Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 33



"Nếu thích, tôi cho em, được không?"

Thời Dược không khỏi lắp bắp đáp lại giọng nói khàn khàn gần gũi này: "Anh, anh là con người, làm sao có thể cho em..."

"Em chỉ cần nói cho tôi biết em có muốn hay không là được rồi."

"..." Thời Dược mím chặt môi, nhìn đôi mắt nâu đồng mang theo ý cười nhàn nhạt trong tầm mắt, Thời Dược lặp lại trong lòng mấy lần "Không được, không được, tuyệt đối không được", nhưng sau đó cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực mở miệng--

"......Muốn."

Thời Dược, mày thật là can đảm mà...

Ở giây phút cuối cùng khi nói ra đáp án mà mình vẫn luôn cố gắng kìm nén lại, sau khi phản ứng lại, Thời Dược hận không thể đào một cái hố ngay tại chỗ để tự chôn mình.

Thời gian yên lặng chỉ có vài giây, chưa đợi Thích Thần phản ứng, Thời Dược đã không khỏi tò mò ngẩng mặt lên nhìn đối phương.

Lại thấy Thích Thần đang ngơ ngẩn mà nhìn mình.

Dường như anh hoàn toàn không thể ngờ rằng cô gái lại đưa ra câu trả lời như vậy.

"Anh trai?" Thời Dược kỳ quái nhìn Thích Thần.

Khi ý thức trở lại, Thích Thần không nhịn được mà bật cười.

... Căn bản chỉ muốn trêu chọc con thỏ ngốc nghếch này, nhưng không nghĩ tới chính mình suýt chút nữa đã trở thành kẻ rơi vào miệng hố.

"Đi thôi, tới mua vé."

Thích Thần vừa nói vừa dắt lấy Thời Dược, quay người bước đi.

Thấy Thích Thần không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa, Thời Dược thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng dường như có chút trống rỗng. Như là có thứ gì đó cô đã bắt lấy nhưng lại trượt khẽ qua kẽ tay.

Bởi vì vừa mới tạm thời quyết định số chuyến tàu để về, lại tình cờ đi vào ngày cao điểm cuối tuần nên khi Thích Thần và Thời Dược đến, vé duy nhất có thể mua được là ghế cứng của khoang tàu thông thường.

May mà còn có thể mua được hai ghế liền nhau, cách hàng ghế đối diện một cái bàn.

Thời Dược từ nhỏ đến lớn chưa đi tàu được mấy lần. Nếu khoảng cách gần thì tài xế trong nhà sẽ đưa đón, còn nếu khoảng cách xa thì sẽ đi chuyến bay khứ hồi. Chỉ mới đi vài chuyến, vì không có máy bay thẳng nên cô đi đường sắt cao tốc với bố mẹ, vé cũng chọn ghế thương gia, nói tóm lại thì đây là lần đầu tiên cô đi loại xe lửa màu xanh như thế này.

Vì vậy ngay khi bước vào khoang tàu, Thời Dược liền ngây ngốc.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một cỗ xe đông đúc và lộn xộn như vậy.

Không giống như ấn tượng của cô về khoang thương gia, nơi mọi người có thể ngồi ghế dựa, đắp chăn và ngủ ngon lành trong suốt hành trình, hầu hết mọi không gian đều được tận dụng trong khoang ghế cứng này.

Ngoài việc bố trí chỗ ngồi chen chúc, ngay cả lối đi chật hẹp cũng chứa đầy hành lý và vật dụng lớn.

Càng ngạc nhiên hơn chính là cô còn có thể nhìn thấy có đủ kiểu người ngồi trên các vali hành lý với những màu sắc khác nhau, hoặc cũng có người cởi giày ra rồi đặt lên đó.

Nếu không phải bọn họ vào khoang giữa của xe, cửa ngoài đã đóng ngay khi bọn họ bước vào thì Thời Dược có lẽ đã không nhịn được muốn kéo Thích Thần ra khỏi tàu.

"Anh trai ..." Thời Dược ngập ngừng nhìn Thích Thần.

Thích Thần liếc nhìn tấm vé trong tay, "Đi theo tôi."

"Vâng."

Thích Thần duỗi cánh tay ra, che chở Thời Dược đi vào chỗ ngồi của hai người.

Nhiều người trên tàu đã chú ý đến hai hành khách mới nổi bật này. Đặc biệt, khuôn mặt thanh tuấn như minh tinh của chàng trai đi phía trước càng khiến họ nhìn vào càng thêm nghi ngờ.

——

Từ biểu cảm đến quần áo của họ, cả hai người họ đều không hợp với cả khoang tàu.

Cuối cùng sau khi đi qua gần hết toa xe, Thích Thần và Thời Dược rốt cuộc cũng đến được vị trí gần với số ghế trên vé.

Góc này dường như là nơi ồn ào nhất trong toàn bộ cỗ xe - bốn chàng trai tụ tập ở hai cặp ghế đối diện nhau, đùa giỡn và chơi bài.

"Anh à, hình như chỗ ngồi của chúng ta ở đó." Thời Dược chỉ vào hàng ghế thứ ba cách bốn người họ một lối đi. Sau khi chỉ, Thời Dược liền nhăn mày lại.

