" Xử lý cô ta đi." Cung Diễn Thần xoay ghế lại, nhìn thuộc hạ mình bảo.
Tay lắc lắc li rượu, anh đứng dậy, quay lưng lại nhìn cửa sổ.
Bầu trời đêm hôm nay thật đẹp.
" Nhưng không đẹp bằng Dạ Nhi Nhi em." Cung Diễn Thần lẩm bẩm một mình, uống một ngụm rượu.
Anh về rồi, anh trở về rồi..
Anh trở về để giành lấy em!
...
Dạ Nhi Nhi ở bệnh viện cùng Bạch Doãn Chy. Cô cũng muốn mẹ chăm sóc, Đông Tâm còn nhiều việc, cô không thể để anh chạy đôn chạy đao hai nơi được.
" Con bé cứ ngủ vậy sao?." Bạch Doãn Chy ngồi bên giường, nắm lấy tay của Lợi Uất Chi.
" Vâng, không có dấu hiệu tỉnh lại." Dạ Nhi Nhi thở dài bảo.
Cả hai mẹ con cô đều rất thương cảm cho Lợi Uất Chi, biết rõ Lợi gia đã từ bỏ đứa con gái này lâu rồi, nếu Dạ Kỷ Thành không cần cô nữa...thì thật sự Lợi Uất Chi chẳng còn ai.
Cô và mẹ mình cũng đã xem cô bé này là người trong nhà, chỉ đợi Dạ Kỷ Thành có tiến triển hơn, nhanh chóng cưới lấy Lợi Uất Chi về nhà.
" Uất Chi, tỉnh dậy đi con."
" Bác vẫn mong con và Kỷ Thành trở thành một đôi mà." Bạch Doãn Chy đưa tay vuốt ve gương mặt Lợi Uất Chi.
" Bác chỉ chấm con làm con dâu bác thôi đó, con không tỉnh dậy làm sao trở thành con dâu của bác đây?."
Dạ Nhi Nhi ngồi bên giường thở dài. Chỉ hi vọng Lợi Uất Chi tỉnh dậy sớm.
" Mẹ, chị hai."
Dạ Kỷ Thành trên tay ôm một bó hoa, đứng ở cửa lên tiếng.
" Chị, chị thấy thế nào rồi?."
Cả ngày nay Dạ Kỷ Thành bận cùng Dạ Phong Lệ giải quyết công việc ở công ty, chưa có thời gian rảnh rỗi đến thăm chị mình và Uất Chi.
" Chị thấy ổn lắm, chỉ cần đợi lành vết thương thôi." Dạ Nhi Nhi mỉm cười bảo.
" Tốt rồi."
" Uất Chi...cô ấy..." Dạ Kỷ Thành nhìn về phía Lợi Uất Chi đang nằm ở đó.
Bạch Doãn Chy lắc đầu thở dài, cậu nhìn thấy cũng đủ hiểu cả rồi.