Editor: Mộc Lạp Đề.
Và mọi chuyện đã bắt đầu vào tiết thể dục chiều hôm đó.
Lớp mười , mười một và mười hai của Nhị trung đều giống nhau, mỗi tuần đều có hai tiết thể dục, nhưng Diệp Phồn Tinh sau khi chuyển đến đây vẫn chưa được học tiết thể dục nào, bởi vì hai tiết của tuần trước, một tiết thì gặp phải trời mưa, một tiết thì bị thầy dạy Vật Lí “mượn” đi.
Ngày hôm nay hiếm lắm mới thấy được ánh nắng rực rỡ, mấy thầy cô của môn chính cũng không có ý nghĩ đột kích “ mượn” tiết nữa, mọi người nhanh chóng đi xuống lầu, hi hi ha ha chạy về phía sân vận động.
Tiết này không học về nội dung nào cả, giáo viên thể dục tuyên bố mọi người tự do hoạt động, các bạn nam sinh nhanh chóng chia thành nhóm để đánh bóng rổ, các bạn nữ sinh cũng chia thành tốp năm tốp bảy để đi lựa chọn dụng cụ thể thao mà mình cảm thấy hứng thú.
“ Phồn Tinh cậu muốn chơi cái nào? Tớ chơi cùng cậu nhé!” Triệu Thu Tĩnh một tay cầm một cái vợt bóng bàn, một tay cầm một quả cầu có màu sắc sặc sỡ, hỏi Diệp Phồn Tinh.
“Hả?” Diệp Phồn Tinh không hề suy nghĩ mà lắc lắc tay, “Các cậu chơi đi, tớ không chơi đâu.”
Triệu Thu Tĩnh sững sờ, quan tâm hỏi: “Vì sao vậy? Trong người không thoải mái sao?”
“Không, tớ là người không có tế bào vận động, chơi không được mà thôi.” Diệp Phồn Tinh ở phương diện này là một chiến ngũ tra*, là một tiểu phế vật. Cô cũng không thích cảm giác toàn thân ẩm dính do chảy mồ hôi, sau khi nói xong thì vội vàng bày tỏ, “Nhưng mà tớ tớ sẽ đứng một bên cổ vũ cho mọi người, tớ có rất nhiều năng lượng đó!”
*Chiến ngũ tra(战五渣): mô tả một người có hiệu quả chiến đấu thấp, năng lực không đủ. Hàm ý miêu tả một người yếu đuối trong trò chơi.
“Hahaha được thôi, vậy tớ cũng không chơi, chúng ta đi cổ vũ cho cái đám lão gia gia thô lỗ đó đi!” Nam sinh của lớp bọn họ đang thi đấu với nam sinh của lớp khác ở sân bóng rổ bên kia, Triệu Thu Tĩnh nói xong cũng ném đồ trong tay đi, kéo Diệp Phồn Tinh chạy qua bên đó.
“Đệch, lại một quả ba điểm, Thâm ca thật trâu bò! Nhanh lên, ném xa năm mét!”
Vừa mới bước đến thì nghe thấy tiếng kêu la đầy hưng phấn của Vương Kiến Nam, Diệp Phồn Tinh sững sờ, hơi kinh ngạc. Cái tên vua ngủ ngồi cùng bàn với cô cũng đang ở trên sân? Không phải anh từ trước đến nay không tham gia các hoạt động của lớp sao?
“Má ơi Lộ Thâm cũng quá đẹp trai rồi, mẹ ơi con muốn trở thành người yêu của anh ấy?”
“Cô em, cậu đã chậm một bước rồi, cậu ấy đã kết hôn với tôi rồi.”
“Thôi đi, mấy người cũng chỉ là thích nói trên miệng thôi, có bản lĩnh thì xong lên tỏ tình đi?”
“Vậy hay là thôi đi, một đứa nhát gan như tôi, vẫn nên lặng lẽ liếm sắc là được rồi…”
Xung quanh có nữ sinh phát tiếng cười ra hi hi ha ha, Diệp Phồn Tinh theo bản năng nhìn theo tầm mắt của bọn họ, nhìn thấy một hình dáng rõ ràng, đường cong hoàn mỹ, gò má dưới ánh nắng như biết phát sáng, trên người chỉ còn lại một chiếc áo pull mỏng, do mồ hôi làm chiếc áo dính sát vào người, làm nổi bật đường cong cơ bắp, lộ ra thân hình vô cùng thon dài cùng mạnh mẽ.
“….”
Đúng là, thật sự rất đẹp trai….
Được rồi, là vô cùng đẹp trai.
