Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 19



Phòng học ban 7.

"Thời Dược, hâm mộ cậu thật đấy."

"..." Thời Dược chậm nửa nhịp mà thu hồi tầm mắt từ cửa trước phòng học, khó hiểu mà nhìn về phía Hà Hi Dao đang nói: " Hâm mộ mình? Hâm mộ mình cái gì ?"

Hà Hi Dao quay người lại, dựa vào bàn học của Thời Dược và Thích Thần, đối mặt với Thời Dược bẻ ngón tay, "Cậu xem, cậu lớn lên xinh đẹp, tính cách thì dễ thương, lại học giỏi nữa – đã đủ hoàn hảo rồi, bây giờ còn thêm tân giáo thảo ngồi cùng bàn đối tốt với cậu như vậy. "

Thời Dược là người không quen ứng phó với những lời khen ngợi, nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nhưng những gì Hà Hi Dao quan tâm dường như không phải Thời Dược có trả lời hay không. Cô ấy thu hồi ngón tay, nhìn về phía Thời Dược, thanh âm chán nản, "Cậu với Thích Thần có phải hay không đã ......"

Mặc dù không thể hiểu ngay những gì Hà Hi Dao nói, chỉ nhìn biểu tình của người kia, Thời Dược cũng có phản ứng. Cô hoảng loạn xua tay, "Không, không phải, cậu hiểu lầm rồi, mình với cậu ấy không phải loại quan hệ kia."

Đôi mắt Hà Hi Dao sáng lên: "Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, mình và cậu ấy đều không có khả năng ... " Giọng Thời Dược trở nên trầm hơn.

"Vậy mình đây chẳng phải là còn cơ hội sao?" Giọng điệu của Hà Hi Dao mang theo hưng phấn, "Cậu đối với Thích Thần không có ý tứ như vậy sao? Nếu không, mình đây coi như cậu nhường cậu ấy cho mình?

" ... "

Thời Dược sửng sốt.

Không rõ vì lý do gì, nghe thấy những lời nói của Hà Hi Dao vào lúc này, cô bất giác sinh ra một cảm xúc bài xích và thậm chí là phản cảm từ tận đáy lòng. —— Cô chưa bao giờ có một cảm xúc tiêu cực nhanh chóng như vậy đối với bất kỳ ai, điều đó khiến chính bản thân cô cũng giật nảy mình.

Không đợi hai người nói chuyện xong, giáo viên dạy tiết toán đầu tiên của buổi sáng đã bước vào lớp. Tất cả những âm thanh trước đó trong lớp đều bị đè xuống. Chờ cô giáo dạy toán đứng trên bục, cả lớp đã im lặng không tiếng động.

Ánh mắt của học sinh rơi vào trên người giáo viên toán, sau đó trở nên có chút kỳ quái – cô giáo trên bục giảng đang mỉm cười, không phải nụ cười thường ngày, mà là một nụ cười rất tươi, thoạt nhìn có tâm trạng cực kì tốt. Cô không giấu được năng lượng vui vẻ ngay cả khi lật giở trang giáo án trên tay.

Một học sinh trong lớp mạnh dạn hỏi: "Thưa cô, hôm nay là thứ mấy ạ? Cô cười đến vui vẻ như vậy."

Cô giáo dạy toán ngẩng đầu lên. Đang trong tâm trạng vui vẻ nên cô cũng không so đo với cậu học sinh đang nói đùa, nói: "Kết quả cuộc thi toán sáng hôm qua đã được công bố sau khi giáo viên trong nhóm đã sửa bài kiểm tra vào buổi chiều." Cô đưa ánh mắt hướng vào góc phòng học, "Thích Thần cùng— —ơ? Tại sao bạn học Thích Thần không có ở đây?"

"Thưa cô," Thời Dược nói, "Thích Thần bị thầy chủ nhiệm gọi đến văn phòng."

"Ồ, như vậy sao, xem ra tôi không có cách nào nói tin tức này cho cậu ấy--- chủ nhiệm lớp có lẽ cũng tìm cậu ấy vì việc này thôi."

'Thưa cô, rốt cuộc là tin tức gì ạ? Cô cũng đừng để chúng em ôm một bụng tò mò chứ ạ?" * một người nào đó trong lớp hỏi lại.

