ràng, “Bác… bác sĩ Lưu, phòng cấp cứu… có…”

Hắn đột nhiên buông lỏng, ngả người ra sau, vùi vào trong ghế.

Lưu Tử Khâm tự nhận là thông minh nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng mọi người bằng tuổi nhau, chẳng lẽ mình khiến người khác bận tâm đến thế à?

Đến khi hắn ra khỏi thang máy, nghiễm nhiên lại là hình thượng bác sĩ xuất sắc.

Lưu Tử Khâm thấy vậy lập tức nhét đồ trong tay vào túi, tiến lên đỡ lấy cô, “Đừng vội đừng vội, từ từ nói.”

Lưu Tử Khâm thực sự không chịu được nữa, chuẩn bị một đống lời hỏi thăm mẹ người ta, định bụng răn dạy chủ xe không biết tốt xấu này. Không ngờ hắn vừa giận điên tiết ngẩng đầu lên, lại đối diện với một gương mặt mệt mỏi đến mức cười cũng rất gượng gạo, nhưng đáy mắt tràn đầy ý cười.

Lưu Tử Khâm không cần phải dè dặt, hoàn hồn lại, lập tức vòng ra trước đầu xe đi đến ghế phụ lái, hắn cảm thấy bây giờ cần phải giáo dục tư tưởng cho Trần Hoàn.

Lúc nãy biết báo cáo, Lưu Tử Khâm vẫn hơi buồn bã và khó thở, nhưng bây giờ bệnh nhân đang cần, hắn gần như vô thức dựa vào chuyên môn của bác sĩ, khôi phục trạng thái làm việc ngay lập tức.

Sáng sớm trên phố không có nhiều xe cộ đi lại, nhà xưởng cũng chưa tỉnh giấc, trong không khí chỉ có sương sớm lạnh lẽo, còn kèm theo mùi thơm của cây cối, rất trong lành.

Lưu Tử Khâm gật đầu với anh, ngáp liên tục, trong mắt cũng chảy ít nước mắt.

Nghe vậy đối phương lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nhưng ý thức có vẻ chậm một nhịp, hình như một lát sau mới phản ứng được hắn là ai, ngay sau đó mỉm cười.

Y tá ổn định lại, nuốt nước miếng nói: “Con phố phía trước có người đua xe tông ngã năm sáu người, tình huống rất nghiêm trọng, có hai người đã sắp mất dấu hiệu sinh tồn rồi[1].”

[1]


    Tại sao Trần Hoàn lại gọi điện cho mình?

    Lưu Tử Khâm nghiêm túc đanh giọng: “Cậu đừng làm vậy.”

    Mà bên này Lưu Tử Khâm về văn phòng làm xong giấy khám bệnh và báo cáo, đang chuẩn bị dọn dẹp một chút rồi gọi điện cho Trần Hoàn, đột nhiên y tá của một phòng cấp cứu vội vàng chạy đến, cúi người thở hồng hộc nói không rõ ràng, “Bác… bác sĩ Lưu, phòng cấp cứu… có…”

    “Những người còn lại ý thức tỉnh táo không?” Lưu Tử Khâm sợ chậm trễ thời gian, vừa đi đến phòng cấp cứu vừa tìm hiểu tình hình cụ thể.

    Y tá vội vàng chạy chậm đuổi theo bước chân hắn, “Xem như tỉnh táo, sau khi đua xe tông ngã hai người, người đó cũng tông vào rào chắn trên đường văng ra ngoài, rồi mới tông vào mấy người tiếp theo. Cho nên người sau bị thương nhẹ hơn, nhưng có một cô ôm chân kêu là không đi được không đi được, hôm nay chỉ có bác sĩ nội khoa trực, nghe nói anh…”

    Cũng chỉ lặp lại năm sáu lần, trời đã sáng rồi.

    Lưu Tử Khâm không trả lời, trong đầu bắt đầu nghĩ đến từng tình huống, dùng phương pháp nào sẽ hiệu quả hơn đối với triệu chứng, bước chân cũng nhanh hơn.

    Hắn nghệt mặt ra tại chỗ, phản ứng mất một lúc, chỉ chửi tục một câu, “Đờ mờ!??”

