Lộ Thiệu Sơn không ngờ rằng mình có thể thành công.
Ông kinh ngạc nhìn cái gã anh Uy kia đang hôn mê bất tỉnh, nằm liệt ra đất, trên mặt đầy những vệt máu, cảm thấy có chút hốt hoảng, hai tay run run.
Bởi vì ông nghe thấy tiếng con dao bị rơi xuống đất và những lời uy hiếp của tên kia với Diệp Phồn Tinh, sốt ruột từ trên giường bò dậy một cách theo bản năng.
Khi đó ông chỉ nghĩ đến việc cứu người, căn bản cũng không suy nghĩ nhiều. Mãi cho đến khi mọi việc kết thúc, ông mới dần dần ý thức được, bản thân mình vậy mà có thể dựa vào đôi tay gầy còm yêu ớt, không còn cường tráng như lúc trước này để làm được chuyện bản thân muốn làm!
Điều này sao có thể xảy ra?
Hẳn là ông đang mơ rồi?
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chỉ có ở trong mơ, ông mới cảm giác mình không giống một đống phế vật bỏ đi, ngoài việc làm liên lụy người nhà ra, bất cứ cái gì khác cũng không thể làm được…
“Chú Lộ! Chú Lộ, chú không sao chứ?!”
Cảm giác không chân thực giống như đám mây mù vây lấy cả người Lộ Thiệu Sơn, mãi cho đến khi Diệp Phồn Tinh hoàn hồn rồi chạy hai bố bước đến chỗ ông, vội kêu tên ông vài lần, ông mới giật mình tỉnh táo lại.
Đây không phải mơ, thật sự không phải…
Những chuyện xảy ra trước mắt đều rất chân thực!
Ánh mắt vô hồn ảm đạm của Lộ Thiệu Sơn trong phút chốc bỗng tỏa ra ánh hào quang ngời ngời. Ông dứt khoát nắm lấy tay áo của Diệp Phồn Tinh, giọng nói khô khốc tràn đầy chờ mong: “Chú không sao! Bé con, có thể giúp chú một chuyện được không?”
“Tất nhiên là có ạ, chú cứ nói!” Trong bụng Diệp Phồn Tinh đang tràn đầy nghi vấn muốn hỏi Lộ Thiệu Sơn, chỉ là Lộ Thiệu Sơn trông còn gấp gáp hơn cả cô, cô chỉ có thể nhường ông nói trước.
“Chú nghĩ là phải làm phiền con đi một chuyến đến trường học của Ninh Ninh, âm thầm đón Ninh Ninh về …”
Tình hình của Lộ Thâm ở bên kia đang hết sức nguy hiểm, có liên quan mật thiết đến kế hoạch thu lưới của cảnh sát, cho dù Diệp Phồn Tinh có nhờ bố cô ra tay, có khi chỉ gây thêm trở ngại chứ không giúp được điều gì.
Phía Lộ Ninh lại không giống vậy. Thứ nhất, Lộ Ninh chỉ là một đứa bé, tên Tiểu Ngũ mập chịu trách nhiệm trông coi Lộ Ninh kia sẽ chủ quan, không để ý đến cô bé nhiều, tính ra cũng sẽ không quản thúc quá nghiêm ngặt, việc này Diệp Phồn Tinh tương đối dễ ra tay. Tiếp đến, trong trường hợp có nhiều tai mắt, khi Lộ Ninh vào phòng học, người nhà cũng chỉ có thể đứng ngoài chờ. Chỉ cần bọn họ dùng cách thích hợp, tránh được tầm mắt của tên mập kia, lén lút mang Lộ Ninh đi chắc cũng không phải là chuyện gì khó.
Vì thế mà Lộ Thiệu Sơn không đề cập đến Lộ Thâm, chỉ kể lại ngắn gọn súc tích tình hình của Lộ Ninh cho Diệp Phồn Tinh nghe, hi vọng cô có thể lén lút đưa Lộ Ninh về mà không bị Tiểu Ngũ phát hiện, phòng trừ việc Chu Tiểu Nhạc cùng đồng bọn phát hiện ra sự việc đã bị bại lộ, sẽ tức giận mà tóm lấy Lộ Ninh, hoặc là dùng cô bé làm con tin để uy hiếp cảnh sát.
Diệp Phồn Tinh đồng ý rồi, nhưng mà…
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế ạ? Người kia là ai? Hắn và cái tên gọi là Tiểu Ngũ kia sao lại phải giả làm anh họ của Lộ Thâm rồi vào nhà theo dõi chú cùng Ninh Ninh làm gì ạ? Quan trọng nhất là, Lộ Thâm đâu ạ? Cậu ấy đi đâu rồi? Vì sao mà con gọi điện thoại thì cậu ấy không chịu nghe?”