( Câu thứ 2 trong ngoặc kép mình không hiểu lắm nên mình edit theo cách hiểu của mình. Convert là 'Ngài cũng đừng điếu chúng ta ăn uống bái?', ai biết có thể bổ sung giúp mình với ạ. )

Cô giáo dạy toán cười nhẹ.

"Bạn học Thích Thần trong cuộc thi tuyển danh ngạch ngày hôm qua chỉ dùng 50 phút nhưng đã đạt được 120 điểm tuyệt đối, xếp thứ nhất toàn trường." Dưới ánh mắt kinh ngạc của học sinh, giáo viên dạy toán nói thêm, "Ngay cả các học trưởng, học tỷ cao tam lớp dự bị vào đại học lần này điểm cao nhất cũng chỉ là 118 điểm. "

" ... "

Sau khi giọng nói của giáo viên toán hạ xuống, cả phòng học an tĩnh nửa phút.

Cho đến khi tiếng chuông tan học ngoài hành lang đột ngột vang lên, mọi người mới được kêu hoàn hồn lại. Không biết góc nào có người nhỏ giọng lẩm bẩm cảm khái: "Đây còn là người sao? Thành tích này đúng là biếи ŧɦái mà ..."

Các học sinh khác cũng ra sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trên bục giảng, giáo viên toán tươi cười mở ra trang giáo án, "Hai học sinh khác trong lớp lần này không đạt kết quả khả quan, không có lấy được tư cách tham gia tập huấn cho kì thi, còn phải tiếp tục cố lên mới được, dù sao cũng không cần lo lắng, các em mới cao nhị, vẫn là còn cơ hội... Được rồi, không nói chuyện phiếm nữa, chúng ta bắt đầu tiết học."

...

Cả tiết học trôi qua, Thời Dược cũng không đợi Thích Thần trở lại lớp học.

Mặc dù theo lời giáo viên dạy toán, Thích Thần bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi vì cuộc thi, nhưng Thời Dược vẫn mơ hồ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy - nếu không, ngay từ đầu sẽ không gọi cả hai người đi.

Sau khi lơ đãng trong suốt cả buổi học, Thời Dược không để ý đến sự hỗn loạn và những lời xì xào lan truyền từ một góc lớp đến cuối lớp. Kết quả là, khi tiếng chuông tan học vang lên, giáo viên dạy toán rời khỏi lớp học, Hà Hi Dao đột ngột quay người lại khiến cô bị giật mình không nhẹ.

-

Khuôn mặt của Hà Hi Dao lúc này có chút méo mó.

"Thời Dược - cậu và Thích Thần là anh em à ?! Thật sao ?!"

Giọng nói của cô gái không hề giấu giếm, ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả lớp.

Đột nhiên, Thời Dược sửng sốt trước sự tập trung của mọi người, sau đó cô cau mày quay lại nhìn Tôn Tiểu Ngữ.

Tôn Tiểu Ngữ ngồi ở vị trí cũ cũng không ngạc nhiên lắm, nhún vai với vẻ mặt vô tội.

Thời Dược cau mày rồi quay lại.

"... Phải."

Giọng nói trầm thấp của cô gái ngay lập tức khiến cả lớp hỗn loạn.

Cô nhìn về phía Hà Di Dao, "Sao các cậu biết?"

Hà Hi Dao quơ quơ điện thoại với cô ấy, "Trong tiết học cuối cùng, một bài đăng trên Tieba của trường đột nhiên lan truyền, bên trong nói rằng Thích Thần và cậu là anh em.— - Chúa ơi, mình không thể tin điều này là sự thật. Nhưng hai người là anh em sao? Tại sao lại không cùng họ với nhau ?"

"......"

Thời Dược nhăn mày càng chặt," Xin lỗi, mình không muốn nói về chuyện riêng của gia đình. "

Hà Hi Dao ngơ ngẩn.

Thời Dược luôn nổi tiếng là người mềm yếu trong lớp, cô chưa bao giờ thấy cô gái này lạnh lùng như thế.

Thời Dược cũng nhận ra được cảm xúc của mình lúc này không thích hợp. Cô mím đôi môi khô khốc và cố chấp cụp mắt xuống.