    Lúc này hắn chỉ tập trung vào bệnh nhân, không nhớ ra có một người vẫn đang chờ tin nhắn của mình.

    Hay là mình đã quên chuyện gì?

    “Trần Hoàn?” Lưu Tử Khâm vừa ra khỏi phòng cấp cứu đã thấy anh dựa vào tường gọi điện thoại, tay run giống như bị Parkinson.

    Ban đầu Trần Hoàn cho rằng đêm nay Lưu Tử Khâm không sắp xếp công việc khác, chắc là không cần chờ quá lâu. Vì vậy anh đi thẳng đến bãi đậu xe, định bụng chờ hắn gọi điện sẽ lái xe đến cổng chính bệnh viện.

    Ai ngờ chờ mòn chờ mỏi, ngồi chờ nằm chờ, cũng không chờ được tin nhắn.

    “Đến đây thôi,” Lưu Tử Khâm mở dây an toàn, lại ngáp một cái, “Làm phiền cậu rồi.”

    Trần Hoàn làm như không có việc gì giơ điện thoại lên ra hiệu cho Lưu Tử Khâm, giọng nói thoải mái, “Gọi điện cho cậu mà mãi không có ai nghe, cho nên đi lên xem thử. Xong việc rồi?”

    Mặc dù Trần Hoàn có lòng tin với Lưu Tử Khâm hơn bản thân mình, nhưng vẫn hơi lo lắng, liệu hắn có đang tự trách vì chuyện của bà cụ không. Nói không chừng trong lúc viết báo cáo thì ký ức lại ùa về, lại bắt đầu nghĩ vô số điều “nếu như”, cuối cùng lại rơi vào nghi ngờ bản thân điên cuồng như trước đó.

    Ban đầu Trần Hoàn cho rằng đêm nay Lưu Tử Khâm không sắp xếp công việc khác, chắc là không cần chờ quá lâu. Vì vậy anh đi thẳng đến bãi đậu xe, định bụng chờ hắn gọi điện sẽ lái xe đến cổng chính bệnh viện.

    Trần Hoàn cử động tay chân đã tê rần, mở cửa xe bước xuống hít thở không khí mới mẻ.

    Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Trần Hoàn càng nghĩ càng thấy có khả năng, càng nghĩ càng như ngồi bàn chông. Anh sắp có thể suy diễn ra cảnh tượng hắn trốn ở một góc tối nào đó và hối hận, Trần Hoàn dứt khoát khóa xe về văn phòng khoa tìm Lưu Tử Khâm.

    Lưu Tử Khâm chỉ đành gãi sau đầu, sao hắn có thể không có gánh nặng trong lòng được. Tối qua vì lý do cá nhân, khiến Trần Hoàn tự dưng đợi ba tiếng, bây giờ lại nói cho hắn biết, anh ngồi dưới nhà hắn cả đêm.

    Vẫn còn sớm, anh chậm rãi đi bộ xung quanh tiểu khu, lại tìm nhà vệ sinh công cộng rửa mặt, sửa soạn một chút.

    Kết quả đương nhiên là Trần Hoàn lục tung cả trong và ngoài phòng, cũng không tìm thấy nửa cái bóng của Lưu Tử Khâm. Anh hơi lo lắng, động tác cầm điện thoại bấm số cũng không được nhanh nhẹn.

    Trần Hoàn luôn quan sát vẻ mặt của hắn qua gương chiếu hậu, thấy hắn không vui, nên anh dùng giọng điệu hờ hững an ủi, “Tôi tự nguyện mà Tử Khâm, thật đấy. Nếu cậu vẫn băn khoăn thì cứ xem như tài xế tối qua đã hẹn.”

    “Trần Hoàn?” Lưu Tử Khâm vừa ra khỏi phòng cấp cứu đã thấy anh dựa vào tường gọi điện thoại, tay run giống như bị Parkinson.

    Lời phê bình giáo dục không có cách nào nói ra được.

    Cả đêm anh nửa mê nửa tỉnh ngủ không say giấc, cứ cảm thấy mình sẽ ngủ quên lỡ giờ làm việc của Lưu Tử Khâm, cho nên gần như cách nửa tiếng, một tiếng anh sẽ nhìn đồng hồ một cái.

