Cổ Áo Xanh Xanh

Chương 21



Lần đầu tiên bị Lưu Tử Khâm làm cho đầu óc mê muội, nên Trần Hoàn mới đánh bạo đến nhà thăm. Từ sau lần đó, anh đều sẽ nói trước với Lưu Tử Khâm.

Tính theo giờ London chắc là gần mười hai giờ, nhưng âm thanh ở đầu kia rất ồn ào.

Lưu Tử Khâm không nghi ngờ gì, chuẩn bị đứng lên lại nghe thấy Trần Hoàn hỏi, “Tử Khâm, trong nhà có thuốc cảm không?”

Hiển nhiên, thời gian của bác sĩ Lưu thường dành cho công việc nghiên cứu khoa học, tụ tập xã giao còn có sắp xếp riêng, phần còn lại dành cho Trần Hoàn thực sự là đã ít lại càng ít.

Trần Hoàn cũng không giận, chẳng qua là cảm thấy nhiệt độ toàn thân cao hơn, ráng chống đỡ bắt chước ngữ điệu của Lưu Tử Khâm trêu ghẹo, “Cho bằng bác sĩ Lưu đến nếm thử thịt kho tàu tôi nấu?”

Rõ ràng không phải bị Trần Hoàn chọc tức, hắn chỉ lươn lẹo để ngụy biện.

Lưu Tử Khâm đột nhiên lười cử động, ngồi trên thảm dựa vào ghế sofa, cũng không nhìn Trần Hoàn mà cứ ngồi ngẩn người như vậy rất lâu.

Mà gần đây Trần Hoàn cũng làm việc không quản ngày đêm, công ty đang bận đấu thầu, vì dự án này liên quan đến số lượng lớn, và có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này của công ty. Do đó chuyện gì Trần Hoàn cũng đích thân đi làm, tham gia trực tiếp các cuộc họp lớn nhỏ.

Trần Hoàn chưa nói hết câu trước, nghe vậy thì ngẩn người, cười bảo, “Tôi học trộm từ cô rồi, ngày mai nấu cho cậu nhé.”

Lưu Tử Khâm vươn tay thử nhiệt độ trên trán Trần Hoàn, mặt không cảm xúc mở miệng muốn dạy dỗ anh, bác sĩ ghét nhất và cũng đau lòng nhất khi nhìn thấy người như thế nào? Đương nhiên là những người xem sức khỏe của mình như trò đùa, tùy ý phung phí. Họ dốc hết toàn lực điều trị cho bệnh nhân, nhưng bản thân bệnh nhân lại không quan tâm chút nào.

Trước khi vùi đầu vào công việc, Trần Hoàn và Lưu Tử Khâm đã đối chiếu thời gian biểu, sau khi biết cuối tuần này hắn có cuộc họp nhóm, không có thời gian gặp nhau, Trần Hoàn càng không hề kiên dè thức mấy đêm liền.

Trần Hoàn đi trên đường không kịp phòng bị hắt hơi một cái. Trước đó ở công ty đã cảm thấy choáng đầu và không tỉnh táo, anh kết luận do thức đêm quá nhiều, không ra ngoài đi dạo, có thể là thiếu oxy. Bây giờ mới hậu tri hậu giác nhận ra, chẳng lẽ bị cảm rồi?

Trần Hoàn vẫn lải nhải như thường ngày, “Gần đây thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, buổi tối cậu ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo.”

Trần Hoàn hỏi, “Về nhà chưa?”

Cho nên bây giờ chẳng những công việc chuẩn bị kết thúc, mà người cũng sắp rồi.

“Đừng để lát nữa,” Lưu Tử Khâm không có ý định nói lý lẽ với anh, dùng hết sức kéo người dậy ấn xuống sofa, “Ngay bây giờ, mau nghỉ ngơi cho tôi, đừng có lo lắng vớ vẩn.”

Buổi sáng thư ký Hồ mang cà phê cho Trần Hoàn như thường lệ, anh không nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế sofa, mà đang ngồi trước máy tính gắng gượng tiếp tục làm việc. Sau vài ngày, thậm chí trên cằm đã mọc râu lún phún.

Lưu Tử Khâm đẹp quá.

Trần Hoàn ngẩn người, dù sao đi nữa Lưu Tử Khâm cũng không đến mức tức giận thế này. Tuy bây giờ đầu óc anh nhảy số chậm, nhưng gặp được Lưu Tử Khâm lại khác, phản ứng mất một lúc, anh nói bằng giọng vỗ về, “Sao vậy?”

