Cô Ấy Là Sinh Mệnh Của Tôi

Chương 15: Không Thể Kiềm Chế



Đinh Phàm và Diệp Chính Thanh cùng học chung trường đại học, Chu Mẫn thi không tốt như bọn họ, học một trường đại học truyền thông ở tỉnh khác.

Diệp Chính Thanh thi đậu vào trường mơ ước, Hạ Ấu Thanh vừa cảm thấy mừng cho cậu, lại vừa vì phải chia tay mà tâm trạng ưu sầu.

Bắc Kinh, đối với Hạ Ấu Thanh mà nói thì không hề xa lạ gì.

Khi còn nhỏ cô có đến Bắc Kinh du lịch, tấm hình chụp chung với Diệp Chính Thanh ở Thiên An môn vẫn còn đóng khung treo trong phòng. Không chỉ như vậy, cách một khoảng thời gian chú Diệp lại phải đi công tác ở Bắc Kinh một lần, cô biết Bắc Kinh cách Đảo Thành rất xa, ngồi xe lửa mười mấy tiếng đồng hồ mới đến.

Trong phòng sách treo một bức bản đồ Trung Quốc rất lớn, lịch sử của nó còn lâu hơn cả tuổi của Hạ Ấu Thanh.

Diệp Chính Thanh đi ngang qua phòng sách, cửa phòng đang mở nên cậu đi vào, thấy Hạ Ấu Thanh đang đứng ngây người trước bản đồ, cậu không khỏi bước chậm lại. Cậu nhìn lên bản đồ, một vết mực màu đen nhàn nhạt, xuyên qua trái tim của tổ quốc ở phía Bắc, xuống phía dưới, một thành phố ở phía Nam trên bụng gà là vị trí của Đảo Thành.

Hạ Ấu Thanh cầm bút thước trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tường.

Phía sau truyền đến tiếng thở dài thâm trầm, trong phút chốc như bóp chặt trái tim của Hạ Ấu Thanh.

Cô chầm chậm nghiêng đầu, Diệp Chính Thanh đứng sóng vai cùng cô, thân hình cao lớn, hơi thở nặng nề, Diệp Chính Thanh cũng cúi đầu nhìn cô, hai tầm mắt chạm vào nhau. Diệp Chính Thanh hơi mỉm cười, giọng điệu vẫn như thường lệ: "Ăn cơm, gọi em mấy lần cũng không thấy lên tiếng." Cậu nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.

"Đi, đi ăn cơm thôi." Diệp Chính Thanh dắt tay Hạ Ấu Thanh, như đã làm qua vô số lần.

Lần này Hạ Ấu Thanh không theo bước chân của cậu, cô kéo tay cậu lại, Diệp Chính Thanh nghi hoặc liếc mắt.

"Anh, anh xem nè." Cô chỉ vào mấy dấu bút chì mờ mờ trên bản đồ: "Em nối Đảo Thành và Bắc Kinh lại, đây là khoảng cách ngắn nhất của anh với em. Trong sách nói, Bắc Kinh cách chúng ta mấy ngàn ki lô mét, nhưng trên bản đồ rõ ràng lại ngắn như vậy..."

Cô không nói được nữa, hai vành mắt hồng hồng, lời nói kế tiếp ngưng lại thành một câu, mang theo tiếng nức nở, cô dường như không kìm nén được nữa, ôm chầm lấy thắt lưng của Diệp Chính Thanh, chôn mặt ở sau lưng cậu: "Em sẽ rất nhớ rất nhớ anh, anh phải thường xuyên về nhà thăm em..." Cô dụi dụi mặt vào sống lưng rắn rỏi, lau toàn bộ nước mắt lên áo của cậu: "Chú và dì... Mọi người đều nhớ anh..."

Vừa nghĩ tới sau này sẽ xa nhau, nghĩ tới sau này sẽ có rất ít cơ hội ôm anh trai như thế này, ngồi trên xe đạp của cậu, nhặt vỏ ốc trên bờ biển, ngắm mặt trời mọc, làm nũng với cậu, vị trí duy nhất của cô trong lòng cậu có khả năng bị người khác thay thế, Hạ Ấu Thanh vừa khó chịu lại đau buồn, nhưng cô bất lực, chỉ có thể như một đứa trẻ làm nũng chơi xấu, khẩn cầu cậu dung túng bảo vệ.

Tình cảm của cô đối với Diệp Chính Thanh, có thể là sự ỷ lại được che chở của em gái với anh trai, nhưng sau này thì sao? Tương lai thì sao? Diệp Chính Thanh nói rất đúng, cô chỉ ở nhờ nhà họ Diệp, một ngày nào đó sẽ rời đi, đến thời khắc ấy, cô có luyến tiếc hay không? Cô nghĩ, cô sẽ có, giống như khi cậu đứng bên cạnh một người khác, trong lòng cô nhất định sẽ rất rất khó chịu, so với xa nhau còn khổ sở hơn.

