Lê Chỉ ngồi trên giường cau mày nhìn điện thoại di động, Thần Hi đổ xong nước rửa chân run rẩy trở về.
Cô khẽ mỉm cười, đặt hai bàn tay lạnh như đá vào vòng tay ấm áp của Lê Chỉ, ngọt ngào gọi: "Vợ~"
Lê Chỉ cúi đầu hôn lên trán cô, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào điện thoại.
Vừa rồi mới vừa cầu hôn, liền không xem trọng sao?
Thần Hi leo lên giường gấp, nhìn điện thoại di động trong tay Lê Chỉ, "Điện thoại di động không có tín hiệu sao?"
Lê Chỉ nhẹ nhàng hừ một tiếng, cô còn có một số việc chưa làm xong, định làm xong trước khi đi ngủ.
Nhưng điện thoại di động không có mạng hoặc tín hiệu và thậm chí không thể thực hiện cuộc gọi.
"Em không có lừa chị, nơi này thật sự không có tín hiệu, cũng không phải là em không muốn gửi tin nhắn cho chị." Thần Hi vén mái tóc dài ra sau gối, nằm xuống, vỗ vỗ người bên cạnh "Ngủ ngon nhá"
Xem ra chỉ có thể là như vậy.
Lê Chỉ đặt mua đồng hồ báo thức, dự định ngày mai sẽ sớm quay lại công ty xử lý.
Cô nằm bên cạnh Thần Hi, giống như đang ở nhà, hai tay đặt lên eo.
Không biết tại sao nhưng luôn có cảm giác không quen, như thiếu cái gì đó, trống rỗng, không thấy thoải mái ở đâu cả.
Lê Chỉ khẽ cau mày.
Cô không thừa nhận giường có vấn đề gì, cô đi công tác quanh năm, ngủ ở các loại khách sạn, tuyệt đối không phải chuyện thay đổi môi trường.
Sau khi kiểm tra xung quanh, Lê Chỉ đột nhiên nhận ra thiếu thứ gì đó, cho đến khi Thần Hi r3n rỉ, vặn mông hai lần và tìm một tư thế thoải mái để nằm ngửa.
Thiếu sức nặng của Thần Hi.
Ngoại trừ thời kỳ kinh nguyệt, hai người hiếm khi nằm trên giường bình thản mà không h@m muốn như vậy.
Những lúc như thế này không phải để "doi" mà chỉ để ngủ thôi, thật đáng thương...
Bình thường Lê Chỉ luôn nói Thần Hi ngủ không ngon, tay chân vướng víu, nhưng bây giờ thật lòng mà ngủ bên cạnh, Lê Chỉ đột nhiên không thể thích ứng được.
Hóa ra việc Thần Hi đặt tay chân lên người cô đã trở thành một thói quen.
"Thiến Thiến, tay em có lạnh không?"
Thần Hi còn chưa ngủ, liền chớp chớp mắt, dùng tay gãi gãi mông: "Cũng còn tốt á."
Cặp mông ấm áp và đầy thịt, đặc biệt thoải mái khi ấn vào bên dưới qua bộ quần áo mùa thu. Nếu không, bàn tay giống như viên đá lạnh của cô sẽ cảm thấy lạnh ở bất cứ nơi nào đặt chúng.
"Chân thì thế nào?" Lê Chỉ nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt trong suốt dưới ánh sáng mờ ảo.
"Chân của em ấm lắm, bảo bối." Thần Hi nghiêng đầu về phía Lê Chỉ, cười nói: "Bảo bối, sao chị lại ngây ngốc thế?"
Ekip làm phim không có máy điều hòa, Thần Hi đặc biệt sợ lạnh, khi đến cô mang theo hai chiếc máy sưởi, và một hộp sạc điện cho máy sưởi.
Hai ngày nay đã phân phát từng cái một, còn sót lại thật đáng thương.
Cô sợ làm bỏng Lê Chỉ nên không dám dán lên người mà chỉ nhét chiếc máy sưởi có thể sạc lại vào dưới chân.
