Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người

Chương 31: Buổi tiệc sinh nhật



Hạ Ảnh lười quan tâm đến cô, mím môi nhìn Chu Lịch Sâm cười, “Vậy bọn em đi trước nhé.” Nói xong cũng không đợi Chu Lịch Sâm có phản ứng gì cô đã kéo Tiểu Lâm rời đi, cho người ta một cảm giác gấp gáp rời khỏi.

Chu Lịch Sâm quay đầu nhìn bóng lưng của cô, có chút mắc cười mà lắc đầu. Từ Triệt nhìn anh một cái, một tay đặt lên vai anh, nhướng mày nói với Chu Lịch Sâm:“Cậu nói xem……Có phải em ấy đi mua quà cho cậu không?”

Chu Lịch Sâm lãnh đạm nhìn Từ Triệt, bỏ bàn tay đang đặt trên vai mình xuống, sau đó đi về phía thang máy. Từ Triệt nhún vai, biểu cảm rất mất kiên nhẫn, cười mà đi vào thang máy, có ý đồ nói vài câu, nhưng đối phương lại quay mặt qua chỗ khác rõ ràng là không muốn để ý đến anh.

Từ Triệt cảm thấy vô vị, sờ mũi cười mà nhìn anh.

Đến khu thương mại, Tiểu Lâm đã không đợi được mà kéo Hạ Ảnh đi vào trung tâm thương mại, còn gấp gáp hơn Hạ Ảnh nữa. Hạ Ảnh cạn lời mà nhìn cô, bị cô lôi kéo đi vài bước, mới bỏ tay của cô ra.

“Thời gian gấp gáp nhiệm vụ nặng nề, cậu đừng lề mề nữa.” Tiểu Lâm thấy cô bỏ tay mình ra, quay đầu nhìn cô, tiếp tục kéo cô đi vào trong.

Hạ Ảnh làm thế nào cũng không thoát được, nên đã chấp nhận cho cô tự do lôi kéo. Vào trung tâm thương mại, Tiểu Lâm bước chậm lại, khoác tay Hạ Ảnh, vừa đánh tay Hạ Ảnh vừa nói:“Cậu muốn mua cái gì không?”

Hạ Ảnh lắc đầu cô thật sự không biết cái gì mới phù hợp, đồng hồ, cà vạt……Cô cảm thấy những thấy này thường đều là bạn gái tặng, mà họ chỉ là bạn bè bình thường.

“Hay là……Cậu mua áo sơ mi đi?” Tiểu Lâm suy nghĩ một lúc nói, “Hai ngày nay thời tiết trở lạnh, mua bây giờ thì vừa hay có thể dùng đến.”

“Sơ mi?” Hạ Ảnh hơi nhướng mày, “Tặng sơ mi……Hình như không tốt lắm?”

“Không tốt chỗ nào?” Tiểu Lâm trợn mắt, “Mình thấy rất thích hợp!” Nói rồi nheo mắt, đi đến bên cạnh Hạ Ảnh đả kích cô, “Vừa đúng lúc thăm dò anh ấy một tí.”

“Thăm dò?” Hạ Ảnh nhăn mày, có chút không hiểu nhìn cô, “Thăm dò thế nào?”

“Cậu ngốc sao, cái này còn phải hỏi.” Tiểu Lâm trợn mắt nhìn cô, “Cậu xem anh ấy có mặc không, nếu như không có ý với cậu, cậu tặng anh ấy nhất định sẽ không mặc!”

“……”

Tiểu Lâm thấy một bộ dạng muốn phản biện của cô, lại ác độc là liếc cô, nói:“Mình dám khẳng định, đồ mà Tô Mạn Giai tặng anh ấy, anh ấy nhất định sẽ không dùng. Nhiều lắm thì sẽ nhìn một cái rồi thôi, sau đó lại ném sang một góc, đến cả bên trong có gì cũng lười mở ra.

Hạ Ảnh lại cạn lời, theo sự hiểu biết của cô về Chu Lịch Sâm, anh sẽ không làm vậy. Thấy cô còn do dự, Tiểu Lâm nhìn thời gian, sau đó kéo cô sang một cửa hàng thời trang nam, đồng thời trong miệng thì thầm nói:“Cậu đừng do dự nữa, nghe mình đi không sai đâu.”