Cô không dám nghĩ, không dám hy vọng xa vời, chỉ muốn trong khoảnh khắc này, ôm cậu, ôm lấy toàn bộ thế giới của mình.

Diệp Chính Thanh nắm tay cô đang vòng trên eo mình, tiếp tục bước đi, cậu không biết nên làm gì, cậu muốn an ủi cô, nhưng rõ ràng trong lòng cậu cũng vô cùng đau khổ, nỗi buồn dồn ép tại cổ họng, nóng bỏng, nồng đậm, dời sông lấp biển, nếu như không phải ép buộc khắc chế, cậu không biết có thể duy trì lý trí được bao lâu.

Cậu biết đây là một việc nguy hiểm, nhất thời cậu không thể phân biệt rõ...

Khi cậu nhận ra điều này, mâu thuẫn trong lòng bị hai kẻ tiểu nhân nắm kéo, muốn xé ra thành hai phần, một phần buộc cậu phải rời xa Hạ Ấu Thanh, một phần khác xuất phát từ suy nghĩ bản năng, đến gần cô, ôm cô.

Diệp Chính Thanh, cô ấy mới mười bốn tuổi. Cậu dùng câu đã từng cảnh cáo Chung Đào để cảnh cáo chính mình.

Cậu bức ép bản thân, chầm chậm buông đôi bàn tay nhỏ nhắn không xương mềm mại kia, dùng sự bình tĩnh để kiềm chế giọng nói: "Ấu Thanh, em đừng khóc," cậu an ủi không có tác dụng, tiếng nức nở sau lưng thành tiếng khóc lớn, vòng tay bên hông lại càng siết chặt.

Lòng Diệp Chính Thanh mềm đi, cậu cắn răng, kéo cánh tay của Hạ Ấu Thanh ra, quay người ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về lưng cô, từng chút một, chầm chậm dịu dàng: "Sợ nhất là em khóc, ngoan, đừng khóc, anh hứa với em, chỉ cần rảnh rỗi là sẽ về. Nào, anh lau nước mắt giùm em, lát nữa ba mẹ thấy còn nghĩ là anh bắt nạt em."

Hạ Ấu Thanh từ từ nín khóc, giọng nói nức nở: "Anh bắt nạt em."

Động tác của Diệp Chính Thanh rất dịu dàng, bàn tay có vết chai mỏng lau lên gương mặt trơn mềm, nhân tiện nhéo cái miệng đang dẩu cao của cô, cười nói: "Lát nữa anh lấy hai chai xì dầu treo lên cho em [1]."

[1] Ý nói môi dẩu lên treo được hai chai xì dầu luôn ấy, xấu.

Hạ Ấu Thanh nghe vậy, cái miệng đang dẩu lên lập tức xẹp xuống, đôi mắt đầy nước có vài phần điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp Chính Thanh, lầm bầm trong miệng: "Anh, anh không được chê em."

Diệp Chính Thanh cúi người xuống, nhìn thẳng vào cô, mỗi tay một bên, ngón cái lau khóe mắt cô, lòng bàn tay ấm áp, Hạ Ấu Thanh nhắm mắt lại như một phản xạ có điều kiện, mí mắt giật giật liên tục. Ngón tay của Diệp Chính Thanh đặt ở phía trên, từ khóe mắt đến đuôi mắt, hẹp dài như đường bờ biển, động tác nhẹ nhàng kiên trì, làn da của cô gái mịn màng như trứng gà trắng mới bóc, căng mọng, trắng nõn, tràn đầy collagen không thể giấu được tuổi trẻ tươi đẹp. Diệp Chính Thanh cúi đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt quá quen thuộc trước mắt, quen thuộc đến mức, nhắm mắt lại cũng có thể miêu tả ngũ quan của cô trong đầu, giọng nói non nớt êm dịu ngọt ngào kia, cùng với thân thể mềm mại thơm ngát, đôi lúc nghĩ cô giống như một nắm gạo nếp, mềm mại lại dẻo dai. Cô gái vẫn luôn nhỏ nhắn trong mắt cậu, không biết đã gieo trong lòng cậu một hạt giống ăn sâu bén rễ, khi chợt bừng tỉnh thì đã muộn.

Diệp Chính Thanh chăm chú nhìn cô, dường như trong giây tiếp theo, cô gái nhỏ sẽ theo gió bay mất, hiện tại, tất cả mọi thứ của cô cậu đều quen thuộc và yêu thích, hơi thở, sự sống, ngay cả lông tơ dưới ánh sáng trên mặt cô cũng tản ra mùi vị đáng yêu.

Cuối cùng tay cậu đảo qua khóe mắt, lưu luyến rời khỏi khuôn mặt cô. Hạ Ấu Thanh mở mắt, Diệp Chính Thanh đã đứng thẳng người, tay trượt xuống chạm vào tay cô, nắm vào lòng bàn tay, giọng nói khàn khàn: "Đi rửa mặt."