Lê Chỉ mặt đỏ bừng, muộn màng mới nhận ra, phía cuối chăn lạnh lẽo thật ấm áp.
Vừa rồi cô đang suy nghĩ điều gì đó, nghĩ rằng mình đang ngâm chân cho đỡ lạnh.
"Sao vậy?" Thần Hi xoay người nằm nghiêng nhìn cô: "Giường quá nhỏ và chật chội phải không?"
Lê Chỉ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: "Không có."
"Hay là quá lạnh?" Thần Hi khoanh tay nhét vào dưới chăn để giữ ấm, "Ở đây thật lạnh, không giống như ở nhà lúc nào cũng có máy sưởi."
Thần Hi cúi đầu, tựa trán vào bờ vai gầy gò của Lê Chỉ, "Lạnh quá, tay lạnh quá, ngay cả ôm chị cũng không dám."
Lê Chỉ cụp mắt nhìn Thần Hi đầu đầy lông, trong mắt mang theo ý cười, khóe miệng có chút lúm đồng tiền, nhẹ giọng nói: "Chị không sợ."
Thần Hi ngước mắt nhìn cô.
Lê Chỉ chớp chớp mi, cúi người trong bóng tối hôn lên môi cô, "Em ôm đi, chị không lạnh."
"Thật sự!" Thần Hi vui vẻ, duỗi tay ôm lấy eo Lê Chỉ, giơ chân lên theo thói quen quấn quanh một chân của Lê Chỉ.
Lê Chỉ bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm, đôi mày hơi nhíu lại cuối cùng cũng thả lỏng.
Chỉ cần trọng lượng cùng cảm giác này đã khiến trái tim tràn đầy sự thoả mãn rồi.
Thần Hi nhẹ giọng hỏi: "Bảo bối, chị có thích em ôm chị như thế này không?"
Giống như một con gấu trúc ôm một cái cây.
Thần Hi dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa eo Lê Chỉ, nheo mắt lại, "Em không ôm chị, có phải hay không chị có cảm giác không quen."
"..."
Lê Chỉ không muốn thừa nhận, liền nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Thần Hi mỉm cười, hài lòng dùng ngón chân xoa xoa vào mắt cá chân của Lê Chỉ.
Cô có cảm giác như mình đã nhìn thấu mọi thứ.
Đại tiểu thư không thể sống thiếu cô được!
"Khi trời lạnh, càng cuộn tròn sẽ càng lạnh." Thần Hi giải thích vì sao vừa rồi không ôm cô: "Chỉ có nằm ngửa mới có thể sưởi ấm giường."
Cô ấy không phải là một con vật giống như Tiểu Quất Tử, có thể giữ ấm bằng cách cuộn tròn thành một quả bóng.
Lê Chỉ mở mắt nghiêng nhìn về phía Thần Hi.
Cô ấy thực sự không có loại kinh nghiệm sống này.
Sinh ra ở Lê gia phải gánh chịu rất nhiều điều, tuy mệt mỏi nhưng điều kiện sống của cô tương đối tốt hơn nhiều người khác.
Ví dụ như Lê Chỉ chưa bao giờ nóng đến mức không ngủ được vào mùa hè, mùa đông cô cũng không cần dùng chăn ấm để giữ ấm như bây giờ chứ đừng nói đến việc trải mình ra ngoài.
Bởi vì cô ấy là đại tiểu thư.
Lê Chỉ vẫn đang băn khoăn liệu điều kiện sống của Thần Hi có tệ không, liệu cuối năm cô có thể tiêu gần hai triệu cho bản thân hay không.
Nhưng bây giờ cô không chắc chắn lắm.
Nếu như Thần Hi thật sự không thiếu tiền, cô ấy làm sao có thể biết làm sao tránh khỏi mùa đông lạnh giá?
Lê Chỉ hoàn toàn không tin nếu cô ấy nói rằng cô ấy mới học được hai ngày qua.