Hạ Ảnh có chút khóc không ra nước mắt, cô không hiểu trong chuyện chọn quà cáp, Tiểu Lâm còn gấp gáp hơn cô, cô còn chưa nghĩ ra tặng cái gì, Tiểu Lâm đã quyết định xong rồi. Dù sao cũng không biết tặng gì, nên cứ nghe theo Tiểu Lâm mua một chiếc sơ mi.

Lúc chọn sơ mi, Hạ Ảnh tưởng Tiểu Lâm sẽ giống như lúc trước, gấp gáp ở một bên mà nêu ý kiến, nhưng hôm nay có chút ngoại lệ, Tiểu Lâm vào tiệm nói với chị gái bán hàng vài câu, sau đó ở một bên chơi điện thoại, căn bản không hề tham dự.

Đối mặt với nụ cười thân thiện của chị gái bán hàng và những câu hỏi liên hồi, Hạ Ảnh có chút không chống đỡ nổi, liền liếc mắt nhìn qua Tiểu Lâm. Hình như cảm nhận được ánh mắt của cô, Tiểu Lâm ngẩng đầu khẽ nhún vai, cười nói:“Vẫn còn sớm, cậu từ từ chọn.” Nói xong cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại.

Hạ Ảnh cạn lời mà nhìn cô, thật sự không biết nói gì, thái độ gấp gáp lúc nãy đâu rồi?

Hạ Ảnh đi một vòng trong tiệm, cuối cùng đã chọn được một chiếc áo sơ mi màu xám nhạt, loại có thể mặc thêm một cái ở ngoài, cô cũng lười chọn lựa, nên đã lấy nó đi tính tiền.

Trả tiền xong, nhân viên bán hàng đem túi đồ đưa vào tay Hạ Ảnh, Hạ Ảnh vừa đưa tay ra đã bị Tiểu Lâm giành trước một bước, Tiểu Lâm mở túi ta nhìn một cái, sau đó cạn lời mà nhìn cô, nói:“Sao cậu lại chọn màu này?”

Hạ Ảnh giật lại chiếc túi, trợn mắt nhìn cô một cái, mặc kệ cô. Tiểu Lâm cảm thấy vô vị, có chút không biết nói gì mà nhún vai, sau đó đuổi theo, đánh giá cô vài lần, thì thầm nói:“Sao cậu lại mặc kệ người ta rồi?”

Hạ Ảnh nheo mắt, vẫn mặc kệ cô, Tiểu Lâm thấy cô mặc kệ mình, dùng tay vỗ vai cô, liếc một cái, “Sao cậu không nói chuyện.”

Hạ Ảnh thực sự không muốn quan tâm đến cô, “Nói cái gì?”

“Sao cậu lại chọn màu xám?” Tiểu Lâm nhìn chiếc túi trong tay cô, nói.

“Có vấn đề gì?” Ngữ khí của Hạ Ảnh không nặng không nhẹ.

Tiểu Lâm nhăn mày có chút chê bai nói:“Cậu không cảm thấy màu xám rất già sao?”

Già?Có sao?Hạ Ảnh nhìn chiếc túi trong tay, cô không hề cảm thấy già, ngược lại cảm thấy rất hợp với anh. Với lại, quà đã đến tay anh, cũng không thấy khi anh mở ra là thế nào.

“Này!” Thấy cô cầm túi đồ đi ra ngoài, Tiểu Lâm đuổi theo, vừa đi vừa tiếp tục luyên thuyên, “Cậu có nghe mình nói không?”

“Nghe thấy” Hạ Ảnh không chịu được sự ồn ào của cô, nói:“Mình không thấy màu xám bị già.”

“Ôi trời ơi!” Tiểu Lâm than ngắn thở dài, “Chúc mừng cậu đã sớm có được mắt thẩm mỹ của người già!”

Hạ Ảnh:“……”

Hai người đi ra từ trung tám thương mại, ở bên đường bắt xe, thời điểm này người bắt xe rất nhiều, hai người đợi nửa ngày trời cũng không có xe nào còn chỗ trống.

