Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 55: 55: Lời Mời Của Anh




Khi chạng vạng, Thẩm Lưu Bạch và Cận Hải Dương ở trên ban công của mình, câu có câu không trò chuyện về vụ án.
“Nghe nói có kết quả khám nghiệm DNA rồi? Kết quả thế nào?”
Bởi vì hai người thường trò chuyện trên ban công, nên Cận Hải Dương dứt khoát để một cái chiếu ở đó, ngồi trên mặt đất.
“Thật sự đã phát hiện t1nh dịch trong âm đ*o người chết, nhưng sau khi so sánh với DNA người chết, thì phát hiện không có quan hệ huyết thống với người chết.”
Thẩm Lưu Bạch vừa tập thể dục vừa bình tĩnh nói.
“Vậy thì chứng tỏ…Đồ Hạo Nhiên không phải nghi phạm trong vụ án?”
Cận Hải Dương híp mắt sờ cằm, vẻ mặt không cam lòng.
Anh không nghĩ đó là sự ích kỷ của bản thân, từ lần đầu tiên nhìn thấy Đồ Hạo Nhiên, anh luôn cảm thấy người này có một cảm giác bất tuân mạnh mẽ, có thể cảm nhận được sự nguy hiểm và u ám, Đó là một làn khói mù mịt mà những kẻ vi phạm pháp luật không thể trốn thoát.
“Vậy thì chưa chắc.”
Thẩm Lưu Bạch quay đầu, ánh mắt sáng lên, mang theo chút gian xảo.
Ánh mặt trời chiều tà chiếu lên người cô, làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô nhuộm màu vàng óng, đẹp như bức tượng điêu khắc.
“Đồ Giai Giai đúng là con gái của Đồ Hạo Nhiên, nhưng chỉ là quan hệ trên pháp luật, không liên quan đến quan hệ huyết thống.”
Cô nhẹ nhàng nói.
Suy nghĩ của Cận Hải Dương liền thay đổi, anh đột nhiên hiểu ý nghĩa thật sự trong lời nói của cô.
Nếu Đồ Giai Giai là con nuôi của Đồ Hạo Nhiên, cô bé đương nhiên không có quan hệ huyết thống với tanh ta, cho nên hiện tại không thể loại trừ t1nh dịch kia có liên quan với Đồ Hạo Nhiên.
“Ngày mai tôi đi điều tra quan hệ giữa Đồ Hạo Nhiên và Đồ Giai Giai, nếu Đồ Giai Giai là con của Đồ Hạo Nhiên, chắc chắn bệnh viện phụ sản sẽ có lưu hồ sơ.”

Thẩm Lưu Bạch gật đầu.
“Bất kể anh có thể tìm thấy hồ sơ đó hay không, tôi và Lý Thành sẽ cố gắng lấy mẫu DNA của Đồ Hạo Nhiên, phải so sánh một đối một như vậy chúng ta mới có thể loại trừ nghi ngờ hợp lý.”
“Tôi thấy dáng người Kha Tĩnh không giống từng sinh con, nếu anh muốn điều tra, có thể bắt tay từ Kha Tĩnh.”
“Mặt khác…”
Thẩm Lưu Bạch do dự một lát, cuối cùng vẫn nói.
“Tôi cảm thấy trạng thái của Kha Tĩnh có chút kỳ lạ.”
Cô dừng lại một chút, dường như muốn trau chuốt lại suy nghĩ của mình, muốn tìm cách thích hợp để nói lên ý của mình.
“Dường như cô ta không quan tâm chuyện Đồ Giai Giai chết, khi đến phòng nghiệm thi, cô ta không vào trong, ngược lại khi nhìn thấy di thư của Đồ Giai Giai, trên mặt lại lộ ra vẻ phẫn nộ.”
“Vì sao cô ta lại phẫn nộ?”
Thẩm Lưu Bạch tự mình lẩm bẩm.
“Cô ta có thể bi thương, có thể tuyệt vọng, chỉ là vì sao lại phẫn nộ? Cô ta oán hận Đồ Hạo Nhiên tạo ra áp lực quá lớn cho đứa con sao?”
Ngay sau đó cô lại lắc đầu, tự mình lật đổ kết luận của mình.
“Không, Kha Tĩnh đối với Đồ Hạo Nhiên là hoàn toàn thuận theo.

Đồ Hạo Nhiên chỉ nắm tay một cái là có thể hoàn toàn trấn an cảm xúc của cô ấy, cho nên sự phẫn nộ của cô ta không phải đối với chồng mình…”
“Không phải Đồ Hạo Nhiên…Chẳng lẽ là…Đồ Giai Giai?”
Bản thân cô cũng cảm thấy không thể tin được, cô quay đầu nhìn Cận Hải Dương, nhưng lại phát hiện đối phương cũng rất nghiêm túc, tựa như đang nghĩ đến khả năng khó tin nào đó.
“Tóm lại, chuyện này anh nhớ rồi, chờ anh có thông tin sẽ báo với em.”
Anh dừng một chút, chuyển đề tài khác.
“Anh đã điều tra số điện thoại gọi cấp cứu, người đăng ký tên là Hà Ung Thành, hôm nay anh đã lấy lời khai của ông ta, ông ta nói số đó là của con gái ông ta dùng, ngày mai anh đã hẹn con gái của ông ấy đến cục, ghi chép thời gian cuộc gọi là vào 0 giờ 13 phút, cô bé này chắc là có biết gì đó.”
“Anh cũng đã điều tra trận pháp kia, là vòng tròn triệu hồi được lưu hành gần đây, chuyên dùng để triệu hồi ác ma dùng trong đêm nguyền rủa.”
“Anh thực sự không biết.

