Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 10



"Lần cuối cùng, Thời Dược."

"Đừng đến chọc tức tôi... hiểu không?"

"..."

Thời Dược chỉ cảm thấy cứng đờ từ đầu sợi tóc tới đầu ngón tay. Giọng nói như vậy dừng ở bên tai cô, cô cũng không dám gật đầu, chỉ có thể nắm quần áo của mình càng ngày càng chặt.

Chỉ có nền đất cứng rắn này mới có thể mang lại cho cô một chút cảm giác an toàn.

Cô có chút gian nan mà mở miệng: "Em sợ anh sẽ bị họ ..."

"Đến lúc đó tôi cũng có thể lo cho bản thân mình. Nếu có thời gian, không bằng em tự lo lắng cho chính mình!"

Giọng nói của chàng trai lạnh và khàn, đầu ngón tay vẫn còn lưu luyến bên môi cô gái, hơi cúi đầu, ngón trỏ móc cằm cô.

Đôi mi nhắm chặt của cô gái khẽ run lên vì sợ hãi, Thích Thần lạnh lùng nói.

"Mở mắt ra. Nhìn tôi."

"..." Thời Dược lắc đầu.

Cảm thấy những ngón tay đặt trên cằm đang siết chặt, cô vẫn là khuất phục mà rũ mi - ngọn đèn đường thắp sáng bên ngoài cửa sổ chiếu vào.

Dưới ánh đèn hơi say, nét mặt góc cạnh của Thích Thần vẫn vô cảm và lạnh lùng - không hề bị ánh sáng ấm áp làm dịu đi chút nào.

Thời Dược có một chút ủy khuất.

Cô ấy không biết tại sao lại xảy ra chuyện này - hai ngày đầu cũng ổn, cô ấy bắt đầu thích người anh trai này mặc dù đôi khi lạnh lùng và đáng sợ, nhưng cô ấy cũng quan tâm đến việc bảo vệ anh trai của mình ... đêm nay cô chỉ muốn bảo vệ anh ấy. .. không biết tại sao mọi thứ dường như đã bị mình làm rối tung cả lên.

Ngay cả ánh mắt anh khi anh nhìn cô cũng trở nên lạnh lùng và dữ tợn hơn.

"Từ hôm nay hãy giữ khoảng cách với tôi." Thích Thần nhìn thẳng vào mắt cô gái, gần như gằn từng chữ, "Nếu không, tôi không đảm bảo lần sau mình sẽ làm gì - em hiểu không?"

Tâm trí Thời Dược đã sớm một mảnh hồ nhão.

Nhưng cô ấy vẫn dùng sức mà gật đầu.

Những cảm xúc phức tạp bị kiềm chế lóe lên trong mắt Thích Thần.

Không nói một lời, Thời Dược chỉ nghe bàn ghế bị đẩy sang một bên một cách hung tợn. Sau khi có tiếng bước chân rời đi, phòng đọc sách lại trở nên yên tĩnh.

Thời Dược lo lắng nhìn theo hướng cửa phòng đọc sách đang mở, bóng dáng bên ngoài đã biến mất.

Điều cô không nhìn thấy là tay trái của anh khuỵu xuống và nắm chặt lại thành nắm đấm.

Trên mu bàn tay trắng như ngọc, mạch máu màu lục lam nhạt hiện rõ ra. Đôi mắt luôn thờ ơ ấy dường như cũng đang kìm nén một thứ cảm xúc gần như vô tận, cáu kỉnh làm cho người ta sợ hãi.

...

" Cậu nói anh Thần thực sự coi trọng Thời Dược sao?"

Chu Phòng Vũ ngồi trên bàn trong phòng học của ban 7, nghi ngờ đá vào chiếc ghế đẩu trước mặt.

Đứng ở bên cạnh ghế đẩu dựa vào tường, Vương Kỳ Phong nhướng mày, "Làm sao tôi biết được?" Nghĩ xong, biểu tình có chút khó chịu vươn tay ra xoa xoa cổ của mình : " Bất quá, cổ tôi đến bây giờ nghe đến cái tên Thời Dược, tôi còn cảm thấy giống như bị bóp chặt, cái tay kia... đúng là muốn mạng mà. "

" Nhưng hai ngày nay tôi đều quan sát, cũng không thấy hai người tương tác gì ... Anh Thần vừa mới vào lớp, xem ra hai người bọn họ không quen, mấy ngày này chưa thể thích được— " Chu Phòng Vũ còn chưa nói xong, cửa sau của phòng học đột ngột mở ra.

Cánh cửa đóng sầm vào tường và rung lên một hồi rồi dừng lại.