Hạ Ảnh lấy điện thoại ra xem giờ, năm giờ rưỡi, còn nửa tiếng nữa, vừa hay ở đây cách khách sạn Tân Thế Kỷ không xa, đi bộ mười mấy phút là đến.

So với việc ở đây chờ đợi, chi bằng trực tiếp đi qua đó.

Cô sợ Tiểu Lâm cười cô, do dự một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được, nhỏ tiếng nói:“Khách sạn Tân Thế Kỷ cách chỗ này không xa lắm, hay là……Chúng ta đi qua đó đi?”

“Được thôi!” Tiểu Lâm cũng đợi đến độ có chút cọc cằn, nên không làm khó cô.

Đợi khi bọn họ đến phòng bao của khách sạn, mọi người đều đã đến đủ, chỉ thiếu hai người, Chu Lịch Sâm đang ngồi đối diện cửa phòng bao. Cô mở cửa ra, đã tức khắc nhìn thấy anh, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn về phía cô, trên mặt mang theo một nụ cười nhẹ.

Trong đầu Hạ Ảnh là một vùng trời trắng xoá, tay đặt trên tay nắm cửa không động đậy, người đứng ở trước cửa phòng bao, ngây người mà nhìn anh.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, tay áo được xắn lên đôi chút ngồi, anh đang nói chuyện với đạo diễn Lưu. 

Bên phải của anh là Từ Triệt, kế bên Từ Triệt là phó đạo diễn.

“Sao bây giờ hai người mới đến?Mau mau mau, qua đây ngồi” Phó đạo diễn thấy hai người đứng trước cửa không đi vào, kêu hai người vào ngồi.

“Nào nào nào, Hạ lão sư ngồi đây đi.” Từ Triệt đứng lên, rất nhiệt tình mà nhường chỗ cho Hạ Ảnh, bản thân mình đi qua ngồi ở ghế trống bên cạnh Tô Mạn Giai

Tô Mạn Giai nhìn thấy, lửa giận lập tức bộc phát, cô cũng không phải là không có đầu óc, tuy tức giận, nhưng cũng phải nhịn.

Chỉ là lúc Từ Triệt đi đến bên cạnh cô, cô liền căm hận mà liếc anh, nếu như thần kinh có thể trở thành một vũ khí, cô thật sự sẽ đào vài lỗ trên người của anh ta!

Vì để ngồi kế Chu Lịch Sâm, hôm nay cô đã đến rất sớm, Từ Triệt ngồi bên tay phải của Chu Lịch Sâm, bên trái không ai ngồi, vẫn còn trống. Mà cô cũng đã ngồi bên Chu Lịch Sâm như ý nguyện, chính là chỗ bây giờ đạo diễn Lưu đang ngồi.

Lúc đó cô đã chú ý đến, Từ Triệt nhìn cô trông có chút kì lạ, tuy rằng mang một nụ cười vui vẻ, nhưng nụ cười đó khiến người ta muốn đấm.

Cô ngồi xuống còn chưa kịp nói vài lời với Chu Lịch Sâm, thì đạo diễn Lưu đến, sau đó con người đáng ghét Từ Triệt đã kêu cô đứng lên cho đạo diễn Lưu ngồi.

Cô đương nhiên là không đồng ý, ngồi ở đó không động đây giả vờ như không nghe thấy gì. Đạo diễn Lưu cũng không nói gì, tìm đại chỗ nào đó ngồi xuống, cô nhìn thấy trong lòng liền vui vẻ, đồng thời cũng ghét tên Từ Triệt đó thêm một phần.

Cô vui vẻ chưa bao lâu, tên Từ Triệt đó lại đề nghị cô đổi chỗ với đạo diễn Lưu, cô tiếp tục giả điếc, kết quả Chu Lịch Sâm mở miệng, tuy rằng dùng giọng điệu thương lượng hỏi cô có thể đổi chỗ hay không, nhưng mà cô biết, nếu như mình từ chối, Chu Lịch Sâm nhất định sẽ không vui, cứ như thế, cô không cam tâm tình nguyện mà nhường chỗ cho đạo diễn Lưu.

Cô còn nhớ khi cô đứng lên, Từ Triệt nhìn cô nở nụ cười thắng lợi, biểu cảm đó chỉ thiếu hành động giơ chữ “V” ra với cô thôi.