Hạ Ấu Thanh gật đầu, đi theo cậu đến phòng tắm. Diệp Chính Thanh đứng ở cửa chờ cô, tiếng nước chảy ào ào dừng lại, Hạ Ấu Thanh lau khô mặt, mở cửa bước ra ngoài, khi ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Chính Thanh thì hơi bất ngờ, cô cho là cậu đã đi rồi.

Tóc mái bị dính nước dán lên trên trán, Diệp Chính Thanh vô thức đưa tay gạt đi giúp cô, Hạ Ấu Thanh cũng đã sớm quen với động tác nhỏ này của cậu, cô không tránh né, ngược lại còn ngẩng đầu cười với cậu.

Xuống lầu ăn cơm, hai anh em vẫn thân thiết như trước, người lớn không nhìn ra đầu mối gì. Thế nhưng mấy ngày nay không khí trên bàn cơm nghiêm túc hơn trước rất nhiều, chủ yếu là do Diệp Bắc Lương không vừa lòng với việc Diệp Chính Thanh tự chủ trương, toàn bộ mùa hè chưa từng cho con trai sắc mặt tốt.

Nhìn thấy đã gần khai giảng, Diệp Chính Thanh sắp phải đến Bắc Kinh, sau này số lần hai ba con gặp nhau sẽ càng ít hơn, cậu không muốn mang theo tiếc nuối rời khỏi nhà nên vắt hết óc lấy lòng ba mình.

Từ trước tới giờ Diệp Bắc Lương ăn mềm không ăn cứng, Diệp Chính Thanh cũng hiểu được điểm này của ông, lại thêm Hạ Ấu Thanh mỗi tối đều dính theo Diệp Bắc Lương nói một đống chuyện anh trai rất tốt, mỗi lần như vậy Diệp Bắc Lương đều sẽ khinh bỉ phản bác: "Nó tốt chỗ nào?" Hạ Ấu Thanh cực kỳ nghiêm túc kể ra từng việc anh trai tốt, mười ngón tay cũng đếm không hết, cười hì hì nói: "Chú Diệp, chú còn hơn anh ấy gấp mười lần."

Diệp Bắc Lương bị cô chọc cười ha ha nói cô là hạt dẻ cười. Cũng chỉ có lúc đối diện với Hạ Ấu Thanh, Diệp Bắc Lương mới có thể cười lớn sảng khoái. Hạ Ấu Thanh thừa cơ ôm lấy cổ của chú Diệp, làm nũng: "Vậy chú đừng tức giận với anh nữa, có được không ạ?"

Diệp Bắc Lương nặng nề thở dài một hơi: "Được được được." Ông chỉ có thể đồng ý.

Hạ Ấu Thanh vui vẻ cười híp mắt, nhưng còn chưa được, cô sợ chú Diệp chơi xấu, vươn đầu ngón út ra kéo bàn tay lớn của Diệp Bắc Lương.

"Chú ơi, chúng ta phải ngoéo tay đóng dấu mới chắc chắn."

Diệp Bắc Lương để mặc cô ngoéo tay, sau khi đóng dấu, cô hôn một cái thật mạnh lên mặt chú Diệp rồi mới buông tay.

Buổi tối, Diệp Chính Thanh về nhà thì đã khuya, Hạ Ấu Thanh vừa nghe tiếng bước chân trên cầu thang thì đã biết anh trai về, cô mở cửa phòng vui mừng chạy ra ngoài: "Anh."

Sự mệt mỏi trong mắt Diệp Chính Thanh được ý cười thay thế: "Còn chưa ngủ à?" Giọng cậu trầm thấp, yết hầu theo câu nói của cậu mà trượt lên xuống.

"Không ngủ được ạ! Nói cho anh biết một tin tốt, anh." Hạ Ấu Thanh thần bí nhón hai chân chụm tay lại đến gần tai Diệp Chính Thanh, cậu phối hợp cúi người xuống: "Tin tối gì?"

Hạ Ấu Thanh ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói một câu, Diệp Chính Thanh nheo mắt: "Thật ư?"

"Đương nhiên! Em cũng đã ngoéo tay với chú rồi, chú sẽ không nói mà không giữ lời đâu!" Hạ Ấu Thanh vỗ ngực một cái, vô cùng chắc chắn. Nói xong, cô chắp hai tay ra sau lưng, chân sau gõ gõ xuống đất, giống như một con mèo con chỉ còn chờ chủ nhân khen ngợi.

Diệp Chính Thanh xoa xoa đầu cô, cậu không kiềm chế được, ngón tay bỗng nhiên dời xuống, men xuống lỗ tai, vân vê vành tai, lúc này mới dừng tay, ý cười dày đặc trong mắt không thể che giấu được.

"Làm rất đẹp, ừm, em nói đi, em muốn cái gì?"

Đôi mắt to của Hạ Ấu Thanh đảo một cái, nói ra việc đã nghĩ xong từ lâu: "Anh, dẫn em đi Bắc Kinh đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.