Chàng trai ngoài cửa vẫn giữ nguyên bộ dáng và sải bước đi vào.

"Ngọa tào làm tao sợ nhảy dựng... Ai? Mẹ nó. "Chu Phòng Vũ vừa thốt ra khỏi cổ họng, vừa nuốt trọn khoảnh khắc khi bắt gặp ánh mắt ủ rũ của người bước vào, liền nuốt vào toàn bộ. "Anh Thần, anh Thần ...?"

"..."

Thích Thần liếc nhìn hai người bọn họ, không nói lời nào, trực tiếp nắm chặt tay quay về chỗ ngồi.

Anh vớ lấy chiếc ba lô vẫn nằm dựa vào tường, thô bạo mở khóa kéo rồi lấy ra một chiếc cốc giữ nhiệt màu xanh nhạt và một chiếc lọ màu trắng có nhãn nước ngoài bên trong.

Chu Phòng Vũ co rụt cổ, quay đầu đá nhẹ vào Vương Kỳ Phong, cẩn thận hỏi :

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy ..."

"..." Có Thích Thần ở đây, hiếm khi Vương Kỳ Phong không cùng Chu Phòng Vũ phát hỏa. Cậu ta chỉ vỗ vỗ cái quần bẩn thỉu, tức giận nói: " Tôi biết gì mà cậu hỏi tôi ?"

Chu Phòng Vũ gãi đầu, nhỏ giọng nói: "Ánh mắt của anh Thần vừa nhìn tôi đã sợ muốn chết. F***, anh ấy sẽ không theo bọn họ đánh xong một trận đi. "

" ... "

Vương Kỳ Phong phớt lờ tên béo đang phấn khích đến mức suýt lăn ra khỏi bàn, chỉ cau mày.

Cậu ta dừng lại nhìn vào cái lọ đã được mở nắp và đổ thứ gì đó ra rồi đặt lên bàn, do dự hai giây trước khi lẩm bẩm, "Đó... hình như là một lọ thuốc." Anh ta quay đầu lại và vỗ. "Chu béo, dùng hai, à không năm mắt mày nhìn xem trên đó được viết những gì."

'Cậu chết tiệt mới có hai hoặc năm mắt, tôi có 2,5 mắt!' Chu Phòng Vũ hạ giọng và nhìn chằm chằm vào Vương Kỳ Phong, quay đầu nhìn trong hai giây. Sau đó, cậu ta quay lại giận dữ, "Tôi có thể nhìn rõ hàng chữ in đậm trên cùng, nhưng tiếc là tôi không thể hiểu được thế nào là tiếng chim viết, thậm chí không phải là tiếng Anh."

Vương Kỳ Phong nhíu mày, "Nhìn xem. Nhìn không giống thuốc bình thường ... Anh Thần thân thể có vấn đề?"

" Thân thể có vấn đề mà ra tay tàn nhẫn như vậy?"

Chu Phòng Vũ nhìn theo ánh mắt của hắn, "Này? Cái kia không phải ly nước của Thời Dược sao? "

Vương Kỳ Phong sửng sốt.

"... Cái nào?"

Giọng Chu Phòng Vũ thanh âm phát ra càng thêm thấp. Cậu chỉ chỉ ngón tay -

"Đó là cái màu xanh nhạt. Lần trước Thời Dược muốn đi lấy nước liền lấy cái này."

Khi đó, Thích Thần vừa uống những viên thuốc trong tay với nước.

Anh vặn nắp ly lại và im lặng hai giây, cho chiếc ly trên tay vào xách túi rồi bước ra ngoài.

Phía sau lớp học.

"..."

Chu Phòng Vũ và Vương Kỳ Phong cùng thu hồi mắt với biểu cảm phức tạp.

Chu Phòng Vũ sờ cằm, "Thật sự là... quan hệ không bình thường?"

Vương Kỳ Phong không lên tiếng, theo bản năng mà xoa xoa cổ.

Sau sự việc tối hôm trước, hai người vốn không có nhiều tương tác ở nhà, giờ đây cũng đã im lặng đến mức đóng băng trong trường.

Chịu đựng nửa buổi sáng, Thời Dược không thể chịu đựng được mà đứng dậy cầm cốc nước màu xanh đậm vừa nhận được ngày hôm qua.

Cô chưa kịp mở lời thì chàng trai ngồi bên ngoài đã đứng dậy và bước ra khỏi lớp.

Anh thậm chí còn không nhìn cô.

"..."

Nhìn bóng dáng đó bước đi, trong lòng Thời Dược tràn ngập chua xót khó chịu.

