Cô Ấy Là Sinh Mệnh Của Tôi

Chương 30: Trà Gừng Giải Rượu



Hạ Chỉ bị giữ đầu, cô vô cùng khó chịu mà lắc đầu một cái, chỉ cảm thấy môi bị hai mảnh ấm áp ngậm lại, có thứ gì đó luồn vào trong miệng, cuốn lấy lưỡi cô, dòng nước ấm áp mang theo vị cay rót vào đầu lưỡi.

Dọc theo lưỡi trượt vào cổ họng, chảy đến đáy lòng. Lúc cô cho rằng hai mảnh ấm áp kia sẽ rời đi thì chúng lại quấn quýt chặt hơn.

Tê tê dại dại, khiêu khích thần kinh, Hạ Chỉ giống như đang ở trên mây, thân thể rơi xuống, một đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng nâng eo cô lên, trải nghiệm chưa bao giờ có, kích thích mới mẻ, bắt cô làm tù binh.

Cô muốn nhìn rõ người trước mắt, người này rất quen thuộc, hơi thở của anh, nhiệt độ của anh, thứ nước cay xè hòa lẫn với nước bọt ấm áp của anh lần lượt cho vào miệng, Hạ Chỉ chật vật nuốt, người đàn ông nâng cằm của cô lên, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, anh chống lên trán cô, dồn nén thở dốc, rất dồn dập, Hạ Chỉ bị từng tiếng thở dốc nhẫn nại này khiêu khích, cố gắng mở mắt, chỉ nghe được tiếng nói khàn khàn bên tai: "Tự mình uống hay là muốn anh tiếp tục đút cho em? Hử?"

Cô giật mình tỉnh lại, không phải là do nội dung câu nói, mà là bị chủ nhân của giọng nói làm cho hoảng sợ. Hạ Chỉ mở mắt, một khe hở hẹp, loáng thoáng thấy bóng người trước mắt quen thuộc, còn tay cô lại đang vịn cổ anh, hai người với tư thế mập mờ tựa sát vào nhau.

Hạ Chỉ nhìn Diệp Chính Thanh hồi lâu, trong lúc đầu óc bị vây giữa tỉnh táo và hỗn độn, quan sát anh từ trên xuống dưới như vừa mới biết nhau, không đợi cô kịp phản ứng, Diệp Chính Thanh xoa xoa tóc cô: "Tỉnh rồi?"

Cô gật đầu, tự mình cũng không biết đã tỉnh hay chưa.

Diệp Chính Thanh buông cô ra, đi xuống giường, cầm lấy ly thủy tinh đặt trên tủ đầu giường, còn nửa ly trà gừng, anh đưa cho cô: "Uống vài ngụm nữa, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai thức dậy sẽ không quá khó chịu."

Hạ Chỉ cầm ly, mở to đôi mắt mê man ngẩng đầu nhìn Diệp Chính Thanh, mềm mại gọi một tiếng: "Anh... Là anh sao?"

Tim Diệp Chính Thanh bị một đôi tay nhỏ nhắn nhẹ bóp một cái. Anh cúi đầu nhìn cô, đôi mắt dần khôi phục ánh sáng lại dần chìm vào tối tăm, cố gắng bình ổn hơi thở, dùng sức áp chế ý niệm đang trỗi dậy, lúc này mới dùng giọng bình tĩnh nói: "Không còn sớm nữa, uống xong rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Anh cố gắng không chạm vào cô, xoay người đi ra khỏi phòng, để lại Hạ Chỉ đang ngồi trên giường ngơ ngẩn nhìn bóng lưng anh rời đi. Luồng khí khác thường cùng bầu không khí ấm áp đầy ái muội vẫn chưa hoàn toàn biến mất, theo tiếng đóng cửa phòng khe khẽ, khôi phục lại sự tịch mịch.

Ngày mùa đông, Diệp Chính Thanh phải tắm bằng nước lạnh thì dục vọng dồn nén trong lòng mới miễn cưỡng biến mất. Anh nhường căn phòng của mình cho Hạ Chỉ, phòng dành cho khách còn chưa sửa sang lại. Ngủ là không ngủ được rồi, anh định làm việc trong phòng sách cả tối, có việc để làm mới không nghĩ đến những thứ kia.

Anh tắm rửa xong, sấy khô tóc, mặc đồ ngủ xuống lầu pha sữa uống. Trong ly thủy tinh, dung dịch trắng sữa, từng ngón tay mảnh khảnh khớp xương rõ ràng đang cầm lấy, dưới ánh đèn, cả hai hòa vào bổ sung cho nhau.

Còn chưa uống được ngụm sữa nào, trên lầu phát ra tiếng động lớn, như là vật gì đó rơi trên sàn nhà phát ra. Diệp Chính Thanh đặt ly xuống, nhanh chóng chạy lên lầu. Trên hành lang, Hạ Chỉ đang vịn tường đứng lên, xoa xoa cái mông đau, nghe tiếng bước chân đến gần, cô nghiêng đầu qua vẻ mặt vô tội nhìn anh.