Hóa ra trên khắp thế giới đều có những truyền thuyết về đêm nguyền rủa.

Ngay từ hơn mười năm trước, một bang ở Mỹ cũng lần lượt xảy ra những vụ tự tử giống nhau, thời gian cũng giống nhau, gần giống như những gì chúng ta gặp phải.”
Nói tới đây, anh bỗng nhiên thật dài thở một hơi, trên mặt lộ ra vẻ chán nản.
“Anh luôn cảm thấy vụ án này không đơn giản như vậy.”
Anh quay đầu nhìn về phía Thẩm Lưu Bạch.
“Này, giáo sư Thẩm, trước đây anh đã bảo em tránh xa tên giáo viên đó ra mà, đó cũng có lợi cho em thôi.

Giờ thì em thấy rồi đó, hạng mục của anh ta còn chưa hoàn thành mà trong nhà đã xảy ra chuyện rồi đó.”
“Chuyện trong nhà còn không quản được, sao có thể bình định thiên hạ? Anh thấy anh ta chỉ giỏi khoác lác thôi.”
Nghe thấy anh ta bắt đầu nói xấu Đồ Hạo Nhiên, Thẩm Lưu Bạch yên lặng quay đầu, làm như mình không nghe được gì.
Trải qua khoảng thời gian chung sống, cô đại khái có thể hiểu được tính cách của người đàn ông này.
Cận Hải Dương là một con lừa, không vui liền đá người, muốn trấn an anh phải sờ theo chiều lông, không thể quá cứng rắn được.
Nhưng mà anh cũng là một người thông minh, giỏi việc đoán lòng người thông qua chi tiết nhỏ nhặt, nói đã lâu không được đáp lại, anh tự nhiên biết thái độ của cô.
Quả nhiên, Cận Hải Dương mau chóng ngừng chủ đề này lại.
Anh đã xác định Thẩm Lưu Bạch đối với thầy giáo này không có hứng thú, nếu không nhất định cô sẽ xoay người đi, mà bây giờ vẫn còn đứng trên ban công.
Lý do cô không muốn nói đến chuyện này, tám chín phần là có quan hệ đến quá khứ của cô, anh cũng không nóng vội, việc này có thể chờ đến khi cô nguyện ý nói.
“À, đúng rồi, ngày mai em về Học Viện Hình Cảnh đúng không, đúng lúc chiều mai anh có việc ở đó, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Cận Hải Dương từ trên mặt đất đứng lên, vỗ nhẹ vào nếp gấp trên quần.

thản nhiên đề nghị.
Thẩm Lưu Bạch nhìn anh một cái, cũng không từ chối.
Mỗi ngày họ cùng nhau ăn sáng, giờ ăn thêm bữa trưa nữa cũng không có gì lạ.
“Không phải anh nói còn phải lấy lời khai nhân chứng sao?”
Cô tò mò hỏi.
Cận Hải Dương đang đợi cô nói những lời này, nghe thấy cuối cùng cô cũng hiểu được ý của mình, anh liền lấy lại tinh thần.
“Buổi sáng là có thể kết thúc.”
“Học Viện Hình Cảnh tổ chức thi đấu, họ mời anh đến làm giám khảo, thời gian bắt đầu là 2 giờ rưỡi, nếu em có thời gian có thể đến xem, ở sân bóng rổ của học viện.”

“Đến lúc đó anh cũng sẽ ra sân, anh đã nói với họ để cho em một vị trí đặc biệt, em đến chỉ cần nói tên anh là được.”
Khi anh nói, đôi mắt sáng rực nhìn cô gái gần đó, giọng nói của anh tràn đầy sự phấn khích không che giấu được.
“Anh cũng muốn lên sân à?”
“Ai làm đối thủ của anh?”
Thẩm Lưu Bạch chậm rãi hỏi.
“Một trong những giám khảo là á quân trong cuộc thi quốc gia, anh sẽ có một phần trình diễn với anh ta”
Nghe cô hỏi tình hình, ánh mắt của người đàn ông càng trở nên sáng ngời.
Anh nhếch miệng cười, có chút chờ mong nói.
“Em đi xem một chút đi, tuy rằng anh ta là á quân nhưng anh cũng không thua kém anh ta đâu, ai thắng ai thua còn chưa biết được.”
Thẩm Lưu Bạch tiếp tục chậm rãi gật đầu.
“Ừ, anh có dương mưu, đấu không lại còn có âm mưu…”
“Em thấy anh là loại người như vậy sao?”
Cận Hải Dương nhe răng cười với cô.
“Được rồi, ngày mai em phải đến đó.

Anh sẽ kiểm tra em, biết chưa?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.