“Vừa nãy là Lý Thành?”
Thẩm Lưu Bạch có chút không xác định hỏi.
Nhìn Cận Hải Dương gật đầu, cô lập tức đứng dậy, đi đến điện thoại trên bàn.
“Chắc là có kết quả phân tích dấu chân, tôi nói anh ta khi nào có thì cho tôi biết trước.”
Cô vừa nói, vừa gọi số của Lý Thành.
“Ủa? Máy đang bận…Anh ta không phải vừa mới ở đây sao?”
“Làm gì mà vội vã vậy, báo cáo cũng không đưa cho tôi…”
Nhìn thấy bộ dạng tỉnh bơ của cô, Cận Hải Dương thật không biết mình nên vui hay buồn đây.
Vốn dĩ anh ta đang mong Lý Thành kín miệng giữ bí mật, bây giờ xem ra chính là mộng hão huyền.
Lúc này điện thoại đang bận, dùng ngón chân nghĩ cũng biết tên miệng rộng kia đang nói chuyện gì.
.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung
2.
[Đam Mỹ] Mùi Hương
3.
Lá Thư Từ Ánh Trăng
4.
Bình Sinh Hải
=====================================
“Vậy…nếu hung thủ dùng chân khống chế người chết thì dấu vết thiếu máu cục bộ này được giải thích như thế nào?”
Cận Hải Dương xoa trán, thẳng thắng đem đề tài chuyển về nguyên nhân chết của Chu Thi Vận.
Anh chỉ vào dấu vết hình chữ nhật, vô ý thức sờ cằm, nhẹ giọng nói.
“Chân này…chút chút lớn…còn dấu vết lõm kia…Xem hình dáng, như là đeo miếng đệm đầu gối…”
Bỗng nhiên, trong mắt anh sáng lên, dường như nói cùng lúc với Thẩm Lưu Bạch.
“Là thạch cao!”
“Thạch cao!”
Không sai, trong điều kiện trước mắt, “Vật nặng” phù hợp, “Có thể dùng để khống chế thân thể”, “Có chứa chữ cái” chỉ có một kết luận duy nhất, chính là thạch cao sử dụng khi gãy xương để cố định vết thương.
“Hung thủ dùng chân thạch cao đè trên ngực người chết, lợi dụng độ cứng thạch cao cùng với trọng lượng làm người chết không thể phản kháng, sau đó dùng một vật làm ngạt chết người.
Ngực của người chết bị thiếu máu cục bộ do bị thạch cao đè, các ký tự nhô ra trên thạch cao đã in vào da, để lại một vết lõm trên ngực của người chết!”
Ánh mắt Cận Hải Dương sáng bừng nhìn về phía Thẩm Lưu Bạch, tuy rằng đối phương không trả lời nhưng ánh mắt tán dương của cô nói rõ hết thảy!
“Vấn đề bây giờ là, hung thủ có phải Diêm Tử Long hay không, nếu không phải, vì sao người đó lại muốn hãm hại Diêm Tử Long?”
Nói đến vấn đề này, Thẩm Lưu Bạch hơi im lặng, lát sau mới chậm rãi nói.
“Vào buổi tối, tôi có báo người nhà nạn nhân về việc giải phẫu, gặp được chồng Chu Thi Vận.”
“Trước đó chân trái của ông ta bị thương, tuy rằng không có thạch cao cố định nhưng tôi thấy hành động của ông ta cũng không tự nhiên.”
“Ông ấy nói đã kết hôn với người chết 20 năm, nói cách khác, khi người chết đủ tuổi kết hôn đã gả cho ông ta.”
“Nhưng bọn họ bên nhau nhiều năm như vậy vẫn luôn không có con.
Ông Kỷ nói bởi vì thân thể người chết bị tổn thương, không thể mang thai.”
Cận Hải Dương gật đầu.
Ngoại trừ chuyện Chu Thi Vận không thể mang thai, thì những chuyện này anh đã biết hết.
Chỉ nghe Thẩm Lưu Bạch nói tiếp.
“Nhưng lúc tôi giải phẫu thi thể lại phát hiện, cô Chu đã từng sinh con, nếu ông Kỷ không nói dối, như vậy cô ấy đã sinh con trước khi cô ấy kết hôn.”
Nghe cô nói như vậy, ánh mắt Cận Hải Dương cũng trở nên nghiêm túc hơn.
“Cô nói Chu Thi Vận từng mang thai? Cô ấy có thể bị sảy thai không?”
Thẩm Lưu Bạch lắc đầu.
“Xương chậu người chết đã có biến đổi, đây là thể hiện của việc sinh đẻ bình thường, chứng tỏ cô ấy đã sinh con rồi.”