Cho dù đầu óc không tỉnh táo, Trần Hoàn vẫn nhớ gọi điện cho Lưu Tử Khâm đúng giờ, đồng thời giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để người ta không nghe ra được manh mối.

Tính theo giờ London chắc là gần mười hai giờ, nhưng âm thanh ở đầu kia rất ồn ào.

Giọng hắn rất thiếu kiên nhẫn, “Cậu đến làm gì?”

Lần đầu tiên bị Lưu Tử Khâm làm cho đầu óc mê muội, nên Trần Hoàn mới đánh bạo đến nhà thăm. Từ sau lần đó, anh đều sẽ nói trước với Lưu Tử Khâm.

Trần Hoàn hỏi, “Về nhà chưa?”

Có lẽ là thuốc phát huy tác dụng, không lâu sau Trần Hoàn đã ôm cái chăn Lưu Tử Khâm tìm cho anh, cả khuôn mặt vùi vào trong, ngủ say như chết.

“Đang trên đường về.” Trường cách chung cư không xa, Lưu Tử Khâm ngâm mình trong phòng thí nghiệm cả ngày, thấy hơi khó chịu, nên đi bộ về.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn vốn vừa mệt vừa đói, đúng lúc còn đi ngang qua một nhà hàng Trung Quốc, tạm thời bỏ qua vẻ ngoài lộng lẫy, mà là mùi thơm chui qua khe cửa lọt vào mũi hắn một cách chính xác.

Trần Hoàn ngửa đầu nhìn hắn, ánh đèn vàng ấm chiếu trên đỉnh đầu Lưu Tử Khâm, lông mày hắn cau lại, sắc mặt khó coi trông có vẻ không dễ trêu, Trần Hoàn tự dưng nghĩ.

Đúng đấy, bây giờ Lưu Tử Khâm nhìn kỹ, rất dễ phát hiện rõ ràng nhiệt độ trong nhà hơi lạnh, trên mặt Trần Hoàn vẫn hiện lên màu đỏ không khỏe, mắt chỉ hơi híp giống như không mở ra được, trong lúc nói chuyện cũng không kìm được hít mũi.

Người Anh quả thực không có cuộc sống về đêm, nhưng ở gần làng đại học lại khác, thanh niên ấy mà, luôn có hormone phát ra không hết và tinh lực dùng không hết.

Trần Hoàn vẫn lải nhải như thường ngày, “Gần đây thời tiết chuyển lạnh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch lớn, buổi tối cậu ra ngoài nhớ mặc nhiều quần áo.”

“Ừ.” Sự chú ý của Lưu Tử Khâm không nằm trong cuộc đối thoại, thuận miệng đáp một tiếng.

Lưu Tử Khâm tăng thêm lực tay như trả thù, “Chậc chậc, đã tức rồi, làm sao, sếp Trần lấy gì để bồi thường.”

Lưu Tử Khâm không hề khách sáo lật tài liệu trên tay soạt soạt, cau mày như đang đối phó với kẻ thù giai cấp nào đó. Từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên Trần Hoàn thấy hắn như vậy, ngược lại không khác nhiều với Lưu Tử Khâm hồi cấp ba.

Đêm hôm khuya khoắt, hắn vốn vừa mệt vừa đói, đúng lúc còn đi ngang qua một nhà hàng Trung Quốc, tạm thời bỏ qua vẻ ngoài lộng lẫy, mà là mùi thơm chui qua khe cửa lọt vào mũi hắn một cách chính xác.

Sao có thể không thèm để ý.

Lưu Tử Khâm không nghe Trần Hoàn đang lải nhải chuyện gì, chợt không đầu không đuôi ngắt lời anh, “Đột nhiên hơi muốn ăn thịt kho tàu mẹ tôi nấu.”

“Cố mà làm vậy.” Lưu Tử Khâm nhún vai, điệu bộ rất khó xử, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.

“Ừ.” Sự chú ý của Lưu Tử Khâm không nằm trong cuộc đối thoại, thuận miệng đáp một tiếng.

Trần Hoàn chưa nói hết câu trước, nghe vậy thì ngẩn người, cười bảo, “Tôi học trộm từ cô rồi, ngày mai nấu cho cậu nhé.”

Kết quả hắn cố hết sức mới lôi được Trần Hoàn ra khỏi chăn, có thể vì thiếu oxy mà mặt vẫn đỏ bừng, nhưng xem ra không khó chịu nữa, vẻ mặt thả lỏng, khóe miệng hình như còn hơi mỉm cười.

“Ầy, tôi nói thế thôi,” Lưu Tử Khâm hoàn hồn, “Ngày mai hai chúng ta đều có việc, không cần đến.”