"Thiến Thiến..." Lê Chỉ đang muốn nói gì đó, nhưng Thần Hi lại buồn ngủ đến mức ôm cô vào lòng mà ngủ thiếp đi.
Thần Hi có đôi khi thật vô tâm, chỉ cần hai người không nói chuyện với nhau, ba phút sau cô ấy sẽ ngủ mất.
Chất lượng giấc ngủ tuyệt vời như vậy từng khiến Lê Chỉ cảm thấy ghen tị.
Lê Chỉ nhẹ nhàng ngủ ở bên cạnh, nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Thần Hi với đôi lông mày dịu dàng.
Cô đưa tay nhẹ nhàng vén những sợi tóc đang dính vào mặt của Thần Hi, vén ra sau tai, thầm nói:
Ngủ ngon.
Vợ~.
Thần Hi không có tiền không sao, gia đình không tốt cũng không sao, dù sao Lê gia cô đều có những thứ này.
Thần Hi chỉ cần bình yên hạnh phúc.
Có lẽ rất dễ dàng suy nghĩ quá nhiều trong bóng tối, Lê Chỉ thậm chí còn cảm thấy Thần Hi không có tiền thì tốt hơn.
Bằng cách này, cô ấy sẽ luôn ở bên mình ngay cả khi có những chiếc túi mới ra mắt.
Lê Chỉ cụp mi xuống, nhẹ nhàng thở ra luồng khí trong ngực, cười tự giễu.
Tại sao cô ấy vẫn còn lo lắng về việc được và mất?
Mặc dù chiếc giường nhỏ nhưng cả hai đã có một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, Thần Hi quấn khăn quàng cổ đứng dưới chân núi tiễn Lê Chỉ và Trợ lý Trương rời đi.
Cô đuổi theo vài bước về phía trước, đưa hai tay lên miệng hét lớn: "Trên đường cẩn thận, em sẽ nhớ chị!"
Lê Chỉ hạ cửa sổ xe xuống và vẫy tay với cô, bảo Thần Hi quay lại và đừng tiễn cô nữa.
Đạo diễn Mao đứng gần đó nhìn hai người miễn cưỡng thực hiện tình tiết của bộ phim thần tượng, mí mắt giật giật, không thương tiếc làm nổ tung những bong bóng lãng mạn này: "Chúng ta sẽ chỉ rời đi muộn hơn cô ấy vài giờ thôi."
Nếu như không muốn Lê Chỉ đợi lâu, ông ấy có thể cùng đoàn phim cùng nhau quay về.
Hai người có thể nhìn thấy nhau vào ban đêm nhưng lại dính chặt như vậy.
Thần Hi hai tay đút túi quần, hừ nói: "Ngài không hiểu."
Đạo diễn Mao không hiểu, nhưng điều đó không ngăn cản ông ấy quay một bộ phim lãng mạn hay, "Đi thôi, quay nhanh và trở về."
Hôm nay chỉ là bổ sung cảnh quay, nội dung cảnh quay không quá khó.
Nam chính số một bị thương ở chân, lẽ ra có thể ngồi xuống, nhưng lại kiên trì đứng để diễn đối diện với Thần Hi.
Đặc biệt là khi từ chối lời tỏ tình của nhân vật Thần Hi, giọng điệu của anh ấy không hiểu sao lại tràn đầy hưng phấn, như thể anh ấy chỉ đang chờ đợi khoảnh khắc này.
Để cô ấy ngược cẩu!
"..."
Sau khi quay xong, Thần Hi duỗi cổ tay về phía anh ấy, khua khoắng trước mắt anh ấy.
Người trẻ luôn hiểu.
Nam chính thứ nhất nhướng mày nói: "Tôi cũng có một cái, nhưng tôi không đeo."
Anh thừa nhận điều đó một cách thẳng thắn và không giấu giếm cô.