Càng hỏi thì trong lòng Diệp Phồn Tinh càng sợ hãi, mí mắt cũng bắt đầu giật giật.
Lộ Thiệu Sơn biết là nếu cô không hỏi được cho ra ngô ra khoai thì sẽ không chịu đi, cho nên ông do dự một chút, rồi cũng kể lại toàn bộ chân tướng câu chuyện cho cô nghe.
Sau khi nghe xong, Diệp Phồn Tinh cảm thấy không ổn rồi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Vì vậy, ý của chú là, Lộ Thâm vì muốn cứu Hầu Tử nên đã chủ động liên lạc với cảnh sát, trở thành đối tượng nằm vùng của bọn họ, bây giờ còn đang bất chấp nguy hiểm đến tính mạng để xâm nhập vào địa bàn địch hả chú?”
“…Phải.”
Lộ Thiệu Sơn rất lo lắng cho con trai, nhưng tình huống lúc đó, Lộ Thâm cũng đồng ý, cảnh sát cũng đồng ý, và cũng không còn sự lựa chọn nào tốt hơn, vì vậy, ông cũng chỉ còn nước ủng hộ và hợp tác cùng bọn họ.
Nhìn cô gái trước mắt mình đang sốt ruột đến độ đỏ cả mắt, ông than nhẹ một tiếng, trấn an cô, “A Thâm thông minh cẩn thận, lại có cảnh sát bảo vệ, sẽ không sao đâu, con đừng quá lo lắng”
Nhưng Diệp Phồn Tinh sao có thể không lo lắng được.
Đối phương dù sao cũng là những kẻ buôn bán m@ túy vô nhân tính đó!
Lại nghĩ tới những cảnh đánh nhau trong lúc mưa bom bão đạn, máu me văng khắp nơi trong phim truyền hình, sắc mặt Diệp Phồn Tinh trắng bệch, hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững nữa.
Thảo nào đêm qua cô đã bắt đầu cảm thấy bất an, còn mơ thấy ác mộng là cả người Lộ Thâm đầy máu, đau đớn nằm giữa vũng bùn đen tối.
“Không được, con muốn đi giúp cậu ấy!”
Chưa từng nghĩ tới là việc này sẽ xảy ra với mình, đầu óc Diệp Phồn Tinh trở nên vô cùng hỗn loạn.
Trong vô thức, cô nói muốn xông ra ngoài, ai ngờ vào lúc này, anh Uy đang nằm trên mặt đất bỗng phát ra tiếng thì thầm mơ hồ.
Đôi mắt Lộ Thiệu Sơn run lên: “Không được để cho hắn tỉnh lại!”
Diệp Phồn Tinh lại càng sợ hãi. Cô gật gật đầu, rồi không hề nghĩ ngợi mà nâng cái ghế đẩu lên, đập thêm một phát vào đầu anh Uy.
Thế giới lại chìm vào yên tĩnh.
“Trói hắn lại thôi, đập hắn nhiều như vậy, chú sợ là đập chết người mất…”
Nhìn vào vết máu trên mặt của anh Uy, Diệp Phồn Tinh có chút sợ hãi, nhưng tâm trí hỗn loạn đã tỉnh táo hơn nhiều.
Cô nuốt nước bọt, ra phòng khách tìm lấy vài sợi dây ni lông mà bà nội Lộ Thâm dùng để buộc giấy bìa cứng, trói chặt chân tay anh Uy lại, sau đó nhắc nhở Lộ Thiệu Sơn một chút. Cô lại lục soát trên người hắn để tìm mọi thiết bị có thể liên lạc và các đồ vật có thể dùng để cứa dây, sau đó vứt sang một bên.
“Như vầy hẳn là ổn rồi…”
Dù sao thì Lộ Thiệu Sơn cũng chỉ là một người bệnh đang nằm liệt giường, than thể yếu ớt, tinh thần cũng không tốt lắm. Hành động vừa rồi đã tiêu hao của ông rất nhiều năng lượng, cho nên lúc này, ông ho khan không ngừng.
Diệp Phồn Tinh thấy vậy thì mặc kệ những thứ khác, vội vàng đẩy ông vào nhà, dìu ông nằm xuống, cuối cùng cũng có thể khiến ông từ từ hết ho.
“Cảm ơn con, chú … khụ khụ…đỡ hơn nhiều rồi”
Giờ Diệp Phồn Tinh mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Chú Lộ, chú nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, con đưa Ninh Ninh về trước đã.”