Nghĩ ngợi, lại cảnh cáo lần nữa, “Cậu làm việc của cậu, đừng đến nữa.”

Bên kia không nói gì.

Liệu Trần Hoàn có đồng ý không?

Trần Hoàn lại hỏi, “Cậu xong việc chưa?”

Lưu Tử Khâm chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với Trần Hoàn, bây giờ không dễ gì nói muốn ăn thịt kho tàu, chút chuyện nhỏ như vậy, Trần Hoàn có thể không thỏa mãn ư?

Lưu Tử Khâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tìm được thuốc cảm rồi đập trước mặt anh, nhìn Trần Hoàn từ trên cao, thái độ kiên quyết, “Uống ngay bây giờ, nhanh, tôi nhìn cậu uống.”

Trần Hoàn nhìn Lưu Tử Khâm vừa tức vừa bực bội vì mình, trái tim cũng như bị sốt mà không có lý do, rất ấm áp. Anh nghe lời nuốt thuốc vào, an ủi Lưu Tử Khâm, “Thật sự không cần lo lắng cho tôi, lát nữa ngủ một lúc là khỏe.”

Không chỉ có thư ký Hồ đặt vé máy bay cho sếp Trần đã thành thói quen, mà trên dưới công ty đều tìm được manh mối. Đến mức chị gái hóng hớt như Bạch Ngọc Kha, tự nhiên đã bấm ngón tay tính được sếp Trần đi công tác á, nông cạn, rõ ràng là đi tán bà chủ được chưa?

Không chỉ có thư ký Hồ đặt vé máy bay cho sếp Trần đã thành thói quen, mà trên dưới công ty đều tìm được manh mối. Đến mức chị gái hóng hớt như Bạch Ngọc Kha, tự nhiên đã bấm ngón tay tính được sếp Trần đi công tác á, nông cạn, rõ ràng là đi tán bà chủ được chưa?

Bí quyết nấu thịt kho tàu của bà Lý là sau khi thắng nước màu và lên màu cho thịt ba chỉ, lại thêm một lượng rượu vàng vừa đủ, tỏa ra mùi thơm tối đa. Trần Hoàn đã chạy đến mấy siêu thị Trung Quốc mới mua được rượu vàng[1] vừa ý anh. Nghĩ rằng buổi tối ăn thịt kho tàu quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho dạ dày của Lưu Tử Khâm, anh lại mua ít quả dứa và dâu tây giải ngấy.

Trần Hoàn gửi tin nhắn cho Lưu Tử Khâm trước khi lên máy bay. Nhưng bây giờ đã mười hai tiếng trôi qua, máy bay hạ cánh rồi, anh cũng đến siêu thị dạo một vòng mua xong nguyên liệu nấu ăn, nhưng chưa nhận được hồi âm.

Ghế sofa trong nhà chỉ để trang trí, Lưu Tử Khâm thích ngồi xếp bằng trên thảm, dựa lưng vào ghế, vì vậy Trần Hoàn vòng ra sau bóp bả vai cho hắn, lại hỏi: “Sao vậy?”

Vĩ độ của nước Anh cao, đương nhiên không nóng bức hơn mùa thu tháng 10 trong nước. Nhất là bây giờ đã về đêm, từng cơn gió thu thổi không khí lạnh đến tập kích con người.

Trần Hoàn đi theo sau hắn không nói gì, có lẽ vừa rồi đứng dậy đột ngột quá, đầu choáng hơn, cả căn phòng quay cuồng. Anh không muốn để Lưu Tử Khâm phát hiện ra điều gì bất thường, vì vậy đi vào bếp cất nguyên liệu nấu ăn trước, hòa hoãn một lúc mới đi ra phòng khách.

Dặn dò Lưu Tử Khâm mặc nhiều áo, nhưng Trần Hoàn không mặc nhiều áo, có lẽ anh không ngờ sẽ lạnh đến vậy.

“Hắt xì…”

Cạn lời rồi.

Lưu Tử Khâm không trả lời, cúi người vỗ nhẹ mặt Trần Hoàn, nhét chăn vào giúp anh rồi tắt đèn.

Trần Hoàn đi trên đường không kịp phòng bị hắt hơi một cái. Trước đó ở công ty đã cảm thấy choáng đầu và không tỉnh táo, anh kết luận do thức đêm quá nhiều, không ra ngoài đi dạo, có thể là thiếu oxy. Bây giờ mới hậu tri hậu giác nhận ra, chẳng lẽ bị cảm rồi?

Bên kia vẫn không nói gì.