    Trần Hoàn lại đổi vài tư thế ngủ, vẫn không thoải mái. Cuối cùng anh dứt khoát ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu dựa vào gối ngủ.

    Nghe vậy đối phương lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, nhưng ý thức có vẻ chậm một nhịp, hình như một lát sau mới phản ứng được hắn là ai, ngay sau đó mỉm cười.

    Trần Hoàn làm như không có việc gì giơ điện thoại lên ra hiệu cho Lưu Tử Khâm, giọng nói thoải mái, “Gọi điện cho cậu mà mãi không có ai nghe, cho nên đi lên xem thử. Xong việc rồi?”

    Hơn nữa, đi ngủ với Trần Hoàn chỉ là một nhiệm vụ, anh chỉ cần ngủ đủ ba, bốn tiếng, ngày hôm sau đã tràn trề tinh lực vùi đầu vào công việc. Trong mắt người khác đây là chuyện vô cùng kinh khủng và khó tin, nhưng bao nhiêu năm qua anh đã quen rồi.

    Lưu Tử Khâm không đầu không đuôi nghĩ:

    Kết quả đương nhiên là Trần Hoàn lục tung cả trong và ngoài phòng, cũng không tìm thấy nửa cái bóng của Lưu Tử Khâm. Anh hơi lo lắng, động tác cầm điện thoại bấm số cũng không được nhanh nhẹn.

    Tại sao Trần Hoàn lại gọi điện cho mình?

    “Những người còn lại ý thức tỉnh táo không?” Lưu Tử Khâm sợ chậm trễ thời gian, vừa đi đến phòng cấp cứu vừa tìm hiểu tình hình cụ thể.

    Người trong cuộc tìm bậc thang cho hắn, Lưu Tử Khâm cũng dứt khoát thuận theo lời nói của anh, “Vậy được, mau về nhà thôi, sáng mai còn phải dậy sớm đi làm.”

    Hay là mình đã quên chuyện gì?

    Trần Hoàn sợ hắn sắp đi làm muộn, cúi người qua mở cửa ghế phụ lái ra hiệu cho hắn, “Lên xe rồi nói.”

    Đù!

    Trần Hoàn lấy tấm thảm mà Lưu Tử Khâm đã dùng từ cốp sau ra, hạ lưng ghế xuống đắp kín thảm lông. Trước khi đi ngủ còn ảo tưởng có thể gặp hắn nhiều hơn ở trong mơ, nhưng tiếc là cả đêm anh không mơ gì.

    Hắn lấy di động ra, đầu tiên là nhìn giờ, đã sắp hai giờ sáng, sau đó phát hiện có thông báo ba bốn cuộc gọi nhỡ.

    Tận dụng khoảng thời gian trong thang máy, hắn dùng cách luyện giọng kỳ lạ của giáo sư đại học, vận động biểu cảm và giọng nói, ép buộc mình tỉnh táo lại.

    “Ấy chết! Xin lỗi xin lỗi!” Khiến người ta vô duyên vô cớ thức với mình lâu như thế, trong lòng Lưu Tử Khâm thực sự áy náy, vội vàng giải thích, “Lúc ấy tình hình bệnh nhân rất khẩn cấp, quên nói với cậu một tiếng, rất xin lỗi.”

    Lưu Tử Khâm thấy vậy lập tức nhét đồ trong tay vào túi, tiến lên đỡ lấy cô, “Đừng vội đừng vội, từ từ nói.”

    Trần Hoàn thấy hắn không có gì khác thường, cuối cùng đã yên tâm, tay cũng không run nữa, tưởng tượng vớ vẩn trong xe lập tức bị anh ném vào thùng rác. Nhưng lại sợ Lưu Tử Khâm sẽ có gánh nặng trong lòng, vì vậy thờ ơ nói, “Hầy, xin lỗi gì chứ, bệnh nhân không sao là tốt. Hơn nữa vốn là tôi tự nguyện, chuyện này không liên quan đến cậu.”

    Trần Hoàn lại dặn dò hắn, “Cậu đứng bên trong đi, đừng chờ ở cửa, ban đêm lạnh.”

