Cậu trai trẻ đang ngồi chồm hổm nhìn thấy Úc Trạch hùng hổ bước qua, sợ xanh mặt thiếu chút nữa lỏng tay buông luôn đồ nghề.
Hắn hoảng hồn hoảng vía lập tức quay đầu chạy.
"Đứng lại."
Tiếng nói sau lưng rét lạnh tận xương, xuyên qua bụi cây đâm thẳng màng nhĩ, tên thanh niên nín thở, đứng chết trân tại chỗ.
Với nhiều năm kinh nghiệm, hắn chắc chắn một điều nếu dám bỏ chạy tuyệt đối sẽ chết càng thảm thiết hơn.
Úc Trạch giơ tay, lạnh lùng nói,"Đưa đây."
Tên thanh niên run tay dâng máy ảnh lên,"Úc...... Úc tiên sinh, tôi...... Tôi cũng chỉ vì miếng cơm manh áo......"
Tin về Úc Trạch kiêng kị nhất cũng có giá trị nhất, tất cả mọi người cam chịu không dám đụng tới, hắn tự biết mình không có máu liều, cho nên chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nhưng lần này mức giá đưa ra rất hấp dẫn, bạn gái hắn ngày nào cũng lải nhải đòi hỏi mơ ước có một căn phòng thuộc về hai người. Nên hắn cũng động tâm.
Tưởng lần này trúng số rồi, bắt được tin tức Úc Trạch,Phong Bách Dục, nhà sản xuất Lý Nhuận, còn có thái tử gia tập đoàn Thụy Dương – Trương Nhất Bắc tụ hợp. Một hội phái sang chảnh nức tiếng toàn ra vào những hội sở xa hoa.
Còn để hắn chụp được bằng chứng nữ minh tinh Chu Tử Tri hẹn hò với Úc Trạch, một đề tài kinh thiên động địa hấp dẫn chúng sinh.
Quá hưng phấn ngón tay liên tục bấm máy nào ngờ trong lúc hắn không lưu ý, một giây ngã từ Thiên Đường xuống Địa Ngục.
Úc Trạch mặt không chút thay đổi,"tòa soạn nào." Lúc này còn có thể điềm nhiên, hỏi thăm nhau à.
Tên thanh niên không ngừng nuốt nước miếng,"Úc tiên sinh, tôi ở Mua vui khổ trung."
Nhìn ảnh chụp trong máy ảnh, thần sắc Úc Trạch dần dần âm trầm,"Kỹ thuật của anh cần phải nâng cao đấy."
Tên thanh niên bắt đầu lắp bắp, trên thân người này liên tiếp phát ra áp lực vô hình khiến hắn kinh hoảng,"Dạ,...dạ... tôi sẽ trở về chăm chỉ luyện tập, không quấy rầy ngài ."
Úc Trạch môi mỏng mở ra, đọc ra bốn chữ,"Giang Thành nhật báo."
Đầu gối cậu thanh niên khụy một cái, bắp chân run lẩy bẩy, hai mắt nhắm nghiền, nói một hơi,"Là An Ý Như trả giá cao mua tin tức của ngài!"
Úc Trạch buông lỏng tay, máy ảnh rơi tự dọ tiếp đất, ống kính vỡ vụn, anh nói ,"Anh có thể đi."
Tên thanh niên quay đầu liền co giò bỏ chạy, mẹ kiếp, đúng là không nên mơ mộng hão huyền, giờ thì hay rồi, một ngày phí sức lao động, nửa hạt gạo không lụm được, toàn bộ công sức đổ sông đổ bể.
Chu Tử Tri đứng cách đó không xa nhưng không bước qua, mơ hồ đoán được chút chút.
Đoạn nhạc đệm này không ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người, bây giờ cả hai đang tình tứ ngồi sô pha cùng xem TV, vai kề vai má kề má.