Đang nghĩ ngợi thì Lưu Tử Khâm gọi điện đến.

Giọng hắn rất thiếu kiên nhẫn, “Cậu đến làm gì?”

Trần Hoàn bật cười, dỗ dành hắn, “Vậy chúng ta về nhà rồi nói được không?”

Trần Hoàn ngẩn người, dù sao đi nữa Lưu Tử Khâm cũng không đến mức tức giận thế này. Tuy bây giờ đầu óc anh nhảy số chậm, nhưng gặp được Lưu Tử Khâm lại khác, phản ứng mất một lúc, anh nói bằng giọng vỗ về, “Sao vậy?”

Bên kia không nói gì.

Vĩ độ của nước Anh cao, đương nhiên không nóng bức hơn mùa thu tháng 10 trong nước. Nhất là bây giờ đã về đêm, từng cơn gió thu thổi không khí lạnh đến tập kích con người.

Trần Hoàn lại hỏi, “Cậu xong việc chưa?”

Lưu Tử Khâm sầm mặt, lấy thuốc ra khỏi vỉ, duỗi tay đưa đến trước mặt Trần Hoàn, không cho anh bác bỏ, “Trần Hoàn, tôi thấy cậu sốt đến nỗi ngu rồi đúng không? Những lúc thế này có thể nghĩ cho bản thân trước không? Đừng vòng vo với tôi, tôi nhìn cậu uống thuốc rồi ăn, cậu không uống tôi cũng không ăn.”

Bên kia vẫn không nói gì.

Trần Hoàn bật cười, dỗ dành hắn, “Vậy chúng ta về nhà rồi nói được không?”

Lưu Tử Khâm không hung dữ trước đó nữa, nhưng vẫn hơi thiếu kiên nhẫn, “Được được được, cúp đây cúp đây.”

Trần Hoàn ngồi trên bậc thang ngoài cửa đợi năm sáu phút, Lưu Tử Khâm đã trở về. Cả quá trình hắn cúi đầu không nhìn Trần Hoàn, tự mở cửa ra, bật đèn lên, tóm lại cảm người cực kỳ bực bội.

Trần Hoàn đi theo sau hắn không nói gì, có lẽ vừa rồi đứng dậy đột ngột quá, đầu choáng hơn, cả căn phòng quay cuồng. Anh không muốn để Lưu Tử Khâm phát hiện ra điều gì bất thường, vì vậy đi vào bếp cất nguyên liệu nấu ăn trước, hòa hoãn một lúc mới đi ra phòng khách.

Nhưng con người luôn phải trưởng thành, ngoài những lúc giao tiếp với người thân thiết, Lưu Tử Khâm vẫn thích ngả ngớn nói tào lao, có rất ít thời điểm không kiểm soát được cảm xúc. Trần Hoàn lại cảm thấy hắn như thế chân thực và đáng yêu hơn.

Lưu Tử Khâm không hề khách sáo lật tài liệu trên tay soạt soạt, cau mày như đang đối phó với kẻ thù giai cấp nào đó. Từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên Trần Hoàn thấy hắn như vậy, ngược lại không khác nhiều với Lưu Tử Khâm hồi cấp ba.

Lưu Tử Khâm thực sự không nghĩ ra đầu Trần Hoàn cấu tạo bằng gì, rõ ràng người bị ốm là anh, sao lại còn an ủi người khác?

Lưu Tử Khâm há miệng, nhưng không phát ra âm thanh, mắt chớp chớp, lại há miệng, bình tĩnh xác minh, “Ờm… xin hỏi anh là ai?”

Nói đến Lưu Tử Khâm thời thiếu niên, tính cách hướng ngoại cẩu thả, bất kể gặp phải chuyện gì, tốt hay xấu, vui hay không vui, đều hiện rõ trên mặt. Đây cũng là lý do bà Lâm kinh ngạc sau khi biết hắn làm bác sĩ.

Vì thế anh ngồi xếp bằng đối diện với Lưu Tử Khâm, thuận theo ý hắn, vén tay áo lên chửi té tát: “Giáo sư kiểu gì thế? Ông ta dựa vào đâu mà chửi cậu? Dự án không có tiến triển bản thân ông ta không có lỗi chắc? Đổi tội cho người khác thì có gì giỏi giang? Ông ta bị điên hả? Xem các cậu là con lừa à? Một tuần bảy ngày không được nghỉ, ngày nào cũng khuya khoắt mới về nhà, không dùng não của mình thì có thể mang ra quán lẩu mà? Hại các cậu làm gì? Xời, cậu cứ mặc kệ ông ta.”