Anh ấy có lẽ rất cảm động trước tình bạn của Thần Hi khi anh ấy "hy sinh mạng sống để cứu anh ấy" ngày hôm qua, mặc dù anh ấy là người bị thương và Thần Hi là người được hưởng lợi.
Thần Hi cười nói: "Không giống, đây là nhẫn cưới~"
Cô cố ý nói đùa: "Về đến nhà tôi sẽ đổi thành trứng bồ câu."
Cái này nam chính thứ nhất thật sự không có.
Anh cúi đầu thở dài, đột nhiên cảm thấy tim và mắt cá chân đau nhức.
"Bộ phim này anh nên quay cho tốt vào, sau này nếu anh muốn thay đổi người đại diện thì hãy đến gặp tôi." Thần Hi chạy tới, lục lọi túi xách của mình, đưa cho nam chính thứ nhất hai tấm danh thiếp.
Một cái đến từ Tô Giang và cái kia đến từ Khúc thị
Người trước là một nhà môi giới nổi tiếng, người sau là một công ty môi giới mới nổi.
Thần Hi rất thích nhân vật nam thứ nhất, anh ấy có cảm giác giống Lê Thanh, anh ấy là em trai.
Rõ ràng anh ấy đã có bạn gái, và người đại diện của anh ấy có thể biết điều đó, nhưng vẫn muốn anh ấy xào CP.
Trong giới này, rất nhiều người không nhịn được, nhưng hiếm có nam nhân tính tình trong sạch như vậy lại không chịu nhượng bộ.
Thần Hi kiễng chân vỗ vỗ vai của anh ấy, nhìn chằm chằm đôi mắt trợn tròn lên.
"Đúng vậy, Tô Giang là bạn của vợ tôi, còn Khúc thị là công ty của bố tôi."
Nam chính thứ nhất hưng phấn đến mức gần như không nói nên lời, đầu gối mềm nhũn muốn quỳ xuống trước mặt đại tiểu thư.
Chắc chắn, người phụ nữ có thể kết hôn với Lê tổng dù thế nào đi nữa cũng sẽ không phải là một nhân vật nhỏ!
"Nhưng họ của cô là Thần phải không?" Nam chính tò mò hỏi: "Đó là nghệ danh à?"
Thần Hi cười nói: "Không, tôi lấy họ mẹ."
Cô nghĩ rằng tên của mình rất dễ nghe nên cô ấy sẽ không sử dụng nghệ danh nếu sau này trở nên nổi tiếng.
Nam chính thứ nhất chỉ vào mắt cá chân của mình, nói lớn: "Chị, từ nay về sau chị sẽ là chị ruột của tôi!"
"Vậy hãy xem biểu hiện của cậu~"
Thần Hi cảm thấy thật tốt, nếu sớm biết như thế ngày đầu tiên gia nhập nhóm đã đưa đại tiểu thư đến, sau đó còn mời baba cô đến tham quan.
Haizz, trách cô quá thấp kém, rõ ràng là có tiền có người dựa vào, mà phải dựa vào thực lực chính mình.
Khi quay phim kết thúc và quay trở về đã hơn bảy giờ tối.
Hôm nay Lê Chỉ ra ngoài bàn việc, có lẽ sẽ quay lại muộn.
Thần Hi gửi cho cô ấy một tin nhắn thoại, "Không sao đâu, em về nhà ôm Tiểu Quất Tử cũng giống nhau."
Với một tiếng "咻--"ting"", tin nhắn được gửi đi sau vài giây.
Tốc độ internet mượt mà này thật đáng nhớ.
Thần Hi cất điện thoại, lấy chìa khóa mở cửa.
Đã gần một tháng cô chưa về nhà, cô nhớ chiếc giường lớn cùng con trai rất nhiều.
Cánh cửa mở ra, đèn bắt đầu sáng lên từ lối vào, cô chưa kịp đưa tay bật đèn thì cả căn phòng đã sáng lên.
Có một chút cảm giác lãng mạn.