Đặc biệt là khi anh bỏ đi sự lười biếng thường ngày, dáng vẻ liền lộ ra một khía cạnh sắc bén khác, giống như một lưỡi dao sắc được rút ra khỏi vỏ, mạnh mẽ, nguy hiểm, nhưng lại mang theo sức hấp dẫn khiến người ta khó mà kháng cự.
Diệp Phồn Tinh ho nhẹ một tiếng, yên lặng đè trái tim vì phấn khích mà đập thình thịch lại.
“Thêm một trận nữa! Thâm ca, thêm một trận nữa!”
“Ừm, chú ý phòng ngự, đừng khinh thường!”
Khí thế của trận đấu ở trên sân ngày càng hừng hực, sau khi Lộ Thâm nói xong lời này, làm một động tác giả để thoát khỏi vòng vây ba người của đối phương, đưa tay nhảy lên, lại ghi thêm hai điểm.
Mọi người reo hò không ngừng, Diệp Phồn Tinh bị lây nhiễm không khí sôi động ở trên, cũng nhịn không được mà hô theo một câu: “Cố lên cố kên! Lộ Thâm cố lên! Lớp 10 cố lên!”
Cũng không biết Lộ Thâm nghe được hay là bị làm sao, đột nhiên nghiêng đầu nhìn lại. Diệp Phồn Tinh đột nhiên nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của anh, cả người đều ngây ngốc, sau đó cả khuôn mặt không khỏi có chút nóng lên.
Cũng may lúc này Triệu Thu Tĩnh đứng bên cạnh cô hưng phấn nói không thôi: “Không ngờ Lộ Thâm chơi bóng rổ lợi hại như vậy, để tớ nhìn xem đối thủ hôm nay của lớp chúng ta là ai… Đệch, tại sao là lớp 6?”
Lớp 6? Diệp Phồn Tinh bỗng tỉnh táo lại, đây không phải là lớp của Đồng Khả Hân và Hạ Hướng Chân sao?
“Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, hai lớp chúng ta thế mà lại trùng tiết học thể dục.” Xác định mình không nhìn nhầm, nụ cười trên mặt Triệu Thu Tĩnh đột nhiên cứng lại, cô rất nhanh giật giật tay áo của Diệp Phồn Tinh, “Cái đó, Hạ Hướng Chân nhất định cũng đang có mặt ở đây, cậu có muốn nhờ ai đó gọi cô ta đến đây hỏi rõ ràng không? Dù sao chúng ta cũng đã có bằng chứng liên quan, không sợ phải đối mặt với cô ta…! “
Diệp Phồn Tinh suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không nhất thiết phải thế.”
Triệu Thu Tĩnh không biết trong lòng đã có quyết định, thấy nhiều bạn học khác lớp ở xung quanh nhận ra Diệp Phồn Tinh, bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, không khỏi vừa vội vừa tức: “Thế nhưng mà…”
“Yên tâm”, Diệp Phồn Tinh không để ý đến những ánh mắt giống như tìm tòi nghiên cứu kia, khẽ mỉm cười, nháy mắt với cô ấy, “Tớ là người cái gì cũng thích ăn, chỉ là không thích ăn thiệt thòi. Món nợ với bạn học Hạ này, tớ sẽ khiến cho cô ta nhớ kỹ.”
“Vậy….” Triệu Thu Tĩnh đột nhiên nhớ lại lời mà Diệp Phồn Tinh đã nói lúc trước, “Cậu có phải là muốn trực tiếp gửi văn kiện của luật sư cho cô ta?”
“Đúng nha.” Đối với Hạ Hướng Chân, Diệp Phồn Tinh đúng là có tính toán như vậy— cô từ trước đến nay không thích phí lời với người khác, trực tiếp động thủ không động khẩu mới là phong cách của cô. Nhưng mà trước đây, cô trước tiến vẫn muốn biết rõ ràng vai trò của Đồng Khả Hân trong chuyện này.
Nghĩ như vậy, lá đầy sao liền giương mắt quét về bốn phía, “Cậu có nhìn thấy Đồng Khả Hân không? Chính là nữ sinh lần trước đi cùng với Hạ Hướng Chân.”
“Cậu nói là nữ sinh tự xưng là em họ của cậu hả?” Triệu Thu Tĩnh có ấn tượng với Đồng Khả Hân, sau khi nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi vào trong đám người đang đứng đối diện ở trên sân bóng rổ, “Nữ sinh của lớp 6 hình như đều đứng ở bên kia đấy, nếu cậu muốn tìm cô ta, chúng ta đi qua đó đi?”
Diệp Phồn Tinh híp đôi mắt xinh đẹp lại: “Được.”
**********
Đồng Khả Hân vẫn không biết mình bị Diệp Phồn Tinh để ý đến, lúc này cô ta đang nói chuyện với Hạ Hướng Chân.