Nói đến Lưu Tử Khâm thời thiếu niên, tính cách hướng ngoại cẩu thả, bất kể gặp phải chuyện gì, tốt hay xấu, vui hay không vui, đều hiện rõ trên mặt. Đây cũng là lý do bà Lâm kinh ngạc sau khi biết hắn làm bác sĩ.

Nhưng con người luôn phải trưởng thành, ngoài những lúc giao tiếp với người thân thiết, Lưu Tử Khâm vẫn thích ngả ngớn nói tào lao, có rất ít thời điểm không kiểm soát được cảm xúc. Trần Hoàn lại cảm thấy hắn như thế chân thực và đáng yêu hơn.

Lưu Tử Khâm không nghe Trần Hoàn đang lải nhải chuyện gì, chợt không đầu không đuôi ngắt lời anh, “Đột nhiên hơi muốn ăn thịt kho tàu mẹ tôi nấu.”

Cho dù đầu óc không tỉnh táo, Trần Hoàn vẫn nhớ gọi điện cho Lưu Tử Khâm đúng giờ, đồng thời giả vờ như không có chuyện gì xảy ra để người ta không nghe ra được manh mối.

Ghế sofa trong nhà chỉ để trang trí, Lưu Tử Khâm thích ngồi xếp bằng trên thảm, dựa lưng vào ghế, vì vậy Trần Hoàn vòng ra sau bóp bả vai cho hắn, lại hỏi: “Sao vậy?”

Bả vai Lưu Tử Khâm cứng đờ, ngay sau đó hất tay anh ra, nghiêm giọng nói, “Đừng đụng vào tôi.”

Trần Hoàn đã hỏi hai lần, Lưu Tử Khâm đều không trả lời anh, anh cảm thấy nên để Lưu Tử Khâm tự bình tĩnh lại trước, bèn đứng dậy, “Được, vậy tôi đi nấu cơm, khi nào cậu muốn nói thì nói.”

Tốc độ trở mặt của Trần Hoàn nhanh hơn lật sách, tư thế ăn thịt người vừa rồi đã biến mất, hỏi rất hiền hòa: “Như vậy đã ổn hơn chưa?”

Trần Hoàn gửi tin nhắn cho Lưu Tử Khâm trước khi lên máy bay. Nhưng bây giờ đã mười hai tiếng trôi qua, máy bay hạ cánh rồi, anh cũng đến siêu thị dạo một vòng mua xong nguyên liệu nấu ăn, nhưng chưa nhận được hồi âm.

Bí quyết nấu thịt kho tàu của bà Lý là sau khi thắng nước màu và lên màu cho thịt ba chỉ, lại thêm một lượng rượu vàng vừa đủ, tỏa ra mùi thơm tối đa. Trần Hoàn đã chạy đến mấy siêu thị Trung Quốc mới mua được rượu vàng[1] vừa ý anh. Nghĩ rằng buổi tối ăn thịt kho tàu quá nhiều dầu mỡ, không tốt cho dạ dày của Lưu Tử Khâm, anh lại mua ít quả dứa và dâu tây giải ngấy.

[1]


    Tay anh nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu nấu ăn, thắng nước màu, chiên sơ thịt, đầu lại ngày càng nặng, mắt cũng như lúc bị gió lớn thổi vào, cưỡng ép mở ra sẽ cảm thấy có chất lỏng che kín hốc mắt.

    Đến khi hắn dịch mông đứng lên chuẩn bị rời đi, Trần Hoàn trước đó ngủ như chết đột nhiên nhanh nhẹn vươn tay nắm lấy cổ tay Lưu Tử Khâm, khẽ hỏi như đang nói mơ, “Thế nào? Có hương vị gia đình không?”

    May mà Trần Hoàn nương theo ký ức của cơ bắp hoàn thành tất cả trình tự một cách suôn sẻ. Lúc vặn nhỏ lửa, đậy nắp nồi lại hầm thêm lúc nữa là ăn được, đột nhiên nghe thấy Lưu Tử Khâm hét to một tiếng.

    Người Anh quả thực không có cuộc sống về đêm, nhưng ở gần làng đại học lại khác, thanh niên ấy mà, luôn có hormone phát ra không hết và tinh lực dùng không hết.

    “Phiền quá đi! Trần Hoàn ơi! Ông đây bị mắng!! Bực cả mình!”

    Trần Hoàn lập tức tỉnh táo, tuy rất không tử tế, tuy rất đau lòng, nhưng anh thực sự cảm thấy khi Lưu Tử Khâm phàn nàn với anh, giống như đứa trẻ bị ấm ức, rất đáng yêu, rất buồn cười.