Cuối cùng, những cảm xúc đó chuyển thành thất vọng, cô cúi đầu từ di chuyển ra ngoài.

Vừa mới đi vào hành lang dài, cô đã bị người phía sau lao tới kéo sang một bên.

Ở trong trường học luôn cùng cô ấy thân mật như vậy, không nghĩ đến ai khác, chỉ có thể là Tôn Tiểu Ngữ.

Chắc chắn rồi, trước khi lọt vào tầm mắt của Thời Dược, Tôn Tiểu Ngữ đã nắm lấy cánh tay cô và dựa vào từ phía sau và nhỏ giọng hỏi -

"Cậu và nam thần của mình có chuyện gì vậy?"

Thời Dược im lặng rồi thản nhiên quay lại, "Chuyện gì, làm sao? "

"Đừng giả bộ trước mặt mình được không? Hai người hôm nay áp suất thấp như vậy, nhất là nam thần của mình, chậc chậc , các cậu không thấy buổi sáng hôm nay xung quanh cũng chưa có ai dám mở miệng ra nói chuyện sao? "

" ... "

Thời Dược thực nhẹ mà nhíu mi.

Cô ấy thực sự không nhìn thấy, cũng không có suy nghĩ đó.

Tôn Tiểu Ngữ lại gần, nhỏ giọng nói: "Nhưng mình nghe nói cuộc chiến tối hôm qua không thành? Tống Minh Viễn, anh trai được Quách Vũ Kỳ nhận, bây giờ đang bôi nhọ nam thần của mình " lâm trận liền bỏ chạy ". Cậu nói thật cho mình biết, có phải tối qua cậu lôi nam thần bỏ chạy không? "

Thời Dược mím môi không nói gì.

"Cậu không nói mình cũng biết. " Tôn Tiểu Ngữ cười cười đẩy cô. "Nam thần của mình có thể bỏ chạy sao? Chẳng phải chỉ đến đây vài ngày là đã khuất phục được cái gai Vương Kỳ Phong và Chu Phòng Vũ sao? Hai người bọn họ kim thượng ngọ lại không nhàn rỗi, rất nhiều người đã bắt đầu lan truyền câu chuyện hồng nhan họa thủy của cậu, nói nam thần của mình vì cậu mà muốn đánh nhau, lại vì cậu mới đánh không thành. "

Nghe xong lời này, Thời Dược bất giác nhăn lại lông mày mỏng.

Có lẽ ...Anh ấy đã nhanh chóng đoán trước được điều này, nên mới bài xích mình phải không?

Rốt cuộc là cô vẫn xen vào chuyện của người khác sao?

"Không phải mình bát quái," Tôn Tiểu Ngữ vẫn thì thầm bên tai cô, "Mình thực sự rất tò mò. Cậu và nam thần của mình có quan hệ gì? Nhìn cái cách hôm qua cậu ấy bảo vệ cậu trước mặt Quách Vũ Kỳ mà nói rằng hai người không có quan hệ, sẽ không ai tin. "

Trong lòng Thời Dược căng thẳng.

Trên mặt cô ra vẻ thoải mái mà cười, "Không có gì đâu. Chỉ là tâm của Thích Thần tương đối mềm mại lại rất tốt bụng. Ngày hôm qua có thể là vì không nhìn được chúng ta bị Quách Vũ Kỳ bắt nạt thôi. "

"Chà ... mặc dù đó là nam thần của mình. Nhưng công bằng mà nói, sau vài ngày làm bạn cùng lớp, mình thực sự không tìm thấy hai đặc điểm "tâm tư mềm mại" và "lòng tốt" từ cậu ấy. Hơn nữa mình tin rằng những cô gái trực tiếp bị phớt lờ và từ chối bởi cậu ấy cũng thảm đâu kém."

Thời Dược:" ... "

Biểu tình ảm đạm hai giây, Thời Dược liền đẩy Tôn Tiểu Ngữ," Được rồi, quay trở về đi, đừng bát quái nữa. "

"Mình mới không có..."

Mặc dù nói vậy, Tôn Tiểu Ngữ vẫn quay lại và trở về cùng với Thời Dược.

Vừa mới quay đầu nhìn lại, lại tình cờ gặp được Thích Thần đang chuẩn bị trở lại phòng học.

Ngay khi anh xuất hiện, cô gái "ngồi canh" bên ngoài lớp học cũng tròn mắt.

Tôn Tiểu Ngữ kích động mà đẩy đẩy Thời Dược, "Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến, Thời Dược, mau tuyên thệ chủ quyền trước mặt họ đi!"

Thời Dược đối với Tôn Tiểu Ngữ có chút đau đầu.