Diệp Chính Thanh đi tới, nhấc cánh tay mảnh khảnh của cô lên: "Sao vậy?"

Ngay cả áo khoác cô cũng không mặc, còn chiếc váy kia, nó bị mở ra lộn xộn lung tung, là kiệt tác của anh, nhưng dầu gì sau đó cũng đã được chỉnh lại gọn gàng. Diệp Chính Thanh cúi đầu quét mắt đến khe rãnh trước ngực như ẩn như hiện của cô gái, cổ họng lại căng lên lần nữa. Diệp Chính Thanh lưu luyến một lát, rồi mới rời mắt không chút dấu vết, nghe cô ấm ức mở miệng nói: "Em muốn tắm, chỗ của anh không tìm được nơi để tắm."

Diệp Chính Thanh bị cô làm cho nổi cáu nở nụ cười, sau này không dám tùy tiện để cho cô uống rượu nữa, quả thật là hại người phạm tội mà.

Anh dắt cô đi, giống như là xách một con gà con, vừa đi vừa nói: "Phòng tắm ở trong phòng."

Vào phòng, Diệp Chính Thanh mở rộng cửa, phía trên có một giếng trời, có thể tắm vòi sen cũng có thể tắm bồn, không gian rất rộng, một cái buồng trong lớn, bên trong là để tắm, bên ngoài là rửa mặt, ánh sáng màu vàng cam chiếu vào bên trong, dù là bồn tắm trắng nõn hay là mặt kính, viên gạch đều phản chiếu ánh sáng.

"Muốn tắm vòi sen hay tắm bồn?" Diệp Chính Thanh hỏi cô.

Cô suy nghĩ một lát: "Tắm bồn?" Rồi lại nhìn Diệp Chính Thanh: "Nhưng em không có đồ để thay."

Ngay cả giày cô cũng không có để mang. Diệp Chính Thanh lại nhíu chân mày, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Hôm nay em đừng tắm, không chê em bẩn đâu, đi ngủ đi."

Hạ Chỉ nhìn chiếc bồn tắm trắng sáng với ánh mắt trông mong, nó có lực hấp dẫn trí mạng với cô, lặp lại: "Muốn tắm bồn. Thối, ngủ không được..."

Điều Diệp Chính Thanh lo lắng không phải là cái này, lấy tình trạng đầu óc hiện tại của cô, anh lo cô ngâm bồn một hồi lại ngủ mất, hoặc là... Tóm lại sẽ rất nguy hiểm. Không đợi Hạ Chỉ nói xong, Diệp Chính Thanh không nói lời nào ôm ngang người cô lên: "Anh nói không cần tắm thì không cần tắm," anh cố để đưa mũi sát vào hõm vai cô: "Thơm, thối chỗ nào?"

Hạ Chỉ bị anh làm cho ngứa muốn chết, cố co người lại, ngọ nguậy thân thể, không ngừng cười khanh khách. Diệp Chính Thanh bấm nhẹ lên eo cô một cái, eo cô rất mềm, không có miếng thịt nào, làn da lại nhẵn nhụi, cách lớp quần áo có thể cảm nhận được da thịt trắng mịn, làm người ưa thích không muốn buông tay. Anh hắng giọng, nhìn cô, mấy phần nghiêm túc mấy phần vui đùa nói: "Cử động nữa thử xem?"

Hạ Chỉ ngẩn ra nửa giây: "Dạ?" sau có cười hì hì mấy tiếng: "Em không sợ." Nói xong, nấc cục một cái. Cô che miệng, trong miệng đầy mùi rượu và thuốc lá hòa quyện với vị trà gừng.

Diệp Chính Thanh kéo tay cô ra, ánh mắt sáng quắc: "Hạ Ấu Thanh," anh lại cười nói: "Em đây là đang ép anh phạm tội đó."

Có ngốc nữa cũng nghe ra ám chỉ trong câu này, Hạ Chỉ vô thức muốn chạy trốn, lực tay của Diệp Chính Thanh càng lúc càng chặt, đi nhanh về phía giường, ném Hạ Chỉ lên trên.

Giường lớn mềm mại đỡ lấy thân thể của cô, Hạ Chỉ còn chưa ý thức được nguy hiểm, cô không sợ, là bởi vì cô cho rằng Diệp Chính Thanh đang đùa với cô, không mảy may nhận ra, ánh mắt Diệp Chính Thanh nhìn cô đã không còn giống như trước.

Cô nằm ngửa trên giường, ánh sáng trên đỉnh đầu bị thân thể của Diệp Chính Thanh chắn lại, cô nhìn anh, muốn bò dậy, nhưng đã không kịp nữa, hai tay của Diệp Chính Thanh chống hai bên cô, đổ người xuống, hơi thở ấm áp phả lên mặt, tiếp đó là những nụ hôn dày đặc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.