    Vì thế anh ngồi xếp bằng đối diện với Lưu Tử Khâm, thuận theo ý hắn, vén tay áo lên chửi té tát: “Giáo sư kiểu gì thế? Ông ta dựa vào đâu mà chửi cậu? Dự án không có tiến triển bản thân ông ta không có lỗi chắc? Đổi tội cho người khác thì có gì giỏi giang? Ông ta bị điên hả? Xem các cậu là con lừa à? Một tuần bảy ngày không được nghỉ, ngày nào cũng khuya khoắt mới về nhà, không dùng não của mình thì có thể mang ra quán lẩu mà? Hại các cậu làm gì? Xời, cậu cứ mặc kệ ông ta.”

    Dặn dò Lưu Tử Khâm mặc nhiều áo, nhưng Trần Hoàn không mặc nhiều áo, có lẽ anh không ngờ sẽ lạnh đến vậy.

    Lưu Tử Khâm há miệng, nhưng không phát ra âm thanh, mắt chớp chớp, lại há miệng, bình tĩnh xác minh, “Ờm… xin hỏi anh là ai?”

    Tốc độ trở mặt của Trần Hoàn nhanh hơn lật sách, tư thế ăn thịt người vừa rồi đã biến mất, hỏi rất hiền hòa: “Như vậy đã ổn hơn chưa?”

    Mà gần đây Trần Hoàn cũng làm việc không quản ngày đêm, công ty đang bận đấu thầu, vì dự án này liên quan đến số lượng lớn, và có ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển sau này của công ty. Do đó chuyện gì Trần Hoàn cũng đích thân đi làm, tham gia trực tiếp các cuộc họp lớn nhỏ.

    Trần Hoàn đã hỏi hai lần, Lưu Tử Khâm đều không trả lời anh, anh cảm thấy nên để Lưu Tử Khâm tự bình tĩnh lại trước, bèn đứng dậy, “Được, vậy tôi đi nấu cơm, khi nào cậu muốn nói thì nói.”

    “Đờ mờ.” Lưu Tử Khâm hoàn toàn quên sạch bực bội, bóp cằm Trần Hoàn như thể gặp ma, nhìn trái phải một cái, “Là cậu à.”

    Còn một mực chịu đựng không nói, còn giả vờ như không sao để xoa dịu hắn đang bực bội.

    “Còn phải nói,” Trần Hoàn cầm ngược tay hắn, mang theo ý cười nghiêm túc an ủi, “Làm nghiên cứu khoa học khó tránh khỏi có lúc không thuận lợi, cậu đừng giấu chuyện này ở trong lòng, muốn chửi thì chửi. Nói không chừng bây giờ giáo sư của các cậu cũng đang trốn ở góc nào đó chửi người đấy. Nhưng dù thế nào, mục đích của mọi người đều giống nhau, trút giận xong ngày mai vẫn phải làm tiếp, tức giận với bản thân thì được một mất mười.”

    Lưu Tử Khâm tăng thêm lực tay như trả thù, “Chậc chậc, đã tức rồi, làm sao, sếp Trần lấy gì để bồi thường.”

    Trần Hoàn nghĩ lát nữa còn phải rửa bát, đã khó chịu lâu như thế, thêm lúc nữa cũng không sao, lại lo lắng thuốc phát huy tác dụng sẽ buồn ngủ, nếu lăn ra ngủ thì không được, anh nói, “Không sao, cứ để đây đi. Đổi lại là cậu, muộn rồi nhanh đi ăn cơm đi.”

    Rõ ràng không phải bị Trần Hoàn chọc tức, hắn chỉ lươn lẹo để ngụy biện.

    Trần Hoàn cũng không giận, chẳng qua là cảm thấy nhiệt độ toàn thân cao hơn, ráng chống đỡ bắt chước ngữ điệu của Lưu Tử Khâm trêu ghẹo, “Cho bằng bác sĩ Lưu đến nếm thử thịt kho tàu tôi nấu?”

    “Đờ mờ.” Lưu Tử Khâm hoàn toàn quên sạch bực bội, bóp cằm Trần Hoàn như thể gặp ma, nhìn trái phải một cái, “Là cậu à.”

    “Cố mà làm vậy.” Lưu Tử Khâm nhún vai, điệu bộ rất khó xử, tâm trạng lại tốt hơn nhiều.

