Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 57: 57: Quyển Sách Thần Bí




Trương Bội có chút khẩn trương kéo quần áo, hít mơi hơi thật sâu, lúc này mới có can đảm nhớ lại cái đêm đáng sợ khó quên kia.

“Hôm đó là đêm nguyền rủa, nghe nói chỉ cần nửa đêm cầu nguyện thì điều ước sẽ thành hiện thực, tụi em chờ khi quản lý ký túc xá đi tắm thì lén chạy ra ngoài, chạy đến tòa nhà dạy học bên cạnh rừng cây để vẽ trận pháp.


“Gần đến 0 giờ, Vương Mỹ Nguyệt nói muốn nguyền rủa Đồ Giai Giai chết, em có chút sợ hãi, nhưng là không thay đổi được suy nghĩ của bạn ấy nên phải cùng họ đọc lời nguyền.


“Em đang quay mặt về hướng tòa nhà dạy học thì vô tình nhìn thấy một bóng đen trên mái nhà của tòa nhà.

Lúc đầu, em nghĩ mình nhìn nhầm, nhưng khi nhìn lại, bạn ấy đã nhảy xuống, rơi xuống cái sân trước tòa nhà dạy học.


“Em rất hoảng sợ, Vương Mỹ Nguyệt để Hà Tinh Tinh đi nhìn một cái, kết quả Hà Tinh Tinh thét chói tai chạy lại, nói lời nguyền linh nghiệm rồi, người kia là Đồ Giai Giai.


“Tụi em đều sợ tiếng thiết của Hà Tinh Tinh đến tai bảo vệ, em nói gọi xe cứu thương trước, lỡ như Đồ Giai Giai còn sống biết đâu có thể cứu được.


“Em không mang theo điện thoại nên mượn điện thoại của Hà Tinh Tinh để gọi.

Em không dám nói có người nhảy lầu, chỉ nói có người bị thương, sau đó tụi em liền chạy về ký túc xá.


Cô bé hơi dừng lại, giọng nói bắt đầu có chút nghẹn ngào.

“Hai ngày nay, mọi ngời trong trường rất hoảng sợ, mọi người nói lời nguyền vòng quay tử thần 4 năm một lần lại xuất hiện, Đồ Giai Giai bị nguyền rủa nên mới chết.


“Trong lòng em sợ vô cùng, chỉ cần vừa nhắm mắt liền có thể nhìn thấy Đồ Giai Giai máu me đầy mặt đi đến chỗ em, em không thể ngủ được, em cảm thấy có lỗi với bạn ấy, em không nên chơi cái trận pháp đó, là em hại chết bạn ấy…”,

Càng nói, cô bé càng đau khổ, đến cuối cùng, cô bé khóc đến mức hoàn toàn không nói nên lời.

Một đôi vợ chồng trung niên sau lưng Trương Bội đứng lên.

Người phụ nữ đi qua ôm con gái vào lòng nhẹ giọng an ủi bé, người đàn ông đứng tại chỗ, nhìn về phía Cận Hải Dương với ánh mắt cầu xin và lo lắng.

“Tôi là ba của Trương Bội.


Một người đàn ông có vóc dáng trung bình đeo cặp kính, nói năng từ tốn, nhưng đúng trọng điểm, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết anh ta là người suy nghĩ tỉ mỉ.

“Hôm trước, sau khi Bội Bội trở về, cảm xúc vẫn không ổn định, sau khi chúng tôi hỏi bé mới biết được bé làm chuyện như vậy ở trường học.


“Bé theo bạn học bắt nạt, nguyền rủa bạn khác, tôi và mẹ bé đã nghiêm khắc phê bình bé, chắc chắc sau này sẽ dạy dỗ bé thật tốt, không để bé đi lại đường sai này.


“Lần này chúng tôi đến, là muốn để Bội Bội nói rõ tình huống chuyện hôm đó với cảnh sát, bé là người đầu tiên chứng kiến, nói không chừng có thể nhìn thấy manh mối quan trọng nào đó.


“Thứ hai! ”
Ba Trương Bội ngập ngừng nói, ông ta im lặng một lúc, cuối cùng cũng nói.

“Bội Bội một mực tin tưởng là do bé nguyền rủa mới hại chết bạn học kia, chúng tôi biết đây không phải sự thật, tôi cũng muốn nhờ anh cảnh sát khuyên bé một chút, tinh thần của bé đã gần như trong tình trạng sụp đổ rồi.


Nghe ông ta nói vậy, người ở đây đều yên lặng.

Ai cũng biết mấy cái trận pháp kia đều là gạt người, chẳng qua Trương Bội sợ như vậy, tất nhiên là do trong lòng có hổ thẹn.

Cận Hải Dương nhẹ gật đầu.

Anh đến trước bàn Trương Bội, ngồi xổm xuống nhìn cô bé, ánh mắt thẳng thắng dịu dàng.

“Em đang sợ cái gì?”
Trương Bội từ trong lòng mẹ ngẩng đầu, hốc mắt đỏ âu, nước mắt không ngừng rơi xuống, nhìn qua rất đáng thương.