Cho nên khi cô thấy Từ Triệt nhường chỗ cho Hạ Ảnh, trong cô thấy vô cùng bất công, dựa vào cái gì mà đem chỗ của cô nhường cho đạo diễn Lưu, anh cũng không hề động đậy, vậy mà Hạ Ảnh vừa đến, anh liền chủ động nhường?

Tô Mạn Giai nghiến răng nghiến lợi, tức giận mà nhìn về phía Hạ Ảnh, vì ở đây rất nhiều người, cô liền khắc chế mình lại không nổi nóng.

“Còn đứng đó làm gì, mọi người đều đang đợi cô, mau qua đây ngồi.” Hạ Ảnh đứng đó không động đậy, đạo diễn Lưu đã lên tiếng rồi.

Tiểu Lâm tự giác tìm chỗ ngồi, cả phòng bao chỉ có mình cô là đứng đó, mọi người đều nhìn về phía cô, Hạ Ảnh vô cùng ngại ngùng, căng da đầu đến ngồi bên cạnh Chu Lịch Sâm.

Đối với chỗ ngồi này, trong tiềm thức của cô rất bài xích nó, không phải vì cô không nguyện ý ngồi cạnh Chu Lịch Sâm, mà là vì……Từ Triệt nhường chỗ cho cô, làm cô có chút hoang mang. Trong lòng cô có giấu những tâm tư nhỏ bé, vừa nhìn thấy Chu Lịch Sâm đã chột dạ, sợ tâm tư của mình bị phát hiện, trong trường hợp này cô hận không thể cách xa Chu Lịch Sâm mấy con đường, làm gì dám ngồi kế bên anh.

Thấy người đã đủ, Chu Lịch Sâm kêu nhân viên phục vụ lên món, mọi người đều động đũa, trong phòng bao vô cùng náo nhiệt. Hạ Ảnh uống vài ngụm nước mới nhẹ nhàng thở phào.

“Sao trễ vậy mới đến?” Ngay lúc Hạ Ảnh đang cúi đầu uống nước, bên tai truyền đến một giọng nói ấm áp, cô ngẩng đầu theo ý thức, một lần nữa lại chạm vào ánh mắt sâu xa của anh.

Đối phương nhân lúc này gắp thức ăn, khuôn mặt mang theo ý cười, đôi mắt đen láy đó đang dán trên người cô, trong đó có những cảm xúc khiến cô không hiểu nổi.

Hạ Ảnh giống như bị người ta bóp họng lại, một lúc hít thở không thông, nhịp tim đập mạnh hơn. 

“Trên đường đến không có bắt xe, em đi bộ qua.” Cô bừng tỉnh, hoang mang mà tránh đi anh mắt của anh, tim đập thình thịch, có một con nai đang hoảng loạn, đồng thời cũng lén nhìn những người khác, thấy mọi người đều không để tâm đến bọn họ, cô mội trộm thở phào nhẹ nhõm.

“Sao không gọi cho anh?” Anh lại hỏi.

Hạ Ảnh ngây người một lúc, theo ý thức nói, “Gọi cho anh?”

Chu Lịch Sâm ừm một tiếng, đồng thời cũng nhìn vào ánh mắt của cô, “Anh đi đón em.”

Hạ Ảnh như bị đông cứng, ngừng lại việc gắp thức ăn, ngơ ngác mà nhìn bàn ăn trước mặt, tim lại đập liên hồi lần nữa.

Xong rồi xong rồi!Bức tường lý trí trong tim đã bị đánh sập rồi, những suy nghĩ lung tung bị cô chặn lại giờ đây bay lại vào trong đầu.

“Anh ấy nói anh ấy muốn đi rước mình, có phải anh ấy có hảo cảm với mình không?”

“Anh ấy có đối với những cô gái khác như thế không?”

“Hình như không, anh ấy không nhiệt tình với những diễn viên nữ khác trong đoàn phim như vậy.”

“Cảm thấy anh ấy đối với mình không giống với những cô gái khác đó!”

“Đây có thể nói rõ là anh ấy……Có hảo cảm với mình?”

“……”

Hạ Ảnh cảm thấy bản thân mình điên rồi, bị chứng hoang tưởng của mình ép điên rồi!