    Người trong cuộc tìm bậc thang cho hắn, Lưu Tử Khâm cũng dứt khoát thuận theo lời nói của anh, “Vậy được, mau về nhà thôi, sáng mai còn phải dậy sớm đi làm.”

    Trần Hoàn nghiêng đầu nhìn dáng vẻ buồn ngủ díp mắt của Lưu Tử Khâm, trong đầu cũng chỉ nghĩ mau đưa hắn về nhà nghỉ ngơi, “Tôi xuống lái xe.”

    Ba giờ sáng, đường phố có rất nhiều xe cộ qua lại, các quán ven đường náo nhiệt, trên đường đi đâu đâu cũng nhìn thấy những người uống say loạng choạng đỡ nhau.

    Lo lắng rạng sáng hôm nay Lưu Tử Khâm mới về nhà, chắc chắn là ngủ được bao lâu thì ngủ bấy lâu, đương nhiên sẽ không nhớ đến chuyện ăn sáng. Do đó Trần Hoàn lại vòng lại cổng tiểu khu mua bữa sáng, mới đi đến chỗ dừng xe.

    Lưu Tử Khâm gật đầu với anh, ngáp liên tục, trong mắt cũng chảy ít nước mắt.

    Lưu Tử Khâm hơi sửng sốt, “Được rồi đó Trần Hoàn, cậu làm sếp kiểu gì mà rảnh rỗi thế?”

    Hắn lấy di động ra, đầu tiên là nhìn giờ, đã sắp hai giờ sáng, sau đó phát hiện có thông báo ba bốn cuộc gọi nhỡ.

    Trần Hoàn lại dặn dò hắn, “Cậu đứng bên trong đi, đừng chờ ở cửa, ban đêm lạnh.”

    Không hiểu sao Lưu Tử Khâm cứ cảm thấy mình nghe được sự… yêu thương của mẹ dành cho con trong giọng nói của anh? Đáng sợ nhất là hắn lại rất quen thuộc với giọng điệu này, hình như là hồi cấp ba, thỉnh thoảng Trần Hoàn sẽ dặn đi dặn lại hắn đủ loại việc nhỏ như mẹ già.

    “Xin lỗi xin lỗi.” Nhịp tim Trần Hoàn sắp tăng lên 120 nhịp, nhưng trên xe đang chở Lưu Tử Khâm, vì vậy anh vội vàng giảm xuống tốc độ an toàn.

    Lưu Tử Khâm tự nhận là thông minh nghĩ mãi vẫn không hiểu, rõ ràng mọi người bằng tuổi nhau, chẳng lẽ mình khiến người khác bận tâm đến thế à?

    Trong nháy mắt, Trần Hoàn như thể chìm trong niềm vui sướng to lớn, thậm chí hơi khó thở, một lúc lâu mới trở lại bình thường. Đầu tiên anh ngả người ra sau, co quắp trên ghế lái, tiếp đó giơ tay vỗ mạnh lên vô-lăng, đột nhiên lại cúi người về phía trước, tì trán lên mu bàn tay phải đang nắm chặt vô lăng.

    Ba giờ sáng, đường phố có rất nhiều xe cộ qua lại, các quán ven đường náo nhiệt, trên đường đi đâu đâu cũng nhìn thấy những người uống say loạng choạng đỡ nhau.

    Đi hết đại lộ rồi rẽ phải, chiếc xe quen cửa quen nẻo rẽ vào tiểu khu, dừng lại trước một tòa nhà trong đó.

    “Đến đây thôi,” Lưu Tử Khâm mở dây an toàn, lại ngáp một cái, “Làm phiền cậu rồi.”

    “Sao có thể?” Lưu Tử Khâm giận đến nỗi bật cười, “Trần Hoàn, sao có thể?”

    Trần Hoàn thấy hắn không có gì khác thường, cuối cùng đã yên tâm, tay cũng không run nữa, tưởng tượng vớ vẩn trong xe lập tức bị anh ném vào thùng rác. Nhưng lại sợ Lưu Tử Khâm sẽ có gánh nặng trong lòng, vì vậy thờ ơ nói, “Hầy, xin lỗi gì chứ, bệnh nhân không sao là tốt. Hơn nữa vốn là tôi tự nguyện, chuyện này không liên quan đến cậu.”