“Đồ Giai Giai…sẽ hận em…”
Cô bé thút thít nói.

“Em và bạn đã bắt nạt bạn ấy, Vương Mỹ Nguyệt muốn nguyền rủa bạn ấy chết, em có phản đối…thế nhưng…em sợ bạn ấy cô lập em…em cũng đi theo niệm chú…”
“Em không muốn bạn ấy chết, em gọi xe cứu thương đến cứu bạn ấy, nhưng bạn ấy đã chết rồi…”
“Thật xin lỗi, tụi em không nên chơi cái trò nguyền rủa gì đó…Nếu không Đồ Giai Giai cũng sẽ không chết!”
Cận Hải Dương đưa tay sờ đầu cô bé.

“Đồ Giai Giai là tự sát, không liên quan đến mấy em.


“Không!”
Cô bé bỗng nhiên hét lên, cảm xúc rất mạnh mẽ.

“Bạn ấy bị nguyền rủa nên mới muốn chết! Mỹ Nguyệt bắt nạt bạn ấy mà bạn ấy vẫn sống được, nếu không phải vì nguyền rủa…”
“Bắt nạt? Mấy em đánh bạn ấy sao?”

Cận Hải Dương nhẹ giọng hỏi.

“Không có!”
Trương Bội hoảng sợ lắc đầu.

“Tụi em ném cặp xách của bạn ấy, xé bài tập của bạn, lấy ghế của bạn ấy ném ra khỏi phòng học, chỉ có lần ở trong hẻm nhỏ chặn đường bạn ấy, tụi em chỉ giẫm lên đồng phục của bạn ấy, nhổ nước bọt lên mặt bạn ấy, tụi em chưa từng đánh bạn ấy.


Cận Hải Dương gật đầu, anh đưa tay lấy một tờ giấy đưa tới, trên đó vẽ phác họa một cái hình vẽ kỳ quái, sau đó đặt tờ giấy trước mặt Trương Bội.

“Cái này…Chính là trận pháp đêm đó mấy em vẽ sao?”
Trương Bội lau mặt, cẩn thận nhìn trong chốc lát, sau đó gật đầu khẳng định.

“Dạ, là nó, phía trên phải đặt nến mới có thể khởi động, thời gian phải để đúng nửa đêm 0 giờ.


“Làm sao mấy em biết cái này?”
Nghe anh hỏi như vậy, Trương Bội lập tức cúi đầu, trong túi xách lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho Cận Hải Dương.

“Tụi em xem từ quyển sách này, trong đó viết rất rõ ràng.


Cận Hải Dương cẩn thận nhìn quyển sách to cỡ bàn tay, trang bìa sạch sẽ, chỉ có một hình tròn, một đôi tay nâng một con mắt.

“Đây không phải là bản in hợp pháp, không có mã vạch, không có nhà xuất bản…”
Anh tùy tiền lật vài trang, chỉ thấy bên trong phần lớn nói về chòm sao tử vi, xen lẫn một số nội dung huyền bí như lời nguyền và trận pháp triệu hồi ma quỷ, một trong số đó giống hệt với bức anh vẽ, chính là truyền thuyết đêm nguyền rủa.

Tuy nhiên, đánh giá từ nét chữ trên trang, rõ ràng đây là sản phẩm sao chép, nhiều hình đã không còn rõ ràng.

“Mấy em lấy quyển sách này ở đâu?”
Anh chỉ vào quyển sách nhỏ hỏi.

“Từ mấy anh chị khóa trên, rất nhiều người có.


Trương Bội dừng một chút, bổ sung nói.

“Của mấy anh chị ấy cũng là bản sao, nghe nói đây là một bộ sách, chỉ là mọi người chưa từng thấy qua bản gốc.



“Em biết dấu hiệu này có ý nghĩa gì không?”
Cận Hải Dương chỉ vào hình tròn trên bìa sách, đã thấy cô bé lắc đầu.

“Không biết, trong sách không có nói, em cảm thấy chắc là hình bìa sách thôi.


Sao chỉ có thể là hình bìa sách thôi chứ.

Cận Hải Dương thầm nghĩ.

Hai tay nâng con mắt, nội dung bên trong lại liên quan đến huyền bí, đây chắc là ký hiệu của một giáo phái nào đó.

Sao lại đúng lúc ghi lại lời nguyền vào đêm nguyền rủa như vậy, anh nhớ rõ khi còn nhỏ, Hải Đô không có những lời đồn vớ vẩn như vậy.

Quyển sách này…giống như đang tuyền truyền cho cái truyền thuyết này, rất kỳ quái.

“Tụi anh cần điều tra quyển sách này, trước hết để nó ở chỗ này đi.


Anh hướng về phía cô bé mặt đầy nước mắt mỉm cười, lên tiếng an ủi.

“Chuyện của Đồ Giai Giai em không nên nghĩ nhiều, nguyền rủa gì đó đều là truyền thuyết, không phải lý do để bạn ấy tự sát.


“Cô bé ấy chết vì nguyên nhân khác.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.