Cô không có nói sẽ đi tìm Lộ Thâm sau khi đưa Ninh Ninh về nữa, hẳn là đã tỉnh táo lại rồi nên mới bỏ ý nghĩ làm chuyện liều lĩnh đó. Lộ Thiệu Sơn yên tâm hơn, thở d*c một chút: “Chỉ cần không đánh rắn động cỏ, đưa Ninh Ninh về đây an toàn thì con đã giúp A Thâm rất nhiều rồi đó…Chú thay mặt nó cảm ơn con, nhớ bảo vệ bản thân thật tốt”
Diệp Phồn Tinh nhẫn nhịn sự lo lắng cũng khiếp sợ trong lòng, gật đầu: “Con biết rõ rồi ạ, chú yên tâm.”
Cô không phải là người ngốc nghếch sẽ hành động lúc xúc động, vừa nãy là do cô đã quá hoảng loạn nên mới có chút không chừng mực, giờ thì…
Cô sẽ vì người cô yêu mà bảo vệ gia đình anh thật tốt, là hậu phương vững chắc của anh.
Sau đó, sẽ chờ anh chiến thắng trở về.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
***
Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Phồn Tinh gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm để xin nghỉ một ngày, sau đó ngồi trên xe nhà mình đi đến trường học của Lộ Ninh.
Trên đường đi, cô có chút do dự, rồi gọi điện cho bố mình, nhờ ông điều thêm vài vệ sĩ.
Tập đoàn Diệp Thị có một đội vệ sĩ chuyên nghiệp, con gái ông muốn điều mấy người, đối với Diệp Tấn Thành mà nói chỉ là chuyện của một cuộc điện thoại mà thôi.
Chỉ là…
“Đang yên đang lành con cần vệ sĩ làm gì? Có phải gặp chuyện gì không? Có ai bắt nạt con à?”
Nghe giọng nói nghiêm túc mà căng thẳng của ông bố nhà mình vang lên trong điện thoại, vốn dĩ Diệp Phồn Tinh không muốn nhiều lời với ông, giờ không hiểu sao chóp mũi lại thấy cay cay.
“Không ai bắt nạt con cả, mà là vì Lộ Thâm…” Cô ngừng lại một lúc lâu, quả nhiên vẫn không kìm nén được nỗi ưu tư và sợ hãi đang cuồn cuộn trong lòng, không thể không nói, “Nhà cậu ấy xảy ra chuyện…”
Diệp Tấn Thành trong lúc nhất thời không biết là nên tức giận hay là thở phào nhẹ nhõm: “…”
Lại là vì cái tên nhóc thối nhà họ Lộ!
Khuôn mặt vô cảm bắt đầu hơi tối, nhưng ông không thể hiện ra trong giọng nói: “Chuyện gì xảy ra với nhà họ vậy? Bố có thể giúp gì không?”
Đây là chuyện quan trọng. Nhất thời Diệp Phồn Tinh không biết là phải nên bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa cô luôn tự mình vượt qua chuyện khó khăn, không nhờ vả người nhà đã thành quen, vì vậy, sau một thoáng do dự, cô không nhiều lời, chỉ nói: “…Là có vài chuyện phiền toái nho nhỏ, có vài người muốn hãm hại chú Lộ và bé Ninh Ninh. Con sẽ kể cụ thể cho bố sau, giờ thì bố cứ điều mấy vệ sĩ cho con đi đã.”
“…Được”
Sắc mặt Diệp Tấn Thành càng u ám hơn, nhưng cũng chỉ không nói gì một lúc, rồi lại làm theo ý con gái, điều ba vệ sĩ tới chỗ cô.
Khi Diệp Phồn Tinh nhận được cuộc gọi từ ba người vệ sĩ kia thì cũng không nói gì thêm nữa, chỉ trước tiên cử một người đến nhà họ Lộ để chăm sóc Lộ Thiệu Sơn, nhân tiện quan sát anh Uy, hoàn toàn ngăn cách hắn với thế giới bên ngoài ——đặc biệt là khả năng liên lạc với bên Chu Tiểu Nhạc.
Còn lại hai người, cô suy nghĩ một chút rồi cho bọn họ lái xe đến tập hợp trước cửa trường học của Lộ Ninh, sau đó…
Lộ Thiệu Sơn sợ rằng cô sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy đã đưa ra giải pháp là cô không nên động đến tên béo Tiểu Ngũ kia làm gì, dùng kế điệu hổ li sơn mà âm thầm đưa Lộ Ninh về là được rồi. Nhưng trên cả đường đi, Diệp Phồn Tinh đã suy đi tính lại, vẫn cảm thấy cách của ông không ổn cho lắm —— Tuy rằng người nhà không thể đi theo vào lớp học mà chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem, nhưng mà tất cả các bé trong lớp Lộ Ninh đều mặc đồng phục y chang nhau, không nhìn kĩ sẽ không phân biệt được ai với ai. Có trường hợp lỡ như thì sao? Lỡ như sau khi cô đón Lộ Ninh về, tên béo kia phát hiện ra điều không ổn, làm ảnh hưởng đến hành động của Lộ Thâm ở bên kia thì làm sao?