“Hướng Chân, coi như tớ cầu xin cậu, cậu nhanh xóa bài post đó đi. Nói như thế nào chị Phồn Tinh cũng là chị họ của tớ, cậu làm như vậy sẽ khiến chị ấy không tiếp tục ở lại trường chúng ta được nữa đâu!”
Xung quanh có rất nhiều người, Đồng Khả Hân không dám lớn tiếng, chỉ có thể đè âm thanh xuống, dùng ánh mắt cầu xin Hạ Hướng Chân.
Hạ Hướng Chân cũng không biết mình đã bị bại lộ, nghe vậy cười lạnh một tiếng nói: “Tớ chính là muốn để cho cô ta không tiếp tục ở lại đây được nữa! Ai bảo cô ta không biết xấu hổ như vậy, vậy mà còn chạy đến câu dẫn Lâm Xuyên! Cả trường có ai mà không biết tớ nhìn trúng cậu ấy, ngược lại cô ta được lắm, mới đến đã muốn tranh giành với tớ, quả là vô cùng phách lối! Không giáo huấn cô ta thật tốt, tớ làm sao nuốt nổi cục tức này!”
Vừa nghĩ đến chuyện này, Hạ Hướng Chân liền hận đến nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng nhịn một chút mới có chút không kiên nhẫn nói, “Hơn nữa tớ không phải cũng là đang báo thù cho cậu sao? Cậu đừng làm phiền tớ, cậu chỉ cần đứng một bên mà xem kịch thôi.”
Đồng Khả Hân: “….”
Đồng Khả Hân sắp bị Hạ Hướng Chân làm cho tức chết rồi.
Cô ta muốn mượn tay của Hạ Hướng Chân để trả thù Diệp Phồn Tinh một chút thôi, uất khí trong lòng cô ta mới từ từ trút ra. Nhưng cô ta không muốn làm ầm ĩ mọi chuyện lớn như thế, càng không muốn đuổi Diệp Phồn Tinh ra khỏi Nhị trung!
—– Thứ nhất, đã đến nước này, cho dù Diệp Phồn Tinh có rời khỏi Nhị trung thì cũng không có khả năng quay về Thánh Đắc. Thứ hai, vừa mới nhập học chưa được mấy ngày thì bị người ta uy hiếp đến nổi phải nghỉ học, đây rõ ràng không phải là có người nhằm vào Diệp Phồn Tinh sao? Đến lúc đó, dượng của cô ta sẽ vì thể diện của bản thân, cũng tuyệt đối sẽ không ngồi yên mà không quan tâm, nhất định sẽ nghĩ ra cách để tra rõ chân tướng của mọi việc.
Mặc dù chuyện này đều do Hạ Hướng Chân ra tay, nào là một đống tư liệu đen lớn, còn có ảnh chụp, cái gì mà ghi chép lịch sử nói chuyện, cũng đều biết là do cô ta lấy từ các học sinh của Thánh Đắc mà cô ta quen biết, không có quan hệ trực tiếp với cô ta. Nhưng dượng cô ta là ai? Ngộ nhỡ tra ra được, tra được là đến từ cô ta….
Không được! Tuyệt đối không thể để cho chuyện này tiếp tục trở nên náo động nữa! Cô ta không muốn cũng không thể mất đi sự tín nhiệm của dượng, càng không thể rời khỏi Diệp gia!
Đồng Khả Hân nghĩ như vậy liền âm thầm hạ quyết tâm, muốn đi tìm một vài học sinh của Thánh Đắc đến tẩy trắng cho Diệp Phồn Tinh, kéo ngược dư luận ở bên này một chút. Cứ như vậy, mặc dù Diệp Phồn Tinh sẽ tiếp tục bị người ta nghị luận, nhưng lại không đến mức biến thành người chuột chạy qua đường, mọi người kêu nhau đánh.*
*Chuột chạy qua đường, mọi người kêu nhau đánh: Mô tả người mà bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Lại nghĩ tới mình rõ ràng là muốn hãm hại Diệp Phồn Tinh, nhưng lúc này lại không thể không giúp cô ta, Đồng Khả Hân cảm thấy khó chịu trong lòng. Lại nhìn thấy Hạ Hướng Chân nghiêng đầu sang chỗ khác mà không nhìn mình, cô ta càng nhịn không được mà mắng to trong lòng một câu “Mẹ nó đồ thiểu năng”.
Rõ ràng là Lâm Xuyên người ta đi bắt chuyện với Diệp Phồn Tinh, cô ta lại cứ nói Diệp Phồn Tinh đi câu dẫn Lâm Xuyên, vẫn không chịu nghe lời cô ta nói là dừng ngang đây thôi, nhất định phải dồn Diệp Phồn Tinh vào chỗ chết.