    Phải nói rằng tay nghề của Trần Hoàn thực sự nhận được một ít chân truyền của bà Lý, mùi vị thịt kho tàu ngon, nhưng Lưu Tử Khâm càng ăn càng giận càng nghĩ càng giận, sao Trần Hoàn lại không quan tâm đến sức khỏe của mình chứ? Lặn lội đường xa tới làm gì? Mình cũng thuận miệng nói thôi, ăn ít một bữa có chết ai đâu.

    Trần Hoàn thấy hắn khôi phục như thường, toàn thân lập tức mất sức, cơ thể hơi khó chống đỡ, trước mắt lại bắt đầu hoa mắt, anh cố gắng ổn định tông giọng, dặn dò: “Tôi mua dâu tây, rửa sạch để trong bếp cho ráo nước, cậu ăn thịt xong nhớ ăn mấy quả cho đỡ ngán, bát để đó đừng rửa, để tôi rửa cho.”

    Lưu Tử Khâm không nghi ngờ gì, chuẩn bị đứng lên lại nghe thấy Trần Hoàn hỏi, “Tử Khâm, trong nhà có thuốc cảm không?”

    Hắn kinh ngạc nhìn về phía Trần Hoàn, là một bác sĩ, bệnh nhân ngồi ngay trước mặt vậy mà không phát hiện ra??

    Đúng đấy, bây giờ Lưu Tử Khâm nhìn kỹ, rất dễ phát hiện rõ ràng nhiệt độ trong nhà hơi lạnh, trên mặt Trần Hoàn vẫn hiện lên màu đỏ không khỏe, mắt chỉ hơi híp giống như không mở ra được, trong lúc nói chuyện cũng không kìm được hít mũi.

    Lưu Tử Khâm vươn tay thử nhiệt độ trên trán Trần Hoàn, mặt không cảm xúc mở miệng muốn dạy dỗ anh, bác sĩ ghét nhất và cũng đau lòng nhất khi nhìn thấy người như thế nào? Đương nhiên là những người xem sức khỏe của mình như trò đùa, tùy ý phung phí. Họ dốc hết toàn lực điều trị cho bệnh nhân, nhưng bản thân bệnh nhân lại không quan tâm chút nào.

    Giống như Trần Hoàn bây giờ, biết rất rõ mình bị cảm cúm phát sốt, còn vượt qua hơn nửa vòng trái đất chỉ để tới nấu cho hắn bữa thịt kho tàu?

    “Phiền quá đi! Trần Hoàn ơi! Ông đây bị mắng!! Bực cả mình!”

    Lưu Tử Khâm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tìm được thuốc cảm rồi đập trước mặt anh, nhìn Trần Hoàn từ trên cao, thái độ kiên quyết, “Uống ngay bây giờ, nhanh, tôi nhìn cậu uống.”

    Liệu Trần Hoàn có đồng ý không?

    Trần Hoàn nghĩ lát nữa còn phải rửa bát, đã khó chịu lâu như thế, thêm lúc nữa cũng không sao, lại lo lắng thuốc phát huy tác dụng sẽ buồn ngủ, nếu lăn ra ngủ thì không được, anh nói, “Không sao, cứ để đây đi. Đổi lại là cậu, muộn rồi nhanh đi ăn cơm đi.”

    Trần Hoàn lập tức tỉnh táo, tuy rất không tử tế, tuy rất đau lòng, nhưng anh thực sự cảm thấy khi Lưu Tử Khâm phàn nàn với anh, giống như đứa trẻ bị ấm ức, rất đáng yêu, rất buồn cười.

    Lưu Tử Khâm sầm mặt, lấy thuốc ra khỏi vỉ, duỗi tay đưa đến trước mặt Trần Hoàn, không cho anh bác bỏ, “Trần Hoàn, tôi thấy cậu sốt đến nỗi ngu rồi đúng không? Những lúc thế này có thể nghĩ cho bản thân trước không? Đừng vòng vo với tôi, tôi nhìn cậu uống thuốc rồi ăn, cậu không uống tôi cũng không ăn.”

    Trước khi vùi đầu vào công việc, Trần Hoàn và Lưu Tử Khâm đã đối chiếu thời gian biểu, sau khi biết cuối tuần này hắn có cuộc họp nhóm, không có thời gian gặp nhau, Trần Hoàn càng không hề kiên dè thức mấy đêm liền.

    Trần Hoàn nhìn Lưu Tử Khâm vừa tức vừa bực bội vì mình, trái tim cũng như bị sốt mà không có lý do, rất ấm áp. Anh nghe lời nuốt thuốc vào, an ủi Lưu Tử Khâm, “Thật sự không cần lo lắng cho tôi, lát nữa ngủ một lúc là khỏe.”

