Mọi sóng gió yên ổn đi qua. Sau mọi chuyện, Cung Diễn Thần bỗng dưng mất tích.
Trì Bất Trương dưỡng thương ở bệnh viện, do bị bắn vào bả vai nên tay anh cũng không hoạt động được nhiều, việc ăn việc uống đều một tay Đông Nhiễm thúc trực bên cạnh giúp đỡ.
Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm cũng ở cạnh nhau nhiều hơn. Sau mọi chuyện đó, cô cũng nói rõ với anh.
Lúc nhỏ, cô đã khao khát muốn giúp gì đó cho anh. Dường như di truyền từ mẹ, nên cô giống như kế thừa sự nghiệp sát thủ của mẹ mình vậy.
Học võ, học bắn súng, cô học rất nhanh, cũng rất xuất sắc, cả Bạch Doãn Chy cũng không nghĩ con gái mình tiến bộ nhanh hơn cả mình năm xưa.
Cứ ngỡ qua mắt được Đông Tâm, ai ngờ anh phát hiện lâu rồi.
Chỉ là thấy cô không muốn nói nên anh cũng không ép mà tra hỏi này kia.
...
Cung Diễn Thần đứng ở sân thượng bệnh viện, anh nhìn xuống dưới.
Anh mỉm cười, nhắm mắt lại, thả mình xuống không trung.
Nhi, anh xin lỗi.
" Nhiễm...anh nợ em..."
Bụp
Cả người Cung Diễn Thần rơi xuống, máu đỏ bắt đầu tuông ra.