Hành trình này không ngắn, cũng gần đến đêm – sáng nay vì tới đây mà cô đã dậy từ lúc 5 giờ sáng, cô định tranh thủ thời gian trên tàu để ngủ bù nhưng với hoàn cảnh ồn ào như thế này thì Thời Dược thực sự không chắc liệu cô có thể ngủ được chút nào hay không.

"Em ngồi bên cửa sổ đi." Thích Thần nói, hơi giơ tay lên liền dễ dàng đặt ba lô lên giá hành lý bên trên.

Thời Dược gật đầu, "Vâng."

"Hai bên toa xe đều có nước nóng, tôi đi lấy cho em một ly."

"Cám ơn anh."

Thích Thần cầm cốc bước ra ngoài, Thời Dược quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, chưa kịp nhìn chăm chú thì đã nghe thấy giọng nói từ phía đối diện——

"Em gái nhỏ, đó là anh trai của em sao?"

"..." Thời Dược quay mặt lại, nhìn thấy người phụ nữ ngồi đối diện với mình cách một chiếc bàn nhỏ, tai nghe màu trắng đã được tháo xuống, đôi môi lem luốc son môi khép khép mở mở nói chuyện với mình.

Quen biết và ở cùng Thích Thần một thời gian dài như vậy, Thời Dược giờ đã rất quen thuộc với những cuộc chủ động bắt chuyện từ những người cùng giới như thế này.

Chỉ là lúc trước cô đều ứng phó với tất cả nữ sinh mặc đồng phục học sinh, cùng lắm hơn cô không quá hai tuổi, người phụ nữ đang lên tiếng lúc này rõ ràng đã đi làm rồi.

Trang điểm đậm, áo sơ mi khoét sâu và chiếc váy kéo lên cao của người kia đều thể hiện sự gợi cảm của người phụ nữ. Lại nói sự trưởng thành trong mắt cô ấy là điều mà một cô gái ở độ tuổi Thời Dược không thể bắt chước được.

Trong mắt của người phụ nữ kia có nhiều cảm xúc táo bạo và thẳng thắn hơn những cô gái mà Thời Dược đã từng tiếp xúc.

——

Thời Dược đột nhiên muốn đổi chỗ ngồi.

Mặc dù trong lòng không muốn để ý đến đối phương, nhưng gia giáo từ nhỏ vẫn là làm Thời Dược xuất phát từ phép lịch sự mà trả lời.

"Đúng vậy."

Suy nghĩ một chút, Thời Dược nói thêm một câu.

"Tôi không phải là 'em gái nhỏ', anh trai tôi chỉ hơn tôi hai tuổi."

Người phụ nữ trang điểm đậm che đi đôi môi đỏ mọng, cười nói: "Thật sự là không nhìn ra được đấy? Anh trai của em nhìn như sắp tốt nghiệp đại học rồi."

Ánh mắt Thời Dược trở nên cảnh giác hơn.

"Anh trai tôi năm nay vẫn học cấp ba."

Có vẻ như cảm nhận được một chút địch ý của Thời Dược đối với mình, người đối diện mỉm cười nhìn cô một cái rồi cũng không tiếp tục nói thêm điều gì nữa.

Cho đến khi Thích Thần đi lấy nước quay trở lại.

Thời Dược đứng lên để chắn tầm mắt của người phụ nữ đang ngước nhìn Thích Thần, duỗi tay lấy cái ly nước trong tay anh.

"Cám ơn anh trai!"

Giọng cô cao hơn bình thường vài decibel.

Thích Thần ngạc nhiên liếc nhìn Thời Dược, nhưng tay anh vẫn không hề sơ sẩy. Anh phải cầm cái ly nước tránh khỏi đầu ngón tay sắp chạm vào thành ly của Thời Dược, đôi lông mày nhất thời nhăn lại.

"Còn nóng, đừng đụng vào. Ngồi xuống trước đi."

Lúc này Thời Dược cũng cảm thấy phản ứng của mình dường như hơi quá mức, cô trở lại chỗ ngồi với khuôn mặt hơi nóng.

Thích Thần vừa ngồi xuống bên cạnh cô vừa dùng lòng bàn tay kiểm tra nhiệt độ của chiếc cốc.

Thời Dược có chút cảnh giác nhìn người phụ nữ ngồi đối diện với anh. Người bên kia nhìn Thích Thần không chớp mắt, đôi môi đỏ mọng nhếch lên một nụ cười hứng thú.

Cô ấy quét mắt nhìn qua Thời Dược một cái, khoé môi hơi nhếch lên, mở miệng nói.

"Tôi nghe em gái cậu nói cậu còn đang học cấp 3?"

"..."

Cảm nhận được ánh mắt từ phía đối diện, Thích Thần cũng không muốn để ý tới, nhưng khi nghe đối phương nhắc tới Thời Dược, lúc này anh mới nâng mắt, không nhẹ không nặng mà "ừ" một tiếng.