Nếu có thể tránh đi, hiện tại cô mong muốn không nhìn thấy Thích Thần- dù sao người này tối hôm qua lãnh đạm bảo cô phải giữ khoảng cách với anh, lời nói còn văng vẳng bên tai, cô không có da mặt dày như vậy. .

Nhưng mà hai bên đối diện nhau lại chỉ một cái cửa ở giữa.

Thời Dược trong lòng thở dài, vẻ mặt gượng gạo đi tới đó cùng Tôn Tiểu Ngữ. Khi cô đến bên ngoài cửa thì gần như cùng lúc với Thích Thần, vẻ mặt của cô có chút ngưng trệ.

"Thích ..." Lời thứ hai còn chưa nói ra, Thời Dược nhìn thấy thân ảnh phía trước không hề lưu luyến, trực tiếp phủi qua.

-

Người con trai vừa rồi dường như coi cô là một khối khí vô tình chắn ngang đường.

Ở một góc phía sau họ, có hai, ba cô gái chế nhạo và nói chuyện nhỏ giọng.

"Này, tin đồn trong trường bạn gái của giáo thảo chính là cô ấy đi?"

"Cái gì ......cũng không hẳn đi, hai người mới ngồi cùng bàn, khả năng chưa thể đâu. "

" Hehe, này có lý ... "

Ngay cả Tôn Tiểu Ngữ, người luôn bệnh thần kinh, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

"Cậu ta đó là thái độ gì..."

Cô dắt Thời Dược đi vào, vừa đi vừa trấn an, "Đừng tức giận, Dược Dược, nam nhân đều là đại móng heo , sắc mặt thay đổi như trời giáng. .. Đừng để ý tới cậu ta. "

Thời Dược bất đắc dĩ cười," Đó không phải nam thần của cậu sao? "

Tôn Tiểu Ngữ khịt mũi, " Làm cho Thời Dược của chúng ta không vui đều là đại móng heo. Nam cái gì thần? Mình tuyên bố cậu ta bị ta ném khỏi ghế thần."

Thời Dược do dự, vẫn là giải thích. .

"Không liên quan gì đến cậu ấy. Lúc trước cậu đã nhắc mình tránh xa cậu ấy ra, vì mình suy nghĩ nhiều và nhàn rỗi quản nhiều chuyện... thôi, sắp vào lớp rồi, Tiểu Ngữ, cậu hãy về chỗ ngồi đi, mình cũng về chỗ"

Tôn Tiểu Ngữ đảo ánh mắt trợn trắng nhìn về hướng đó, sau đó mới về chỗ ngồi.

"Cậu đợi đấy, hai ngày nữa mình sẽ đến gặp chủ nhiệm lớp và xin chuyển chỗ ngồi của chúng ta trở về như cũ- càng xa tai họa đó thì càng tốt."

Thời Dược mỉm cười bất lực.

Giáo viên dạy toán bước vào lớp, hai người tách ra, Thời Dược trở về chỗ ngồi của mình.

Người nọ như cũ dường như vẫn không liếc mắt nhìn cô, đứng dậy nhường chỗ rồi ngồi lại. Từ đầu đến cuối, không có giao tiếp một lời nào.

Tâm trạng vừa mới nhẹ nhàng một chút của Thời lại trùng xuống.

Dưới sự bạo lực lạnh như vậy, Thời Dược, người vốn dĩ không hứng thú với toán học, gần như bị phân tâm suốt giờ học.

Cho đến khi--

"... Thời Dược, Thời Dược!"

"A? ... A, đây ạ." Khi bị giọng điệu không mấy hiền lành của giáo viên dạy toán làm cho hoàn hồn, Thời Dược vội vàng đứng dậy.

Cô giáo dạy toán nheo mắt đánh giá cô trong vài giây, sắc mặt bất thiện lấy phấn viết lên bảng đen một đoạn đề.

"Em lên đây giải đề này."

"..."

Thời Dược trong lòng tức khắc kêu khổ.

Giáo viên dạy toán của họ còn trẻ và luôn thích tạo ra một số đổi mới - ví dụ, hầu hết ở mọi lớp học sẽ tự ra đề, thường giải đề một cách tinh tế hoặc yêu cầu một cách tiếp cận độc đáo và độ khó luôn cao, thường là cả lớp có thể không tìm ra cách giải quyết trong một tiết học.

Giáo viên thường chỉ khơi gợi những ý tưởng mới cho họ và giải thích cho họ trong lớp – Thời Dược không ngờ hôm nay mình lại đâm phải họng súng.

Cô trong lòng cay đắng mà bước đến bục giảng.