Không được, không thể đánh cược sự an nguy của Lộ Thâm được. Thôi thì cứ cứng rắn khống chế tên Tiểu Ngũ kia giống như lúc khống chế anh Uy là ổn nhất.
Nghĩ vậy, trong lòng Diệp Phồn Tinh liền đưa ra quyết định.
“Tôi sẽ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Ninh Ninh, bảo ông ấy để cho Ninh Ninh đi ra ngoài. Nếu Ninh Ninh ra khỏi lớp, chắc chắn cái tên béo kia sẽ đi theo con bé, đến lúc đó các anh phải đánh úp bất ngờ, cố gắng bắt hắn lại nhanh nhất có thể…”
Cô nói chi tiết kế hoạch của mình cho hai anh vệ sĩ kia nghe, xác định là không còn việc gì khác, mới bắt đầu thực hiện kế hoạch.
Hết thảy mọi chuyện đều thuận lợi.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sau khi nhận được cuộc gọi từ “y tá bệnh viện”, giáo viên chủ nhiệm đã nhanh chóng để Lộ Ninh đi về, để đi gặp “bà nội bị đâm xe nhưng không biết vì sao lại không liên lạc được với gia đình”.
Bởi vì có Tiểu Ngũ tự xưng là “Anh họ của Lộ Ninh”, gần đây lại hay đưa đón con bé đi học mỗi ngày, cho nên chủ nhiệm lớp cũng không tiễn Lộ Ninh về nữa.
Chỉ có Lộ Ninh và tên béo với quả đầu lòe loẹt đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh nhìn chằm chằm và cẩn thận đánh giá hắn mấy lần, xác nhận hắn chính là người mà Lộ Thiệu Sơn nhắc tới, lúc này mới dứt khoát cầm bộ đàm hạ lệnh cho hai vị vệ sĩ: “Bắt đầu hành động thôi!”
Hai anh vệ sĩ đã được huấn luyện nghiêm ngặt, nghe xong liền lao ra khỏi chỗ nấp trong bóng tối, đè đầu Tiểu Ngũ xuống, lấy điện thoại của hắn trước rồi cố ý gào lên: “Tao cho mày nợ tiền mà mày lại không trả! Này thì quỵt này! Thằng khốn nạn đáng bị chém ngàn đao này, đây là tiền dùng để cứu mạng bà tao đấy!”
Tiểu Ngũ ngu ngơ như bò đeo nơ: “…??!!”
Con mẹ nó ai nợ tiền không trả đâu!!!
Không cho hắn có cơ hội nói chuyện, nắm đấm liền bắt đầu rơi xuống như mưa. Hắn muốn trốn không được, thoát không xong, cứ thế mà hoảng sợ, bị hai người “đòi nợ” từ trên trời rơi xuống kia giải lên xe.
Về phần Lộ Ninh bị gọi là “con ghẻ”, tự nhiên cũng bị hai người kéo đi.
Lúc này đang là giờ vào học cho nên xung quanh trường học không có một bóng người, thỉnh thoảng có mấy người đi qua chỗ này, nghe thấy lời của hai anh vệ sĩ cũng đều né ra xa.
Bởi vì sợ quanh đây còn có người của hắn, Diệp Phồn Tinh từ đầu đến cuối không góp mặt vào, chỉ ngồi trong xe
“chỉ huy chiến đấu”. Tới tận bây giờ vẫn chưa thấy người nào chạy tới gải vây cho tên mập này, cô cuối cùng cũng yên tâm.
Xem ra là anh Uy cũng cái tên Tiểu Ngũ này không có đồng bọn đi theo để hỗ trợ. Vậy thì cô không cần phải lo lắng chuyện đánh rắn động cỏ nữa rồi, phòng trừ việc tính mạng Lộ Thâm gặp phải nguy hiểm.
Trái tim ngổn ngang trăm bề đang treo cao của Diệp Phồn Tinh cuối cùng cũng thả xuống. Cô cầm lấy bị đàm an ủi cô bé Lộ Ninh đang bị khiếp sợ, xác nhận cô bé con không có chuyện gì, mới phái hai vệ sĩ kia đưa cô bé về nhà —— bên cạnh Lộ Thiệu Sơn có ba người vệ sĩ ở đó, không cần cô phải lo lắng nữa rồi.
Còn lại…
Diệp Phồn Tinh cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn không thể kiềm chế được sự sốt ruột trong lòng. Cô mím chặt môi, sau một hồi thật lâu, không thể nhịn được nữa, mới nhìn chú Vương lái xe: “Chú Vương, cháu muốn đi bến tàu Tam Dương.”
Cô muốn tận mắt chứng kiến cảnh anh bình an trở về.