"Trông cậu không giống học sinh trung học chút nào," người đối diện nhìn Thích Thần từ trên xuống dưới, sau đó che miệng cười khẽ, " Vóc dáng cao như vậy, dáng người cũng đẹp, diện mạo lại rất giống minh tinh ---- không ai đào cậu vào giới giải trí sao?"

Vừa nói, người phụ nữ vừa thay đổi thứ tự vị trí hai chân đang bắt chéo của mình, đôi chân dài trắng như tuyết lướt qua mí mắt của Thời Dược và Thích Thần.

Thời Dược đột nhiên cảm thấy có chút đau răng, là loại xuất phát từ nội tâm.

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, một con thỏ trong lòng đã biến thành một quả bóng lớn, dùng sức chuyển hướng về phía Thích Thần.

Người này thế mà lại đang cười. Mặc dù đôi môi mỏng chỉ khẽ nhếch lên nhưng Thời Dược có thể nhìn thấy ý cười rõ ràng trong đôi mắt đào hoa kia.

——Người phụ nữ này rõ ràng đang dụ dỗ anh bằng những lời khen ngợi, nhưng anh lại cười.

Cười cũng thật hạnh phúc.

Tiểu Ngữ nói không sai, con trai đều là đại móng heo.

Được cô gái xinh đẹp dỗ dành trong lòng liền nở hoa.

......Tự phụ!

Khi vẫn còn chưa hết tức giận, Thời Dược quay lại và nhìn thấy đôi chân dài trắng nõn dưới ánh đèn trong xe, đem so sánh với đôi chân ngắn ngủn với chiều cao chỉ vỏn vẹn 1m6 của mình, trong lòng tức khắc ủ rũ đến cực điểm.

Cô quay đầu lại, nhét mình vào một góc sát cửa sổ của toa xe.

Người bên cạnh đã nhìn đủ ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của cô, Thích Thần lại bật cười, anh duỗi tay ra và đưa chiếc cốc cho Thời Dược còn đang buồn bực.

"Con thỏ, nước ấm của em đây. Hiện tại không nóng nữa, em có thể uống được rồi."

Thời Dược đang ủ rũ thu mình trong góc, "Không uống ... Em không khát."

Tuy nhiên, bàn tay đưa ra trước mặt cô cũng không thu hồi lại.

Những đốt ngón nay mảnh khảnh gần ngay trước mắt.

Khi Thời Dược ngước mắt lên, cô thấy ánh mắt của người phụ nữ đối diện và mình cùng dừng ở một chỗ chỉ để nhìn bàn tay đẹp đẽ ấy.

... Lồng ngực bị đè nén.

Thời Dược mím môi quay sang nhìn Thích Thần, "Em thực sự không khát, anh trai, anh ..."

Cô chưa kịp nói xong thì cằm đã bị bàn tay còn lại của chàng trai nhéo nhéo.

Thời Dược ngây người.

Mà Thích Thần nâng cằm cô lên, dùng đầu ngón tay miết nhẹ môi dưới của cô——

"Môi đã khô thế này mà còn mạnh miệng với tôi?"

"..."

Thời Dược liếm môi theo bản năng.

Lần này đến lượt Thích Thần đình trệ trong chốc lát. Chẳng qua một lát sau anh rời mắt, buông tay rồi đưa chiếc cốc về phía cô gái.

"Uống hết đi rồi đi lấy một ly nước lạnh."

Lúc này Thời Dược mới nhận ra hành động ban nãy của họ mơ hồ đến mức nào, má cô cũng đã nóng bừng lên rồi. Cô thậm chí còn không nghĩ tới Thích Thần cụ thể là nói cái gì, chỉ nhỏ giọng đồng ý rồi nhanh chóng đứng dậy đi tới đầu toa xe.

Thích Thần không cản.

Anh chỉ cười lạnh một tiếng, nhướng mắt nhìn người phụ nữ đang có vẻ mặt kỳ quái ở phía đối diện.

Lúc này giữa hai hàng ghế đối diện chỉ có hai người bọn họ, tiếng chơi bài cạnh lối đi cũng đủ át đi cuộc trò chuyện của họ.

Người phụ nữ mở miệng thích thú, "Cậu có WeChat không, anh chàng đẹp trai? Nếu có thì thêm bạn tốt đi? Chúng ta hẳn là xuống xe cùng trạm thì có lẽ đều sống trong cùng một thành phố. Nếu có thời gian ..." Cô ấy như là đang định bỏ chân xuống, ngón chân vô tình cọ vào bắp chân thon dài của Thích Thần đang duỗi trên mặt đất.

Thích Thần bình tĩnh nhìn cô ấy, người phụ nữ trang điểm đậm nở nụ cười quyến rũ, tiếp tục lời nói còn dang dở, "Nếu có thời gian, chị gái đây có thể đưa cậu ra ngoài chơi?"

"..."

Đôi mắt đào hoa của Thích Thần khẽ chớp. Trong chốc lát, vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc của chàng trai nhiễm một tầng mỏng ý cười lạnh lẽo.

Anh cúi xuống, đốt ngón tay mảnh khảnh chạm vào rồi phủi phủi mép quần vừa bị cọ.

"Không. Tôi ngại bẩn."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.