    Lưu Tử Khâm chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với Trần Hoàn, bây giờ không dễ gì nói muốn ăn thịt kho tàu, chút chuyện nhỏ như vậy, Trần Hoàn có thể không thỏa mãn ư?

    Lưu Tử Khâm không hung dữ trước đó nữa, nhưng vẫn hơi thiếu kiên nhẫn, “Được được được, cúp đây cúp đây.”

    Lưu Tử Khâm thực sự không nghĩ ra đầu Trần Hoàn cấu tạo bằng gì, rõ ràng người bị ốm là anh, sao lại còn an ủi người khác?

    Tay anh nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu nấu ăn, thắng nước màu, chiên sơ thịt, đầu lại ngày càng nặng, mắt cũng như lúc bị gió lớn thổi vào, cưỡng ép mở ra sẽ cảm thấy có chất lỏng che kín hốc mắt.

    “Đừng để lát nữa,” Lưu Tử Khâm không có ý định nói lý lẽ với anh, dùng hết sức kéo người dậy ấn xuống sofa, “Ngay bây giờ, mau nghỉ ngơi cho tôi, đừng có lo lắng vớ vẩn.”

    Trần Hoàn ngửa đầu nhìn hắn, ánh đèn vàng ấm chiếu trên đỉnh đầu Lưu Tử Khâm, lông mày hắn cau lại, sắc mặt khó coi trông có vẻ không dễ trêu, Trần Hoàn tự dưng nghĩ.

    Người này bị hâm đúng không?

    Lưu Tử Khâm đẹp quá.

    “Hắt xì…”

    Phải nói rằng tay nghề của Trần Hoàn thực sự nhận được một ít chân truyền của bà Lý, mùi vị thịt kho tàu ngon, nhưng Lưu Tử Khâm càng ăn càng giận càng nghĩ càng giận, sao Trần Hoàn lại không quan tâm đến sức khỏe của mình chứ? Lặn lội đường xa tới làm gì? Mình cũng thuận miệng nói thôi, ăn ít một bữa có chết ai đâu.

    Còn một mực chịu đựng không nói, còn giả vờ như không sao để xoa dịu hắn đang bực bội.

    Hắn kinh ngạc nhìn về phía Trần Hoàn, là một bác sĩ, bệnh nhân ngồi ngay trước mặt vậy mà không phát hiện ra??

    Cạn lời rồi.

    Người này bị hâm đúng không?

    Mẹ kiếp.

    Sao có thể không thèm để ý.

    Đang nghĩ ngợi thì Lưu Tử Khâm gọi điện đến.

    Có lẽ là thuốc phát huy tác dụng, không lâu sau Trần Hoàn đã ôm cái chăn Lưu Tử Khâm tìm cho anh, cả khuôn mặt vùi vào trong, ngủ say như chết.

    Cho nên bây giờ chẳng những công việc chuẩn bị kết thúc, mà người cũng sắp rồi.

    Lưu Tử Khâm rửa mặt xong chuẩn bị tắt đèn, chợt nhớ ra Trần Hoàn đã uống thuốc, định kiểm tra nhiệt độ trên trán anh xem đã hạ sốt chưa.

    Kết quả hắn cố hết sức mới lôi được Trần Hoàn ra khỏi chăn, có thể vì thiếu oxy mà mặt vẫn đỏ bừng, nhưng xem ra không khó chịu nữa, vẻ mặt thả lỏng, khóe miệng hình như còn hơi mỉm cười.

    May mà Trần Hoàn nương theo ký ức của cơ bắp hoàn thành tất cả trình tự một cách suôn sẻ. Lúc vặn nhỏ lửa, đậy nắp nồi lại hầm thêm lúc nữa là ăn được, đột nhiên nghe thấy Lưu Tử Khâm hét to một tiếng.

    Lưu Tử Khâm đột nhiên lười cử động, ngồi trên thảm dựa vào ghế sofa, cũng không nhìn Trần Hoàn mà cứ ngồi ngẩn người như vậy rất lâu.

    Đến khi hắn dịch mông đứng lên chuẩn bị rời đi, Trần Hoàn trước đó ngủ như chết đột nhiên nhanh nhẹn vươn tay nắm lấy cổ tay Lưu Tử Khâm, khẽ hỏi như đang nói mơ, “Thế nào? Có hương vị gia đình không?”

    Lưu Tử Khâm xoay người mới phát hiện Trần Hoàn đã tỉnh, đang cười nhìn hắn, nét mặt dịu dàng.

    Lưu Tử Khâm không trả lời, cúi người vỗ nhẹ mặt Trần Hoàn, nhét chăn vào giúp anh rồi tắt đèn.

    Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.