Cô kịp thời tìm về được lý trí, đem những tiếng nói tự luyến trong lòng mình nén xuống, sau đó ngại ngùng giật giật khoé môi, nói:“Hôm nay Chu lão sư là nhân vật chính, sao em có thể để anh đến đón được.”

“Không sao, không cần khách sáo với anh như vậy.”

Giọng nói trầm ấm của anh truyền đến một lần nữa, lý trí của Hạ Ảnh bị sụp đổ thêm lần nữa.

Tô Mạn Giai ngồi đối diện bọn họ, tức giận mà nhìn Hạ Ảnh, không có khẩu vị gì cả. Trong lòng cô rất không phục, dựa vào cái gì mà Hạ Ảnh được ngồi kế Chu Lịch Sâm, mà cô lại không thể?

So về tương mạo hay danh tiếng, cô thua kém Hạ Ảnh ở chỗ nào?Tại sao Chu Lịch Sâm lại ôn hoà với Hạ Ảnh như vậy, xa cách với cô như thế?

Chẳng lẽ……Chu Lịch Sâm thích Hạ Ảnh?

Rất nhanh, cô đã phủ định suy đoán này, sao Chu Lịch Sâm có thể thích Hạ Ảnh được chứ. Hạ Ảnh chỉ là một diễn viên tuyến ba, không có danh tiếng gì, mà Chu Lịch Sâm lại là đại lão của giới điện ảnh, lại còn nhận qua giải ảnh đế, thân phận của hai người khác nhau một trời một vực, sao Chu Lịch Sâm có thể thích một diễn viên nhỏ bé không danh tiếng được.

Khi Tô Mạn Giai đang an ủi bản thân mình sao Chu Lịch Sâm lại thích Hạ Ảnh được, một âm thanh khiến cô căm ghét truyến đến, “Có phải cảm thấy hai người họ rất xứng đôi không?”

Lại là tên Từ Triệt đáng ghét đó!

Sao anh ta cứ không siêu thoát vậy!

Tô Mạn Giai tức giận, rất muốn to giọng mà hỏi anh có phải bị mù rồi không, mà cảm thấy Hạ Ảnh và Chu Lịch Sâm rất hợp!

Nhưng mà có Chu Lịch Sâm và đạo diễn Lưu ở đây, cô không thể làm lớn chuyện, cho nên đã liếc Từ Triệt một cái, trong ánh mắt mang theo sự chỉ trích và khinh thường, biểu cảm đó như đang hỏi:“Anh có mù không?”

Tâm trạng của Từ Triệt rất tốt, thấy cô đáp liền cười một cái, tiếp tục tự mình nói:“Tôi dám khẳng định, sau này khi bộ phim này nổi tiếng, hai người họ nhất định sẽ là cặp đôi màn ảnh có số lượng người yêu thích nhiều nhất.

Tô Mạn Giai nghe xong, nhìn về phía Hạ Ảnh một cái, liền cảm thấy như có gai trong mắt, cười lạnh một tiếng, ngữ khi khinh thường, “Hơ, cặp đôi hot nhất màn ảnh, dựa vào danh tiếng của cô ta chỉ sợ là không ai dám thừa nhận danh phận này.”

Từ Triệt không thấy vậy, “Vậy thì không chắc, Hạ lão sư biểu hiện rất tốt trong bộ phim này, đến khi bộ phim phát sóng, nhất định sẽ thu về một đóng fan hâm mộ.……”

Tô Mạn Giai nghe xong liền cảm thấy đau tai, chưa đợi anh nói tiếp, liền hừ lạnh một tiếng, “Kỹ năng diễn xuất tốt thì đã sao?Quan trong là phải xem fan của Chu lão sư có công nhận không, nói không chừng sau khi phát sóng, bên dưới đều là tiếng chửi mắng.”

Tô Mạn Giai cô ý mắng Hạ Ảnh vào câu, trong lòng thoải mái hơn nhiều, vừa nghĩ đến khi phim được khởi chiếu, fan của Chu Lịch Sâm liền chạy qua mắng Hạ Ảnh, cô liền vui vẻ không thôi.

Cặp đôi hot nhất màn ảnh, khinh!