    Lúc chuẩn bị xuống xe lại phát hiện cửa xe đang khóa, kéo hai lần không mở được, hắn quay đầu lại nhìn Trần Hoàn với ánh mắt hỏi dò.

    Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho bà Lâm, đáng lẽ phải đưa ông bà Lưu về nhà Lưu Tử Khâm. Nhưng bây giờ kế hoạch không theo kịp thay đổi, trong lúc chờ Lưu Tử Khâm cấp cứu, Trần Hoàn đã báo cáo tình hình với bà Lý, làm phiền họ ở tạm chỗ mình một đêm.

    Đối phương điều chỉnh tư thế ngồi, đối mặt với hắn, “Sáng mai tôi đến đón cậu?”

    Đi hết đại lộ rồi rẽ phải, chiếc xe quen cửa quen nẻo rẽ vào tiểu khu, dừng lại trước một tòa nhà trong đó.

    Lưu Tử Khâm hơi sửng sốt, “Được rồi đó Trần Hoàn, cậu làm sếp kiểu gì mà rảnh rỗi thế?”

    Vital signs

    Nói xong giơ tay vỗ vỗ bả vai Trần Hoàn, dùng giọng điệu bề trên nói với bề dưới, chân thành khuyên, “Chăm chỉ làm việc, kiếm nhiều tiền.”

    Cả đêm Trần Hoàn ngủ không ngon, trong đầu toàn bột nhão, anh không chắc chắn ý trong lời nói của Lưu Tử Khâm liệu có như mình nghĩ không, “Lần sau ý là… lần sau tôi đến đón cậu hả?”

    Trần Hoàn đột nhiên cảm giác thời gian đêm nay như nhặt được, trong hiểu biết của anh, cách nói chuyện này của Lưu Tử Khâm có thể được cho là trạng thái giao lưu giữa bạn bè. Bởi không muốn chậm trễ thời gian nghỉ ngơi ít ỏi của hắn, Trần Hoàn nghe lời gật đầu một cái, mở khóa xe, “Được, tôi biết rồi. Ngủ ngon, nghỉ ngơi cho tốt.”

    Sự thật chứng minh, Trần Hoàn vẫn quá lạc quan.

    Lưu Tử Khâm mở cửa xe, nửa người đã chui ra khỏi xe, đột nhiên lại thò đầu về, “Lái chậm thôi.”

    Trong nháy mắt, Trần Hoàn như thể chìm trong niềm vui sướng to lớn, thậm chí hơi khó thở, một lúc lâu mới trở lại bình thường. Đầu tiên anh ngả người ra sau, co quắp trên ghế lái, tiếp đó giơ tay vỗ mạnh lên vô-lăng, đột nhiên lại cúi người về phía trước, tì trán lên mu bàn tay phải đang nắm chặt vô lăng.

    Lưu Tử Khâm mở cửa xe, nửa người đã chui ra khỏi xe, đột nhiên lại thò đầu về, “Lái chậm thôi.”

    Thấp giọng vừa mắng vừa cười, “Đệt!”

    Ban đầu anh cũng không muốn về nhà, hai phòng ngủ trong nhà đều cho các phụ huynh ở, quay về ngủ ghế sofa chẳng bằng ngủ tạm trong xe một đêm. Dù sao mấy tiếng sau lại đến giờ làm việc của Lưu Tử Khâm, nếu Trần Hoàn đã nói sẽ đến đón hắn thì chắc chắn nói được làm được.

    Hơn nữa, đi ngủ với Trần Hoàn chỉ là một nhiệm vụ, anh chỉ cần ngủ đủ ba, bốn tiếng, ngày hôm sau đã tràn trề tinh lực vùi đầu vào công việc. Trong mắt người khác đây là chuyện vô cùng kinh khủng và khó tin, nhưng bao nhiêu năm qua anh đã quen rồi.

    Lưu Tử Khâm không trả lời, trong đầu bắt đầu nghĩ đến từng tình huống, dùng phương pháp nào sẽ hiệu quả hơn đối với triệu chứng, bước chân cũng nhanh hơn.

