CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 ) Căng thẳng giữa hai người đàn ông này cuối cùng cũng kết thúc, trên xe nhìn Đông Tâm không mấy vui vẻ, cô cúi mặt. Đông Tâm quay sang nhìn cô, lần trước việc Uông Thất đâu ra xuất hiện anh đã không mấy vui vẻ, lần này còn đâu ra xông vào làm hỏng chuyện tốt của anh. Đông Tâm nắm lấy bả vai cô, kéo cô quay sang nhìn mình. " Dạ Nhi Nhi." Anh nhìn thẳng vào mắt cô. " C...có..." Cô đơ ra, vội đáp. " Em có đồng ý lấy anh không?." " Chúng ta kết hôn đi." Đông Tâm bảo. Dạ Nhi Nhi nhìn anh, mắt chớp chớp liên tục không ngừng. " Em chỉ có hai sự lựa chọn." " Một là cưới, hai là kết hôn." Đông Tâm nhìn cô, ánh mắt dường như đang tràn đầy hy vọng. Dạ Nhi Nhi bất ngờ đưa tay ôm lấy anh, mạnh bạo chiếm lấy môi của Đông Tâm. " Em...đồng ý." ... Uông Thất trở về nhà, thở dài đóng cửa, sau đó đến sofa ngã người xuống. Nhìn trần nhà một lúc lâu, Uông Thất đưa tay lên trán. Lúc này cửa nhà lại mở ra, Giả Phiên Phiên đi vào, nhìn thấy Uông Thất nằm đó, cô lên tiếng:" Anh về rồi à." " Ừ." Uông Thất lạnh nhạt đáp. " Hôm nay lại gặp cô ấy sao?." Giả Phiên Phiên bảo. " Ừ." Uông Thất lại đáp tiếp. " Vậy sao..." Giả Phiên Phiên cười trừ, mang tâm trạng nặng nề vô bếp nấu ăn dọn dẹp gì đó. Uông Thất nằm đó im lặng, nghe tiếng lục đục của Giả Phiên Phiên trong bếp, cuối cùng không chịu được mà đứng lên, đi vào trong bếp. Giả Phiên Phiên đang đứng rửa rau, anh bất ngờ đưa tay kéo cô lại, ép sát vào tủ lạnh. " Anh làm gì vậy..." Uông Thất đưa tay chống lên, nhìn Giả Phiên Phiên. " Cô không mệt sao?." " Bám theo tôi như vậy không mệt sao?." Uông Thất nhìn Giả Phiên Phiên hỏi. Giả Phiên Phiên nhìn anh, cười trừ. " Vậy anh yêu Dạ Nhi Nhi lâu như vậy...không mệt sao?." ... Buổi tối.. Đông Tâm đầy phấn khích công khai thẳng việc mình sẽ sắp kết hôn cho mọi người biết. Hai bên gia đình biết chuyện liền họp mặt, mọi người đông đủ ở bàn ăn, nhìn Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm đứng ở đó. Đông Tâm nắm lấy tay cô, nhìn hai bên ba mẹ. " Tụi con sẽ kết hôn." Hai ông bố già của chúng ta gật đầu không suy nghĩ, Bạch Doãn Chy và Tố Diên cũng không ý kiến. Dạ Kỷ Thành không nói gì, chỉ im lặng mỉm cười. Còn gì để nói nữa, mọi người đều mong chờ ngày này của cả hai lâu lắm rồi mà. Chỉ đợi ngày lành tháng tốt uống rượu mừng đi. ... Bệnh viện. Lợi Dung Nghi đọc báo mà sốc, không nghĩ Đông Tâm bất ngờ đánh úp công khai chuyện kết hôn. Cô dâu...dĩ nhiên là Dạ Nhi Nhi. " Không...không thể nào.." Lợi Dung Nghi bàng hoàng, nắm lấy điện thoại thật chặt trong tay. Không ngờ Đông Tâm chẳng muốn bước, anh chạy đến rồi. Đến vạch đích thật rồi! ... Sau bữa tối, Đông Tâm ở lại Dạ gia cùng Dạ Nhi Nhi, buổi tối anh ngồi trên giường, nhìn cô từ phòng tắm đi ra. " Anh không về phòng sao?." Cô hỏi. Đông Tâm vươn tay ra, nhìn cô:" Việc gì phải về phòng." " Dù sao chúng ta cũng kết hôn." " Nhi Nhi, đến đây." Anh mỉm cười. Dạ Nhi Nhi nhìn anh, sau đó liền chạy đến, lao vào lòng của Đông Tâm. Anh ôm chặt lấy cô trong vòng tay, từ từ vuốt tóc cô. " Anh sẽ biến em làm cô dâu hạnh phúc nhất." Đông Tâm nói. Dạ Nhi Nhi gật đầu, nhắm mắt nằm yên để anh ôm. ... Bên phòng, Dạ Kỷ Thành nhìn Lợi Uất Chi ngồi đó. Bữa cơm tối cô vẫn ngủ say, một phần vì thế mà Dạ Kỷ Thành không đưa Lợi Uất Chi xuống cùng mọi người. " Tôi nên rời khỏi đây rồi, cảm ơn anh thời gian qua." Lợi Uất Chi bảo. Dạ Kỷ Thành nhăn mặt. " Cô định đi đâu?." Dạ Kỷ Thành hỏi. " Tôi có một căn hộ riêng, có thể dọn ra riêng ở đó." Cô bảo. " Làm phiền anh và gia đình." Cạch Bạch Doãn Chy lúc này đẩy cửa đi vào, trên tay cầm một tô cháo. Biết lúc này Lợi Uất Chi vì ngại, một phần là sức khỏe hoàn toàn còn rất yếu nên chỉ ngủ trên phòng. Vẫn nên ăn gì đó. " Mẹ đem cháo lên cho con bé, không làm phiền hai đứa nữa." Bạch Doãn Chy đưa tô cháo cho Dạ Kỷ Thành sau đó liền rời đi. Tốt hơn vẫn nên đi ra, không nên phá hoại không gian của bọn trẻ. Bạch Doãn Chy cũng muốn đợi chuyện tốt đến giữa Dạ Kỷ Thành và Lợi Uất Chi. Bạch Doãn Chy nép mình nhìn qua khe cửa, quan sát tình hình của cả hai bên trong. " Em làm gì vậy?." Dạ Phong Lệ đâu ra đi đến, hỏi nhỏ. " Em đang quan sát." " Em đang theo dõi hai đứa nhỏ à?." Dạ Phong Lệ hỏi. " Chứ không lẽ theo dõi anh." Bạch Doãn Chy liếc mắt nhìn chồng mình. " Em muốn hai đứa nhỏ kết hôn sớm một chút, em cũng đến tuổi rồi..." " Muốn có cháu mà bế chứ."
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.