Cũng không nghĩ lỡ như sai sót một chút thì sẽ bị bại lộ, Lâm Xuyên sẽ nghĩ như thế nào, bản thân cô ta cũng sẽ không ở lại trường này được nữa.
Với cái tính cách và cách làm việc không có IQ của cô ta, khó trách Lâm Xuyên không để ý đến cô ta!
“A—– cẩn thận!”
Đang âm thầm khinh bỉ Hạ Hướng Chân, xung quanh đột nhiên có người hét lên, Đồng Khả Hân giật mình, ngẩng đầu lên.
“ Phồn Tinh ! Trời ơi, cậu không sao chứ!”
Hóa ra quả bóng rổ không biết vì sao đột nhiên bay ra khỏi sân, đập vào một người đi ngang qua… Diệp Phồn Tinh.
“……”
“?????”
Tuyệt đối không nghĩ tới Diệp Phồn Tinh lại xuất hiện ở đây, cả người Đồng Khả Hân đều hoảng sợ, lại nhìn thấy nam sinh cầm banh ném vào người Diệp Phồn Tinh, mí mắt cô ta đột nhiên nhảy một cái, sinh ra có một loại dự cảm không tốt.
Quả nhiên một giây sau, các nam sinh lớp 10 liền vừa sợ vừa giận mà hô lên: “Uông Húc con mẹ nó mày có bệnh à?! Vì sao lại cố ý ném banh vào người của nữ sinh lớp bọn tao?”
“Cái gì mà cố ý? Con mắt nào của mấy người thấy tôi cố ý?” Nam sinh tên Uông Húc kia lại không thừa nhận, cũng không nói là mình không cẩn thận.
Đồng Khả Hân: “…”
Đổi lại là người khác, cô ta thật không dám khẳng định họ có phải cố ý hay không, nhưng Uông Húc…
Cậu ta tuyệt đối là cố ý.
Bởi vì cậu ta vẫn luôn thầm mến cô ta, vả lại sáng hôm nay cậu ta mới nghe được chuyện đó từ chỗ Hạ Hướng Chân, biết cô ta chính là cô em họ đáng thương đang ở nhà Diệp Phồn Tinh, mỗi ngày đều bị Diệp Phồn Tinh “ngược đãi”.
“Mẹ mày, mày tưởng bọn tao mù à! Mày vừa rồi đang đứng như vậy, nếu không phải cố ý, quả bóng này sẽ bay về phía trước rồi đến trong tay Thâm ca, chứ không phải trái ngược lại với nguyên lí khoa học mà bay về phía bên trái!”* Vương Kiến Nam đã làm lại động tác giống với động tác vừa rồi của Uông Húc, những nam sinh khác của lớp 10 cũng nhao nhao mở miệng phụ họa.
*Hahaha là bản gốc nha, ông Tiện Tiện này cãi nhau không quên áp dụng cả vật lí vào.
Lần đầu tiên thấy có gì đó không đúng, Lộ Thâm đã kịp thời xông tới đỡ quả bóng đó cho Diệp Phồn Tinh, sau khi xác định Diệp Phồn Tinh vẫn ổn, anh mới lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Dám làm không dám chịu sao? Thứ hèn nhát.”
“Đm! Con mẹ nói mày mới là cái thứ hèn nhát!” Có lẽ đây chính là loại câu mà con trai ở độ tuổi này không thể chịu đựng nhất, mặt Uông Húc đỏ lên, nắm đấm cũng nắm thật chặt.
“Không phải, Húc Tử, đúng là động tác của cậu vừa rồi… có chuyện gì xảy ra vậy? Cậu có thù oán gì với cô gái kia à?” Động tác vừa rồi của Uông Húc quá mức rõ ràng, ở trên sân có nhiều ánh mắt đang theo dỗi như vậy, những nam sinh khác của lớp 6 cũng không dám thiên vị, chỉ có thể kéo cậu ta qua thấp giọng hỏi.
Thấy mình không biện minh được, Uông Húc khẽ cắn môi, cuối cùng là cứng cổ thừa nhận: “Không sai, lão tử chính là cố ý! Cô gái này mấy người đều biết đó? Là Diệp Phồn Tinh trong bài post trên diễn đàn kia! Lòng dạ ác độc, phẩm hạnh ti tiện, tôi ném banh vào cô ta đó!”
Câu nói chưa kịp nói ra, liền bị người khác đá một cước lăn ngã ra đất, Lộ Thâm từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt lạnh lẽo, ngữ khí lạnh nhạt: “Buổi trưa ăn phân hả? Sao miệng thối vậy.”