    Lưu Tử Khâm đang tính chạy đến cổng tiểu khu đón xe thì bị một chiếc Porsche màu đen chặn đường, dựa trên nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn cúi đầu vòng qua chiếc xe để đi đường khác. Ai ngờ đối phương lại không biết điều, chặn đường hắn ba lần liên tục, thậm chí còn bóp còi bíp bíp với hắn như đang khiêu khích.

    Thời tiết tháng tư không dễ chịu cho lắm, buổi tối còn có thể giảm nhiệt độ, ngay cả trong xe cũng không chống lại được cái lạnh của đêm khuya.

    Trần Hoàn lấy tấm thảm mà Lưu Tử Khâm đã dùng từ cốp sau ra, hạ lưng ghế xuống đắp kín thảm lông. Trước khi đi ngủ còn ảo tưởng có thể gặp hắn nhiều hơn ở trong mơ, nhưng tiếc là cả đêm anh không mơ gì.

    Ngủ trong xe không thoải mái, dù nằm ở ghế sau, Trần Hoàn cũng không có chỗ nào để đặt đôi chân dài của mình, chỉ có thể cố gắng co vào trong thảm lông để che kín toàn thân. Tuy nhiên, tư thế này thực sự thử thách độ dẻo dai của cơ thể, anh chỉ nằm một lát mà từ đùi trở xuống đã tê hết.

    Trần Hoàn lại đổi vài tư thế ngủ, vẫn không thoải mái. Cuối cùng anh dứt khoát ngồi dậy, hai tay khoanh trước ngực, nghiêng đầu dựa vào gối ngủ.

    Tình huống đúng như Trần Hoàn dự đoán, Lưu Tử Khâm tắt năm báo thức liên tiếp mới gắt gỏng chui ra khỏi chăn, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mang giày chạy vội xuống tầng.

    Sự thật chứng minh, Trần Hoàn vẫn quá lạc quan.

    Trần Hoàn nghiêng đầu nhìn dáng vẻ buồn ngủ díp mắt của Lưu Tử Khâm, trong đầu cũng chỉ nghĩ mau đưa hắn về nhà nghỉ ngơi, “Tôi xuống lái xe.”

    Cả đêm anh nửa mê nửa tỉnh ngủ không say giấc, cứ cảm thấy mình sẽ ngủ quên lỡ giờ làm việc của Lưu Tử Khâm, cho nên gần như cách nửa tiếng, một tiếng anh sẽ nhìn đồng hồ một cái.

    Cũng chỉ lặp lại năm sáu lần, trời đã sáng rồi.

    Trần Hoàn cử động tay chân đã tê rần, mở cửa xe bước xuống hít thở không khí mới mẻ.

    sinh hiệu

    Lúc chuẩn bị xuống xe lại phát hiện cửa xe đang khóa, kéo hai lần không mở được, hắn quay đầu lại nhìn Trần Hoàn với ánh mắt hỏi dò.

    Sáng sớm trên phố không có nhiều xe cộ đi lại, nhà xưởng cũng chưa tỉnh giấc, trong không khí chỉ có sương sớm lạnh lẽo, còn kèm theo mùi thơm của cây cối, rất trong lành.

    Vẫn còn sớm, anh chậm rãi đi bộ xung quanh tiểu khu, lại tìm nhà vệ sinh công cộng rửa mặt, sửa soạn một chút.

    Trần Hoàn nhìn mình trong gương, áo sơ mi bị ép cả đêm, chỗ nào cũng nhăn nhúm, dưới mắt thâm quầng, sắc mặt cũng không tốt lắm, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bộ âu phục đen nghiêm trang.

    Bản thân anh không cảm thấy có gì, nhưng trong mắt người khác lại lộ vẻ chán chường và cấm dục.

    Dấu hiệu sinh tồn

    Lo lắng rạng sáng hôm nay Lưu Tử Khâm mới về nhà, chắc chắn là ngủ được bao lâu thì ngủ bấy lâu, đương nhiên sẽ không nhớ đến chuyện ăn sáng. Do đó Trần Hoàn lại vòng lại cổng tiểu khu mua bữa sáng, mới đi đến chỗ dừng xe.