Thần Hi kéo chiếc vali lớn của mình, kinh ngạc đứng ở cửa, gửi tin nhắn cho Lê Chỉ:
[Bảo bối, chị đã trang trí lại sao? ]
Lê Chỉ vội đáp:
[À, phòng cưới. ]
Thần Hi mỉm cười.
Trước đây phong cách phòng ốc thiên về lạnh nhạt, mát mẻ, nhà rộng khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, trống trải, không có cảm giác như ở nhà.
Lần này cô đi quay phim, Lê Chỉ hiển nhiên đã tìm được người thiết kế lại.
Bố cục tổng thể không thay đổi, chỉ thay đổi màu giấy dán tường và kiểu dáng của đồ nội thất.
Việc sử dụng màu xanh nhạt cùng trắng khiến cả ngôi nhà có cảm giác tươi mới, sống động.
Đây giống như nhà vậy.
Sợ nhà mình quá tối, Lê Chỉ đã lắp đặt hệ thống cảm biến tự động.
Về cơ bản nó có thể cảm nhận được khi nào trời tối, lúc này chỉ cần có người mở cửa, đèn sẽ tự động tuần tự sáng lên.
Thần Hi vui vẻ nhìn chung quanh, ngay cả phòng ngủ cũng thay đổi.
Chiếc ghế sofa đơn màu xám cạnh cửa sổ lồi trước đây, giờ là ghế sofa lười màu hồng và trắng, có thể chứa một hoặc hai người.
Thần Hi ngơ ngác đứng trước ghế sô pha, lúc này trong lòng mới thực sự cảm động, chua xót mà mềm lòng.
Đại tiểu thư đang hoàn toàn mở rộng lãnh thổ của mình một cách vô điều kiện, mà không hề dè dặt.
Chớp mắt xoa đi nước mắt, Thần Hi khụt khịt, mới nhớ ra một điều rất quan trọng.
Con trai ở đâu?
Cô lớn như vậy, con trai không thấy sao?
Bình thường mỗi khi Thần Hi trở về, Tiểu Quất Tử sẽ ngồi xổm sau cửa chờ cô, sau đó kêu lên vài tiếng.
Hôm nay cô nhìn quanh phòng khách cũng không thấy con trai, thật kỳ lạ.
Có lẽ do cô mãi xem phòng, nên không nhận được tin nhắn Lê Chỉ.
[Tiểu Quất Tử đã được đưa đi tắm, buổi tối chị sẽ đón. ]
"..."
Thần Hi mím môi gõ phím.
[Bảo bối, chị học hư rồi! ]
Đây là bởi vì sợ Tiêu Quất Tử trì hoãn cô nhìn thấy đồ trang trí mới, cho nên cố ý lựa chọn hôm nay đưa nó đi tắm!
Không ngờ đại tiểu thư, một người lạnh lùng, xa cách và thờ ơ lại trở nên xảo quyệt để lấy lòng như vậy.
Thần Hi ậm ừ:
[Bảo bối, chị thật giỏi, tối nay em sẽ hết mình "biểu dương" chị! ]
Giọng điệu có chút gay gắt, như thể muốn làm cô ấy bật khóc.
Lê Chỉ đang thảo luận công việc với ai đó thì nhận được tin này.
Người đàn ông trung niên ngồi đối diện đang uống trà nhìn thấy cô nhìn điện thoại với vẻ mặt hiền lành, cười nói: "Mọi người nói Lê tổng rất xa cách, khó liên lạc, nhưng tôi nghĩ cô giống hệt con gái tôi, à không, con bé có tính hướng ngoại hơn cô một chút."
Lê Chỉ cất điện thoại, nói: " Để Khúc tổng chê cười rồi, là tin nhắn của người nhà, không trả lời cô ấy."
Khúc Đàm cười vẫy tay nói: "Không cần thẳng thắn như vậy, người nhà là quan trọng nhất."
Đây là ông chủ công ty Khúc thị, khoảng 50 tuổi, hơi mũm mĩm nhưng khí chất rất tốt, thân hình không hề có cảm giác như một đàn ông trung niên già cả, nhìn lại giống như một người vừa bước sang độ tuổi bốn mươi.