Sau khi nhận được viên phấn từ cô giáo, Thời Dược bắt đầu chăm chú vào câu hỏi như trên trời đến phát ngốc.

Sau khi như vậy một phút, giáo viên toán học lên tiếng.

"Không làm được à?"

"Dạ..." Thời Dược bực bội gật đầu.

Giọng cô giáo dạy toán lạnh lùng: "Không làm được còn thất thần phát ngốc. Tôi còn tưởng rằng em cái gì cũng làm được." Cô giáo quay lại nhìn cả lớp, "Có ai nghĩ ra phương pháp chưa?"

". .. "

Lúc nào cũng vậy, đây luôn là khoảng thời gian yên tĩnh nhất trong lớp - sự im lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cô giáo lại chuyển hướng về Thời Dược.

"Như vậy, chỉ cần em có một người bạn cùng lớp giúp mình giải quyết đề bài này và dạy cho em hiểu, em sẽ được quay trở lại chỗ ngồi của mình - nếu em không thể thỉnh được bạn học nào, em sẽ phải đứng trên bục giảng trong mười phút còn lại. "

Ngay sau khi giáo viên nói điều này, nhiều học sinh trong lớp sắc mặt liền cổ quái.

Sau đó một vài tiếng ho khan cố ý vang lên ở một góc lớp, còn có người dứt khoát trộm quay đầu nhìn về phía Thích Thần.

Thời Dược cũng vô thức nhìn về phía chỗ ngồi.

Nam sinh ngồi đó lưng thẳng tắp, mí mắt cụp xuống, hàng mi mờ ảo phủ bóng lên làn da trắng sứ dưới mắt.

Ngũ quan thanh tuấn một mảnh đạm bạc, Thích Thần không đáp lại lời của giáo viên, như thể anh không nghe thấy gì cả.

"..."

Thời Dược nắm chặt đầu ngón tay, cúi đầu xuống.

Không được khổ sở ... Thời Dược.

Mình không thể không có tiền đồ như vậy.

Anh ấy không có nghĩa vụ phải giúp mình ...

Trong lòng cảnh cáo bản thân hết lần này đến lần khác,Thời Dược tự véo mình đến lòng bàn tay đều đau, nhưng vẫn là không thể kìm nén nỗi ủy khuất đó đã tăng lên gấp bội rồi trực trào lên.

Sự tức giận đột nhiên của đêm hôm qua, sự thờ ơ của ngày hôm nay, những cuộc bàn tán của các cô gái trên hành lang, sự phớt lờ của những người hoàn toàn xa lạ vào lúc này ...

Những hình ảnh và âm thanh này va chạm vào tim Thời Dược làm cô khó chịu đến mức suýt khóc.

Cứ coi nó như là ...như thể bạn chưa từng biết người này, chưa từng có người anh trai này.

Đừng bao giờ để ý đến anh ấy nữa, đừng bao giờ gặp lại anh ấy, đừng bao giờ lo lắng và buồn phiền vì anh ấy nữa

... Nhưng nghĩ đến đây, sao trong lòng lại càng khó chịu?

Thời Dược bực bội khó chịu, trong lòng thầm nguyền rủa mình vô dụng.

Cô quá chú tâm vào việc kiểm soát cảm xúc của mình nên không để ý, chàng trai luôn trầm lặng nhướng mắt về hướng có một vài học sinh đang lén quan sát mình trong lớp.

Anh bình tĩnh nhìn lên bục.

Sau đó, với thân hình đang dần siết chặt của cô gái và vầng mắt hơi đỏ gần như sắp khóc, khuôn mặt đẹp trai không chút cảm xúc của chàng trai cuối cùng cũng lộ ra vẻ cáu kỉnh khó kiểm soát.

... Muốn khóc

Không nên quản, cũng không thể quản.

Nó đã vượt quá phạm vi an toàn rồi, anh nên đem những thứ đã bộc phát đêm qua từng chút một trấn áp, sau đó mới có thể bảo trì khoảng cách an toàn.

Lần này lựa chọn hợp lý nhất chính là làm lơ ......

"Xem ra trong lớp không ai có thể giúp em." Giáo viên dạy toán cầm phấn lên, "Như vậy không có biện pháp nào khác, em liền tạm thời đứng---"

"...Thưa cô..."

Bàn ghế bị đẩy dịch mà phát ra động tĩnh, mọi người đều nâng tầm mắt hướng về nam sinh đang đứng lên.

Anh thở dài trong lòng.

"Em tới."

Lý trí con mẹ nó đều biến đi.

Tác giả có lời muốn nói: Thích Thần : Mặt không đau,một chút cũng không [lãnh đạm] 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.