CÔ ẤY LÀ ĐỂ SỦNG ( PHẦN 2 )

Chương 5



" Ô.."

Dạ Kỷ Thành nhận được tin con trai Lương gia xảy ra tai nạn. Hôm qua cậu còn được báo sắp tới phải đến dự bữa tiệc của Lương gia thay ba mình, hôm nay đã nhận được tin bữa tiệc hủy bỏ.

Hình như bữa tiệc này yêu cầu phải đưa bạn nhảy đk cùng. Cậu còn đang suy nghĩ nên tìm ai cùng mình.

Mà khoan...hình như cũng sẽ có mời Đông Tâm.

" Đừng bảo anh ấy..."

Dạ Kỷ Thành lẩm bẩm.

" Em làm gì đấy?."

Dạ Nhi Nhi đi đến hỏi, trên tay cầm quả táo vừa mới rửa xong.

" Không có gì đâu." Dạ Kỷ Thành đáp. Ánh mắt cậu liền chú ý đến trái táo trên tay chị gái mình.

" Chị, chị nên gọt táo." Dạ Kỷ Thành bảo.

" Nhưng chị thích ăn như vậy." Dạ Nhi Nhi cứng đầu đáp.

Dạ Kỷ Thành đứng dậy, cậu đi đến giật lấy trái táo trên Dạ Nhi Nhi.

" Ngồi yên đó, em đi gọt táo cho chị ăn."

Nói xong, cậu đi vào bếp.

Dạ Nhi Nhi ngồi đó cười hì hì. Có em trai như vậy cũng là phước phần lớn.

Từ nhỏ Kỷ Thành đã chu đáo mà đến đáng sợ, trái cây đều lột vỏ giúp cô. Có hôm cô chỉ nói muốn ăn thanh long bỏ hạt, kiwi không hạt, Dạ Kỷ Thành liền tỉ mỉ ngồi bốc hạt ra cho cô

Dạ Kỷ Thành trong bếp gọt táo cho cô, suy nghĩ đến ngày chị gái mình về cùng một nhà với Đông Tâm.

" Chỉ có anh ấy mới chịu nỗi chị mình."

Dạ Kỷ Thành lắc đầu.

Chỉ có ba, cậu và anh Đông Tâm chịu được tính tình của Dạ Nhi Nhi. Nếu có người đàn ông khác, người đó chắc cũng là người, nhưng là loại người cần đóng khung bỏ hộp để cất kỹ.

...

Sân bay.

Lợi Dung Nghi kéo vali ra khỏi sân bay, người đầy kiêu ngạo.

" Lợi tiểu thư."

Tài xế của Lợi gia đầy cung kính, đi đến kéo vali giúp cô, đem vào cốp xe bỏ vào trong..

Lợi Dung Nghi vào trong xe, cô bỏ mắt kính xuống. Ánh mắt nhìn cảnh vật xung quanh.

Tài xế về ghế lại, lập tức đưa Lợi Dung Nghi trở về.

Lợi gia.

Lợi Dung Nghi đi vào trong, ông bà Lợi đã đợi con gái mình sẵn..

" Dung Nghi, con về rồi."

Lợi phu nhân đi đến ôm lấy con gái mình, đầy vỗ về.

Phía cầu thang, Lợi Uất Chi đi xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt liền không vui nỗi.

Một nhà giả tạo.

" Uất Chi, chị gái mày về, mày không biết chào hỏi à?." Lợi lão gia lên tiếng dạy dỗ Lợi Uất Chi đang định rời đi.

Lợi Uất Chi nhếch mép cười, quay đầu lại nhìn một nhà ba người đang hạnh phúc:" Chị gái?."

" Xin lỗi, Lợi Uất Chi tôi làm gì có chị gái?."

" Đừng có nhận bừa."

Nói xong, Lợi Uất Chi hang nghiêng rời đi.

" Ông đấy...ông xem con gái ông đưa về đi, nó không xem tôi ra gì rồi, đến cả Dung Nghi cũng thế, đúng là không phép tắc gì cả." Lợi phu nhân nhìn chồng mình.

" Tôi sẽ dạy dỗ nó, bà đừng nóng."

" Phải đó mẹ, Uất Chi còn nhỏ, mẹ đừng giận, không chấp nhất trẻ nhỏ làm gì." Lợi Dung Nghi dẻo miệng bảo.

" Đúng là đại tiểu thư của Lợi gia, rất hiểu chuyện. Ba không thất vọng về con." Lợi lão gia hết lời khen ngợi.

" Ba, ba quá khen rồi."

Lợi Dung Nghi đáp, miệng mỉm cười.

...

Lợi Dung Nghi ngồi ở bàn trang điểm, cô nhìn mình trong gương, đầy xinh đẹp, đầy kiêu ngạo.

Cô giỏi gian, thông minh, cầm kỳ thi họa, chỉ tiếc...

" Đông Tâm, em luôn cố gắng để giỏi giống như anh, hoàn mỹ như anh."

" Bao năm qua cố gắng của em cũng được đền đáp. Tâm, lần này em về...phải có được anh."

" Tâm...em yêu anh.."

Lợi Dung Nghi tự lẩm bẩm một mình.

...

" Ắt xì..."

Dạ Nhi Nhi đưa tay xoa xoa mình, cô cảm thấy ớn lạnh. Hôm nay gió thổi mạnh thế không biết.

Cô đi đến đóng cửa sổ phòng, chả hiểu sao cô cứ thấy lạnh lạnh và rùng mình. Cứ như có điều gì đó sắp ập đến vậy.

" Mình nghĩ nhiều quá rồi." Cô lẩm bẩm, đóng cửa sổ rồi kéo rèm lại.

Cô đâu làm chuyện xấu gì. Sẽ chẳng có chuyện gì vô duyên ập đến đâu.

" Nhi."

Đông Tâm đâu ra xuất hiện, anh đi vào phòng cô.

" Ơ..."

Dạ Nhi Nhi chưa kịp nói gì anh đã ôm lấy cô, cái ôm dường như nạp năng lượng cho Đông Tâm.

" Tâm, anh mới xong uống rượu sao?." Dạ Nhi Nhi hỏi.

" Ừm." Đông Tâm đáp, tay vẫn ôm chặt lấy cô.

" Tâm, mùi rượu nồng nặc quá." Dạ Nhi Nhi bảo, cô không thích mùi rượu, mỗi lần ngửi thấy đều khó chịu.

Đông Tâm liền buông cô ra. Anh quên mất cô không thích rượu.

Dạ Nhi Nhi đưa tay vuốt mái tóc anh cho gọn gàng, sau đó liền giúp anh cởi cavat ra cho thoải mái.

Đông Tâm liền nắm lấy tay cô.

" Nhi."

" Rồi rồi, em ở đây, anh làm sao nữa thế?." Dạ Nhi Nhi hỏi.

" Nhi."

Anh cứ gọi tên cô.

Dạ Nhi Nhi chỉ biết lắc đầu. Đây không phải là lần đầu, anh luôn bất thường, chạy đến tìm cô, không ngừng gọi tên cô, có nhiều lần nắm mãi không buông rồi đến ngủ quên.

" Nhi." Anh lại gọi tên cô.

Dạ Nhi Nhi đưa tay vỗ vỗ mặt anh:" Tâm, đừng như thế."

" Anh có phải mơ thấy ác mộng không?."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.