    Tình huống đúng như Trần Hoàn dự đoán, Lưu Tử Khâm tắt năm báo thức liên tiếp mới gắt gỏng chui ra khỏi chăn, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, mang giày chạy vội xuống tầng.

    Tận dụng khoảng thời gian trong thang máy, hắn dùng cách luyện giọng kỳ lạ của giáo sư đại học, vận động biểu cảm và giọng nói, ép buộc mình tỉnh táo lại.

    Lưu Tử Khâm thấy anh rõ ràng sợ bị mình từ chối, nhưng lại phải giả vờ thoải mái như chỉ thuận miệng hỏi một câu, hắn thở dài, “Được.”

    Đến khi hắn ra khỏi thang máy, nghiễm nhiên lại là hình thượng bác sĩ xuất sắc.

    Lưu Tử Khâm đang tính chạy đến cổng tiểu khu đón xe thì bị một chiếc Porsche màu đen chặn đường, dựa trên nguyên tắc thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn cúi đầu vòng qua chiếc xe để đi đường khác. Ai ngờ đối phương lại không biết điều, chặn đường hắn ba lần liên tục, thậm chí còn bóp còi bíp bíp với hắn như đang khiêu khích.

    Lưu Tử Khâm thực sự không chịu được nữa, chuẩn bị một đống lời hỏi thăm mẹ người ta, định bụng răn dạy chủ xe không biết tốt xấu này. Không ngờ hắn vừa giận điên tiết ngẩng đầu lên, lại đối diện với một gương mặt mệt mỏi đến mức cười cũng rất gượng gạo, nhưng đáy mắt tràn đầy ý cười.

    Ngủ trong xe không thoải mái, dù nằm ở ghế sau, Trần Hoàn cũng không có chỗ nào để đặt đôi chân dài của mình, chỉ có thể cố gắng co vào trong thảm lông để che kín toàn thân. Tuy nhiên, tư thế này thực sự thử thách độ dẻo dai của cơ thể, anh chỉ nằm một lát mà từ đùi trở xuống đã tê hết.

    Lưu Tử Khâm nheo mắt lại, giọng nói mang theo nguy hiểm, “Đừng nói là cậu đợi ở đây cả đêm nhé?”

    Hắn nghệt mặt ra tại chỗ, phản ứng mất một lúc, chỉ chửi tục một câu, “Đờ mờ!??”

    Trần Hoàn sợ hắn sắp đi làm muộn, cúi người qua mở cửa ghế phụ lái ra hiệu cho hắn, “Lên xe rồi nói.”

    tiếng Anh

    Lưu Tử Khâm không cần phải dè dặt, hoàn hồn lại, lập tức vòng ra trước đầu xe đi đến ghế phụ lái, hắn cảm thấy bây giờ cần phải giáo dục tư tưởng cho Trần Hoàn.

    Thời tiết tháng tư không dễ chịu cho lắm, buổi tối còn có thể giảm nhiệt độ, ngay cả trong xe cũng không chống lại được cái lạnh của đêm khuya.

    Nhưng vừa ngồi lên xe, Lưu Tử Khâm đã cảm thấy có gì đó sai sai. Mặc dù Trần Hoàn cúi người dựa vào vô-lăng, vẻ mặt vẫn tươi cười với hắn như thường, nhưng hắn cứ cảm thấy từ đầu đến cuối Trần Hoàn đều có vẻ vô cùng… cũ? Nếu nhìn thêm hai lần, sẽ không khó để phát hiện áo sơ mi của anh có nếp nhăn, còn có râu lún phún trên cằm, như thể một đêm già đi hai tuổi.

    Lưu Tử Khâm nheo mắt lại, giọng nói mang theo nguy hiểm, “Đừng nói là cậu đợi ở đây cả đêm nhé?”

    Trần Hoàn hơi chột dạ, khởi động xe lái về trước một đoạn mới nói, “Đây cũng là tôi tự nguyện, cậu đừng có gánh nặng.”

    Thấp giọng vừa mắng vừa cười, “Đệt!”

