CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 )
Trì Bất Trương đưa Đông Nhiễm ra ngoài thành công, vừa đi ra, đã có nhiều súng chỉ vào phía anh.
" Bỏ nhị tiểu thư xuống."
Trì Bất Trương nhìn bọn họ bật cười, anh bỏ Đông Nhiễm xuống, cô liền đỡ lấy anh.
" Bỏ súng xuống hết cho tôi." Cô quát lớn.
Người của anh hai...
Bọn họ nhìn nhau, mệnh lệnh của Đông Nhiễm...bọn họ không dám làm trái.
Tất cả bỏ súng xuống, Đông Nhiễm đỡ Bất Trương tiến đến chỗ xe, một trong số bọn họ ngăn cản lại.
" Nhị tiểu thư...hắn ta là kẻ thù.."
" Tôi nói tránh ra." Đông Nhiễm liếc mắt nhìn anh ta, trông cô lúc này rất đáng sợ.
Tên thuộc hạ kia liền lui ra xa, Đông Nhiễm mở lấy cửa xe, đỡ Trì Bất Trương vào trong.
Cô tiến lên ghế lái, chìa khóa xe vẫn trong xe.
Trì Bất Trương một tay ôm lấy bả vai, bả vai phải của anh dường như không còn cảm giác gì nữa, máu càng ngày càng nhiều.
" Nhóm máu của anh là gì?." Đông Nhiễm khởi động xe, thắt dây an toàn lại rồi quay đầu hỏi.
" Nhóm máu O." Trì Bất Trương đáp.
Đông Nhiễm nhìn ngang nhìn dọc, thấy một chiếc điện thoại ở đó, cô bấm một dãy số, sau đó bấm gọi.
Tranh thủ thời cơ, cô mở loa ngoài để tiện nói chuyện.
Xe được khởi động, Đông Nhiễm đạp chân ga ra rời đi.
[ Xin chào ]
" Viện trưởng Lưu, tôi sẽ đến bệnh viện ông trong mười lăm phút, ông hãy chuẩn bị mọi thứ, có người đang bị thương."
" Đề phòng hơn hãy xem bệnh viện còn nhiều nhóm máu O không, anh ấy mất máu rất nhiều."
Đông Nhiễm nghiêm túc bảo.
Đề phòng bất trách mọi thứ, cô phải chuẩn bị kĩ càng.
Đằng sau, Trì Bất Trương không nhận ra Đông Nhiễm của mấy hôm trước nữa rồi.
Nhìn cô có giống người bị bỏ đói hai hôm không?
[ Nhưng...]
" Chuẩn bị tốt."
Đông Nhiễm tắt điện thoại, ném sang một bên. Cô nhìn lên gương chiếu hậu, hỏi:" Anh chịu được trong mười lăm phút không?."
" Được..."
Trì Bất Trương đáp.
Cô cau mày, gương mặt anh dường như trắng bệch, không được rồi.
Phải rút gọn thời gian lại, mười phút.
Đông Nhiễm tập trung lái xe, dường như đoạn đường này...
Cứ như trở thành của cô vậy..
...
Ở căn cứ, sự tiến vào của Đông Tâm khiến cả hai bất ngờ.
Đông Tâm đi đến, để Dạ Nhi Nhi nấp sau mình, một tay giật lấy súng trên tay cô.
" Nhi, súng không phải đồ chơi." Đông Tâm đáp.
" Anh...tại sao?."
Cung Diễn Thần lên tiếng, tại sao Đông Tâm này lại đến đây được?
Đông Tâm hạ súng xuống, một tay ôm lấy cô vào lòng mình.
" Cung Diễn Thần...anh dụ cô ấy vào tròng, anh nghĩ qua mắt được tôi sao?."
" Tôi là chồng cô ấy, dĩ nhiên tôi phải đứng ở đây bảo vệ cô ấy." Đông Tâm nói.
Trong lời nói...
Đầy tính chất cà khịa sương sương.
Cung Diễn Thần nhăn mặt lại, biểu cảm có chút méo mó.
Đông Tâm này...đúng không phải dạng vừa.
" Cung Diễn Thần, tôi vẫn luôn thắc mắc tại sao anh nhắm đến vợ tôi, giờ thì rõ rồi."
" Đó chỉ là sự cảm kích, biết ơn với vợ tôi, chứ đâu phải là yêu." Đông Tâm nhún vai.
" Anh...anh làm sao hiểu chứ?." Cung Diễn Thần đáp.
" Tôi hiểu chứ."
" Nếu anh thật sự yêu cô ấy, không phải là khiến cô ấy khó xử, dùng mọi thủ đoạn độc ác, làm đau người khác để có cô ấy."
" Hay cả việc, khiến cô ấy cầm súng lên."
" Bàn tay của một người con gái, họ chỉ nên làm móng, làm đẹp, chăm sóc dưỡng da cho tốt."
" Còn mọi chuyện khác, để người đàn ông yêu họ, hết sức yêu họ, bảo vệ họ thật tốt."
" Chứ không phải khiến một cô gái cầm súng lên đấu đá." Đông Tâm nắm lấy tay Dạ Nhi Nhi lên, bảo.
Lời nói của anh, khiến cô biết rằng. Anh hoàn toàn biết rõ cô biết võ, biết bắn súng.
Nhưng anh không nói, bởi vì anh không muốn cô làm những việc ấy.
" Nếu yêu một người, hãy khiến người đó hạnh phúc, khiến người đó có cảm giác được sủng ái, cưng chiều."
" Chứ không phải là trao cho họ một cảm giác không an toàn."
" Cung Diễn Thần...cái gọi là yêu của anh, hoàn toàn sai..."
" Anh...anh..."
Cung Diễn Thần bị Đông Tâm giáo huấn một trận, bị nói đến cứng họng.
Phải rồi...
Dạ Nhi Nhi năm đó anh gặp rất dịu dàng, lại còn rất đáng yêu và ngây thơ.
Biết an ủi anh, biết cùng anh chia sẻ nỗi buồn.
Chứ không phải như lúc nãy, Dạ Nhi Nhi ngây thơ bây giờ lại cầm súng chỉ vào anh...
" Tâm..."
Dạ Nhi Nhi nhìn anh, không nghĩ rằng Đông Tâm có một ngày nói ra những lời này.
Thì ra anh biết cô lén giấu anh đi học võ, học bắn súng từ mẹ Doãn Chy lúc nhỏ.
Cứ nghĩ anh không biết gì, thì ra anh biết cả rồi.
Bởi vì lúc nào anh cũng bảo vệ cô, cô lại cho rằng bản thân vô dụng, không giúp được gì anh, nên cố gắng học những thứ này.
Nếu mai sau lớn lên, xảy ra chuyện, cô còn có thể bảo vệ anh.
Nhưng những thứ này...
Đông Tâm không muốn cô làm, không muốn cô đánh đấm, không muốn tay cô nhuộm đầy máu đỏ...
" Nhi, anh đã từng nói với em."
" Em là để sủng."
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.