Giống như các đạo diễn mượn tài năng của nhau, Lê thị và Khúc thị cũng hợp tác gần đây.
Khúc Đàm thở dài: "Nhắc đến gia đình, tôi rất nhớ con gái mình. Năm nay chỉ gặp đựơc con bé vài lần, thực ra, khi nói đến việc kiếm tiền, tôi không quan tâm lắm đến tiền bạc, tôi chỉ muốn để lại nhiều hơn cho con gái tôi. Vạn nhất khi tôi đi rồi, ít nhất nó vẫn còn tiền."
Ba ruột của Lê Chỉ là người vô trách nhiệm, ba của Thần Hi cũng không phải là người quan tâm đ ến con gái mình, hôm nay, bất ngờ gặp được Khúc tổng, một người cha tốt và yêu thương con gái mình, điều này khiến Lê Chỉ cảm thấy khâm phục.
Vì lý do này, ông ấy cũng là một đối tác tốt và có trách nhiệm.
Lê Chỉ nâng chén trà lên nâng cốc chúc mừng đối phương: "Chúng ta giống nhau."
Lê Chỉ nói: "Tuy rằng tôi còn chưa có con, nhưng tôi đã có người yêu rồi. Suy nghĩ của tôi bây giờ cũng giống như ngài, tôi muốn dành cho cô ấy những gì tốt nhất."
Cô muốn cho Thần Hi thật nhiều tiền để mua tất cả những chiếc túi mà cô ấy thích.
Khúc Đàm tình cờ được làm bạn tâm giao và đáp: "Trước đây tôi nghe người ta nói cô có người yêu, tôi còn nghi ngờ nhưng giờ tôi đã tin rồi".
Ít nhiều gì cũng nghe qua chuyện Lê Chỉ dùng tiền để tỏ tình.
Cũng nghe nói người kia là một cô gái.
Bây giờ mọi người trong ngành xem náo nhiệt đều đoán được thái độ của lão thái tháI Lê gia, nếu Lê Chỉ tìm một cô gái, chắc chắn bà ta sẽ tức chết mất.
Khúc Đàm nghĩ không sao đâu, chỉ cần đứa trẻ thích thì nam hay nữ không quan trọng.
Nếu Thiến Thiến đưa bạn gái về nhà, ông nhất định sẽ nấu ăn để chào đón cô ấy.
Con gái cũng phải gặp bố mẹ, con gái cũng phải ăn cơm.
Lê Chỉ dè dặt gật đầu, hiếm khi đưa ra lời mời: "Khi tôi kết hôn, nếu thuận tiện, ngài có thể đưa con gái cùng đến."
Khúc Đàm mỉm cười: "Được."
Có vẻ như đã đến lúc Thần Hi về nhà rồi, sắp đến Tết Nguyên Đán rồi mà con mèo nhỏ hoang này không biết đường về nhà, thật là quá đáng.
Đặc biệt là khi ông thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc đấu giá, chỉ chờ đợi cô làm nữ chính.
Khúc Đàm nhấp một ngụm trà, thầm nghĩ:
Nhưng những người như Lê Chỉ có người nhà thì không nên mời.
Tác giả có lời muốn nói: Nhật ký chuẩn bị kết hôn
Lê Chỉ: Baba, điều này không thích hợp...
Tôi quỳ xuống rồi!!! An Nhung Nhung và Lê Chỉ lấy dao chém cũng không được! o2z
Có lẽ tôi mệt quá rồi, ah ah ah ah ah tội lỗi của tôi (suỵt) khiến tôi xấu hổ thầm tvt
Các bạn ơi, gần đây cập nhật hơi muộn, là lỗi của tôi, nhưng sẽ sớm cập nhật, nếu quá muộn tôi sẽ xin nghỉ phép. Tôi yêu bạn (dùng tay thể hiện tấm lòng của mình)