——Cô không muốn xin lỗi, cũng không muốn làm lành.

Việc của Thích Thần là chuyện riêng của anh ấy và gia đình cô. Cô ghét bị những người ngoài không liên quan này dò hỏi. Cô lo lắng rằng bệnh tình và lai lịch của Thích Thần sẽ bị người ngoài bịa đặt nghi ngờ, càng không thích ngữ khí khinh mạn của Hà Hi Dao phía trước muốn cô nhường ra Thích Thần...

Đó là anh trai của cô.

Không phải của họ.

Thời Dược một mặt tự trách bản thân vì thái độ tiêu cực của mình, mặt khác lại không chịu nhượng bộ một cách kỳ lạ.

Con thỏ thiên thần và con thỏ ác quỷ trong lòng bùm bùm chiến đấu quyết liệt trong một thời gian dài, nhưng đều không thu được kết quả.

Cho đến khi uỷ viên học tập trong lớp đề cập ra một câu, "Trang web chính thức của trường đã đăng danh sách kết quả của cuộc thi ngày hôm qua, danh sách thi đua tập huấn cũng có rồi."

"Thích Thần thực sự đạt điểm cao nhất ," ai đó nói, "Trên Tieba đã bắt đầu gọi cậu ấy là 'Thích Thần'*" ('Thần' ở đây không phải là tên nam chính mà ở Trung Quốc nếu ai cực giỏi cũng đều được gọi 'thần' kèm với tên ý nên mới để trong ngoặc)

"Thành tích và ngoại hình của cậu ấy quả thực phù hợp với biệt danh này."

'Hahahaha ---- Còn có người nói, Thích Thần được dự định thứ hai tuần sau sẽ kéo cờ nghi thức trong buổi khen ngợi và thông báo học sinh xuất sắc nhất."

"Lời này đáng tin cậy, xác thực ổn. "

"Vậy thì ban 7 chúng ta có lẽ cũng muốn đi theo để canh chừng- chỉ không biết biểu hiện của những người trong lớp dự bị đại học với cái đầu cao hơn trời sẽ là gì nhỉ? Bọn họ còn dám khinh thường học sinh ban bình thường chúng ta sao? Thành tích của Thích Thần hoàn toàn nghiền nát bọn họ đi."

"Đúng vậy, tức c.h.ế.t đám tôn tử kia!" (một số từ bị Facebook cấm mình xin phép không ghi hẳn ra ạ)

Ngay khi cả lớp huy động những từ này thành một loại "có chung vinh dự", trong một góc, một nam sinh nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình và kêu lên, "Có bài viết mới trên Tieba!"

Người bên cạnh đẩy cậu ta một phen, cười nói: "Tieba có khi nào thiếu bài viết mới đâu. Cậu ngạc nhiên cái gì?"

"Không phải..." Nam sinh vô năng giải thích, nhìn thẳng về phía Thời Dược, "Thời Dược, Tieba nói rằng sáng hôm qua là cậu bị đẩy xuống bậc thang, thật hay giả thế?!"

Lời này khiến cả lớp sững sờ, ánh mắt của mọi người lại rơi vào Thời Dược.

Thời Dược thực sự không hiểu bằng cách nào mà mình đột nhiên trở thành nhân vật chính của đề tài, nhưng trong lòng cô đã lại có một dự cảm xấu nào đó. Cô chỉ nói một cách mơ hồ: "Mình không rõ, sáng hôm qua có quá nhiều người .... Bài đăng có nói cái gì sao?"

"Bài đăng nói rằng anh Tống đã tìm người làm... Còn nói là Quách Vũ Kỳ cùng anh Tống yêu cầu--- quào, quả thực là kịch bản lớn của năm"

Nam sinh lướt xuống bài viết, sau đó biểu hiện đột nhiên trở nên hào hứng hẳn lên, "C.h.ế.t tiệt! Thích Thần và Tống Minh Viễn đã đánh một trận trên sân thượng trong tiết học cuối cùng! Mọi người vây xem nói rằng họ đã nhìn thấy máu! "

"...!"

Trong góc phòng học, sắc mặt của Thời Dược bỗng dưng trắng bệch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.