Chỉ có ai mù mới thấy hai người họ đẹp đôi!

Từ Triệt nhún vai, tiếp tục nói khích cô, “Fan của Lịch Sâm rất lý trí, việc mắng chửi nữ chính bọn họ sẽ không làm, sợ là Tô tiểu thư phải thất vọng rồi.”

Tô Mạn Giai đang đắm chìm trong niềm vui  lúc Hạ Ảnh bị fan của Chu Lịch Sâm xử trí, vẫn chưa cười được bao lâu, đã bị Từ Triệt tạt một gáo nước lạnh, cô thật sự vô cùng tức giận, rất muốn tát cho anh một bạt tai.

“Hai người đang nói gì đó?” Phó đạo diễn thấy Tô Mạn Giai đang nghiến răng nhìn Từ Triệt, mà Từ Triệt lại trông rất vui vẻ, trong lòng thấy có chút lạ, nhịn không được mà hỏi hai người họ.

Tên Từ Triệt này, không phải là……Nhìn trúng Tô Mạn Giai rồi đó chứ?

Phó đạo diễn bị hù doạ bởi suy đoán của mình, Từ Triệt này, thích ai không thích, mà lại thích Tô Mạn Giai, mắt của tên này mù cỡ nào vậy!

“Hai chúng tôi đang nói, đợi khi bộ phim này lên sóng, Lịch Sâm và Hạ lão sư liệu sẽ trở thành cặp đôi hot nhất màn ảnh hay không.” Từ Triệt không ngại chuyện lớn, cười haha mà nói.

Vừa nói ra, mọi người đã ngây người, phòng bao chìm vào sự im lặng một khoảng thời gian ngắn, mười mấy đôi mắt đều nhìn về phía Hạ Ảnh và Chu Lịch Sâm, Hạ Ảnh vô cùng ngại ngùng, hận không thể bước lên may miệng của Từ Triệt lại, rồi giẫm lên chân anh thêm vài cái, sao tên này lại thích ghép đôi cô và Chu Lịch Sâm như vậy?

Hạ Ảnh chột dạ, đồng thời cũng căng thẳng nắm chặt hai tay, cả người rơi vào trạng thái cứng đờ, tên Từ Triệt này, chắc không phải là nhìn ra gì rồi chứ!

Sau một khoảng im lặng, người đầu tiên lên tiếng là đạo diễn Lưu, ông cười nói:“Tôi vào nghề lâu như vậy, diễn viên mà tôi từng gặp rất nhiều, diễn viên kết hợp khắn khít như hai người họ là lần đầu tiên tôi gặp, cặp đôi đó có thể nói là, không biết còn tưởng hai người thật sự yêu nhau.”

Phó đạo diễn cũng đứng ở một bên giúp đỡ, “Cảnh quay mấy ngày trước của hai người, chính là cảnh nam chính hôn nữ chính, Chu Lịch Sâm đầy thâm tình, Hạ lão sư thì ngại ngùng thanh thuần, khiến tôi xem mà đỏ mặt, cảm thấy mình thật sự giống như đang nhìn trộm một đôi tình nhân hẹn hò, haha!”

Những người khác đều lên tiếng phụ hoạ, có người chọc ghẹo hỏi Chu Lịch Sâm có phải thích Hạ Ảnh hay không, có người thật lòng cảm thấy họ rất hợp, còn có người dò hỏi hai người khi nào mới công khai quan hệ.

Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, mặt Hạ Ảnh đỏ lên một mảng, ngoại trừ việc ngại ngùng ra chính là chột dạ, cô ho một tiếng, cười nói:“Mọi người đừng đem tôi với Chu lão sư ra làm trò đùa nữa, nếu để fan của Chu lão sư nghe thấy, không biết sẽ mắng tôi thế nào đâu.”

Một nhân vật khác cũng đang bị chọc ghẹo, Chu Lịch Sâm, ngồi ở đó nhàn nhã uống rượu, dường như người mà mọi người chọc ghẹo không phải anh, nhưng mà khi nghe thấy Hạ Ảnh nói sợ bị fan anh mắng, anh mới chầm chậm mở miệng, ánh mắt đen láy dán trên người Hạ Ảnh, “Fan của anh rất lý trí, sẽ không mắng em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.