“Còn việc đứa bé còn sống hay không…Vậy thì không biết.”
“Còn có một việc kỳ lạ.”
Cô gái gầy gò nghiêng đầu tự hỏi, có chút hoang mang nói.
“Tôi tìm thấy các mẩu đất trong móng ngón trỏ tay phải và tay trái của người chết, đã khô và cứng lại, có vẻ như là một loại đất sét.”
“Chỉ có lưu lại trong móng ngón trỏ, những vị trí khác đều không có, tạm thời không thể phán đoán có phải do người chết để lại trước khi chết hay không.”
“Ngày mai, chúng ta đến hiện trường lần nữa, tìm sợi nhân tạo và đất sét đó, nhìn xem có thể phát hiện thêm gì không.”
Cận Hải Dương gật đầu, tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.
Anh nhìn đồng hồ, thời gian đã gần khuya, bên ngoài không biết tạnh mưa tạnh lúc nào, ngoài cửa trung tâm là một mảnh tĩnh lặng.
“Hôm nay đến đây thôi, cô trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi và cô cùng đến nhà Diêm Tử Long.”
Sáng sớm hôm sau, thứ đến sớm hơn việc hai người đến hiện trường là tin đồn “Cầm thú nửa đêm tán tỉnh con gái”.
“Ha ha ha, nghe nói gì chưa? Hôm qua lão đại cuối cùng không nhịn được, đêm mưa hóa sói, xuống tay với giáo sư Thẩm!”
“Ừ, nghe nói đè người ta trên sô pha phòng nghỉ, đang muốn làm gì đó thì bị nhân viên kiểm nghiệm Lý Thành đến phá.”
“Ặc, vậy thì phải cho Lý Thành một cây nhang, dám phá hư chuyện tốt của đội trưởng, cậu ta chết chắc rồi.”
“Sớm biết vậy, tôi đã cùng cậu ta đi xem náo nhiệt! Tiễn cậu tiểu thịt tươi kia sau đó thì đi ăn bữa khuya, đúng lúc lại có một trận mưa to…”
Mọi người bàn luận sôi nổi, chợt nghe phía sau có một tiếng ho nhẹ, nam nữ chính trong tin đồn đang đứng phía sau bọn họ, trong mắt phóng ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Cả đám rảnh lắm sao?”
“Bùi Diệu cùng Tiểu Bạng đi điều tra tình hình của Chu Thi Vận, xem lúc trước khi kết hôn cô ấy có quan hệ tình cảm với ai.”
“Hổ Tử và Ngô Đạt điều tra băng ghi hình chiếc xe màu đỏ kia! Những người còn lại mang theo máy quay phim cùng tôi đến hiện trường.”
Mọi người náo loạn kên, tản ra như chim thú.
Cận Hải Dương có chút xấu hổ, nhìn thoáng qua cô gái bên cạnh.
“Bọn họ đang hiểu lầm, chờ tôi dạy dỗ họ một chút, cô đừng để ý.”
Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Tôi biết.”
Cô nhẹ giọng nói.
“Thực nghiệm điều tra thôi mà, anh yên tâm, tôi sẽ không hiểu lầm.”
Nghe cô nói vậy ánh mắt Cận Hải Dương liền trở nên nguy hiểm.
“Có ý gì?”
Anh nghiêng người ngăn lại Thẩm Lưu Bạch đang rời khỏi, vẻ mặt sâu xa khó đoán.
“Cái gì mà có ý gì?”
Cô gái có chút hoang mang quay đầu, tựa như hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
“Cô nói…Sẽ không hiểu lầm? Đó là có ý gì?”
Cận Hải Dương lại không buông tha cô.
Anh không biết vì sao, sau khi nghe câu trả lời bình tĩnh kia, tâm trạng liền không thoải mái như sóng cuộn biển gầm, có giọng nói thúc giục anh phải cuốn lấy cô để hỏi cho rõ ràng.
“Chính là sẽ không giống bọn họ hiểu lầm việc điều tra thực nghiệm hôm qua.”
Thẩm Lưu Bạch thản nhiên nói.
“Đó chỉ là thực nghiệm, không phải sao? Chúng ta bắt chước quá trình giết người của hung thủ, là bọn họ đã hiểu lầm.”
“Anh là cảnh sát, tôi là pháp y, phối hợp trong vụ án hết thảy là vì để tìm ra hung thủ.”
Lời nói này không sai chút nào.
Cũng không biết vì sao, Cận Hải Dương lại nghe không thuận tai.
Anh bỗng nhiên phát hiện, có lẽ Thẩm Lưu Bạch không phải như anh tưởng là người không rành thế sự.
Có một số chuyện không phải không rõ mà là do cô lười nói đến mà thôi..