    Lời phê bình giáo dục không có cách nào nói ra được.

    Y tá ổn định lại, nuốt nước miếng nói: “Con phố phía trước có người đua xe tông ngã năm sáu người, tình huống rất nghiêm trọng, có hai người đã sắp mất dấu hiệu sinh tồn rồi.”

    Lưu Tử Khâm chỉ đành gãi sau đầu, sao hắn có thể không có gánh nặng trong lòng được. Tối qua vì lý do cá nhân, khiến Trần Hoàn tự dưng đợi ba tiếng, bây giờ lại nói cho hắn biết, anh ngồi dưới nhà hắn cả đêm.

    Lưu Tử Khâm nghiêm túc đanh giọng: “Cậu đừng làm vậy.”

    Trần Hoàn luôn quan sát vẻ mặt của hắn qua gương chiếu hậu, thấy hắn không vui, nên anh dùng giọng điệu hờ hững an ủi, “Tôi tự nguyện mà Tử Khâm, thật đấy. Nếu cậu vẫn băn khoăn thì cứ xem như tài xế tối qua đã hẹn.”

    “Sao có thể?” Lưu Tử Khâm giận đến nỗi bật cười, “Trần Hoàn, sao có thể?”

    Nhưng vừa ngồi lên xe, Lưu Tử Khâm đã cảm thấy có gì đó sai sai. Mặc dù Trần Hoàn cúi người dựa vào vô-lăng, vẻ mặt vẫn tươi cười với hắn như thường, nhưng hắn cứ cảm thấy từ đầu đến cuối Trần Hoàn đều có vẻ vô cùng… cũ? Nếu nhìn thêm hai lần, sẽ không khó để phát hiện áo sơ mi của anh có nếp nhăn, còn có râu lún phún trên cằm, như thể một đêm già đi hai tuổi.

    Lúc nãy biết báo cáo, Lưu Tử Khâm vẫn hơi buồn bã và khó thở, nhưng bây giờ bệnh nhân đang cần, hắn gần như vô thức dựa vào chuyên môn của bác sĩ, khôi phục trạng thái làm việc ngay lập tức.

    Hắn đột nhiên buông lỏng, ngả người ra sau, vùi vào trong ghế.

    Trần Hoàn đã sẵn sàng bị chủ nhiệm răn dạy, bỗng nhiên nghe thấy Lưu Tử Khâm nói với anh bằng giọng thương lượng, “Lần sau không thể nói trước với tôi một tiếng à?”

    Cả đêm Trần Hoàn ngủ không ngon, trong đầu toàn bột nhão, anh không chắc chắn ý trong lời nói của Lưu Tử Khâm liệu có như mình nghĩ không, “Lần sau ý là… lần sau tôi đến đón cậu hả?”

    “Chứ còn gì nữa?” Lưu Tử Khâm liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh lập tức trở nên sinh động, tay đánh vô-lăng rất nhanh, vượt liên tục vài chiếc xe, hắn nhanh chóng nhắc nhở anh: “Này! Này! Chúng ta chú ý an toàn khi lái xe được không?”

    “Xin lỗi xin lỗi.” Nhịp tim Trần Hoàn sắp tăng lên 120 nhịp, nhưng trên xe đang chở Lưu Tử Khâm, vì vậy anh vội vàng giảm xuống tốc độ an toàn.

    Lúc đến bệnh viện, Trần Hoàn giả vờ bình thường hỏi, “Tan làm tôi đến đón cậu nhé?”

    Y tá vội vàng chạy chậm đuổi theo bước chân hắn, “Xem như tỉnh táo, sau khi đua xe tông ngã hai người, người đó cũng tông vào rào chắn trên đường văng ra ngoài, rồi mới tông vào mấy người tiếp theo. Cho nên người sau bị thương nhẹ hơn, nhưng có một cô ôm chân kêu là không đi được không đi được, hôm nay chỉ có bác sĩ nội khoa trực, nghe nói anh…”

    Lưu Tử Khâm thấy anh rõ ràng sợ bị mình từ chối, nhưng lại phải giả vờ thoải mái như chỉ thuận miệng hỏi một câu, hắn thở dài, “Được.”

    Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.