CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 )

Chương 20



Bệnh viện.

Lợi Uất Chi đang ngủ say trên giường, ngoài hành lang bỗng dưng ồn ào không ngừng, cuối cùng làm Lợi Uất Chi tỉnh giấc.

Cô xuống giường đi ra xem có chuyện gì, vừa đẩy cửa ra thì một đám phóng viên không biết đâu ra chạy ồ ạt đến phòng bên cạnh của Lợi Uất Chi.

" Chuyện gì vậy nhỉ?." Lợi Uất Chi cau mày, đi đến.

Không biết sao trong đám đông đó có kẻ quay đầu lại, nhìn thấy Lợi Uất Chi liền thốt lên:" Kia không phải là nhị tiểu thư của Lợi gia sao?."

" Sao hai chị em nhà họ đều nhập viện thế này?."

Đám phóng viên đó một nửa chuyển mục tiêu, xông đến chỗ Lợi Uất Chi.

Cô đứng ngơ ngác trời trồng, chưa kịp phản ứng đã bị bọn họ bao vây, đều liên tục dồn máy ảnh vào người Lợi Uất Chi.

" Lợi tiểu thư tại sao cô nhập viện đó?."

" Cô và chị gái mình vì sao nhập viện thế này?."

" Có phải cả hai đều bị đánh đến trọng thương không?."

Phóng viên liên tục dồn liên tục hỏi không ngừng, Lợi Uất Chi chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết đưa tay lên che mặt lại.

Bỗng, Dạ Kỷ Thành tiến đến, đám phóng viên lại bắt đầu chú ý đến.

" Dạ thiếu gia?." Bọn họ thốt lên.

Dạ Kỷ Thành xuất hiện như vị cứu tinh của Lợi Uất Chi, cậu hang nghiêng tiến đến, từ từ tiến vào trong,tách đám phóng viên đó ra.

Lợi Uất Chi đã bị áp đảo đến ngồi bệch dưới sàn, cô ngẩn đầu nhìn Dạ Kỷ Thành.

Cậu không nói gì, chỉ im lặng, vòng tay qua hai chân của Lợi Uất Chi, từ từ bế cô lên.

Mặc cho máy ảnh không ngừng hướng về phía của cả hai.

Dạ Kỷ Thành ôm Lợi Uất Chi lên tay, nhìn đám phóng viên đó ánh mắt đáng sợ, sau đó quay lưng hang nghiêng lần nữa rời đi.

Bọn họ vì ánh mắt đáng sợ đó dọa cho sợ. Định đuổi theo thì vệ sĩ đi cùng Dạ Kỷ Thành cảng lại.

" Anh...anh tính đưa tôi đi đâu?." Lợi Uất Chi hỏi, giọng có chút run rẩy.

" Về nhà." Dạ Kỷ Thành đáp.

" Nhà...nhà ai?."

" Nhà tôi."

...

Dạ gia.

Mọi người ngồi trong phòng khách đông đủ, Dạ Kỷ Thành bất ngờ quay về, trên tay còn đang bế lấy Lợi Uất Chi.

Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm bàng hoàng đứng lên, còn Bạch Doãn Chy và Dạ Phong Lệ cũng sốc không thể tin vào mắt mình.

Dạ Kỷ Thành bỏ Lợi Uất Chi xuống, cô có chút ngại ngùng, nép sau lưng Dạ Kỷ Thành.

Khi không đưa cô về Dạ gia làm gì chứ?

" Con đưa cô ấy về đây, không ai ý kiến gì chứ?." Dạ Kỷ Thành hỏi.

Mọi người lắc đầu.

" Đây là Lợi Uất Chi, nhị tiểu thư của Lợi gia."

Nghe đến đây, Dạ Phong Lệ cau mày.

" Lợi gia?."

" Ba yên tâm, cô ấy không giống như Lợi Dung Nghi." Dạ Kỷ Thành mạnh dạng bảo.

Bạch Doãn Chy và Dạ Nhi Nhi đã chú ý đến bộ đồ bệnh nhân mà Lợi Uất Chi đang mặc, cô thốt lên:" Em ấy..đang bị bệnh sao?."

Dạ Kỷ Thành gật đầu.

Bạch Doãn Chy ô lên, tuy Lợi Dung Nghi không tốt lành gì, nhưng cô bé này nhìn lại rất có thiện cảm.

Dạ Kỷ Thành con trai bà lại nhìn trúng thì quá bất ngờ rồi, chắc chắn đúng người đó nha.

" Mau, đưa con bé lên phòng nghỉ ngơi đi."

Dạ phu nhân của chúng ta đặc biệt lên tiếng, trông rất nhiệt tình.

Dạ Kỷ Thành cũng không để mẹ mình nói nhiều, lại tự tiện ôm lấy Lợi Uất Chi lên, không để ai ú ớ gì đi thẳng đến chỗ cầu thang.

Dạ Kỷ Thành vừa đi lên, mọi người liền xúm lại xì xầm.

" Xem ra Dạ gia chúng ta sắp có con dâu đó."

" Nhưng con bé là người của Lợi gia." Dạ Phong Lệ chen vào.

" Ông ý kiến không?." Doãn Chy liếc mắt nhìn chồng mình..

" Không...không có ý kiến."

Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm nhìn ba mẹ mình bật cười, sau đó nhìn nhau thì thầm to nhỏ.

" Xem ra Kỷ Thành sắp có vợ rồi." Cô nói.

" Chúng ta...cũng nên nhanh thôi..." Cô nói thêm.

Đông Tâm mỉm cười, anh hỏi lại:" Em muốn nhanh cái gì?."

Thấy anh giả vờ, cô đánh anh một cái.

" Cái gì anh tự biết đi chứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.