Chợt nghe thấy từ phía đỉnh đầu truyền đến âm thanh, nếu không phải trên người đang cuốn mấy lớp chăn, Thời Dược có lẽ sẽ nhịn không được lăn từ trên giường xuống đất.
Mà cho dù lúc này không lăn xuống phía dưới, cô cũng phân biệt được người tới là ai, sau đó vèo một cái đem chăn vừa mới kéo xuống lần nữa che tới trên đầu.
Trong phòng cực kỳ yên lặng.
Trên giường chiếc chăn phồng lên bọc lấy cơ thể cô gái nhỏ đang cố gắng giả chết ở bên dưới.
Thích Thần tựa người vào trên cửa phòng ngủ cười ra tiếng, nhấc chân đi đến bên giường.
Thời Dược nghe thấy tiếng bước chân dần dần tới gần, sau đó liền phát hiện bên cạnh giường bỗng lún xuống một khoảng
Có người ngồi vào bên cạnh cô.
Thời Dược lần này ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, bên dưới chăn gắt gao nhắm chặt mắt.
Rất nhanh cô liền cảm nhận được một bàn tay sờ tới mép chăn trên đỉnh đầu mình, ý đồ muốn đem chăn bông từ trên mặt của cô kéo ra.
Thời Dược lập tức phản ứng, níu chặt lấy cái chăn như cọng rơm cứu mạng, không chịu buông tay.
Cách sợi bông mềm mại, truyền vào thanh âm hơi khàn khàn nhưng vẫn như cũ mang theo ý cười nhàn nhạt,
"Tôi nghe thấy rồi, em có trốn cũng vô dụng."
"..." Thời Dược tiếp tục giả chết.
"Không phải muốn biết mình đến cùng rốt cuộc đã làm gì ư? Sao, tối hôm qua có lá gan nói ra yêu cầu như vậy, bây giờ lại không có can đảm nghe kết quả?"
"..."
Thời Dược cảm giác mình gần như muốn bốc hoả ở bên dưới lớp chăn.
Qua nửa ngày, bên ngoài cũng không truyền đến động tĩnh gì. Chẳng qua bên cạnh giường vẫn như cũ truyền tới cảm giác lõm xuống, người nọ hiển nhiên cũng chưa có rời đi.
Cố gắng nhẫn nhịn thêm vài giây, sau đó Thời Dược rốt cục không chịu nổi chậm rãi kéo chăn xuống, lộ ra ngoài một khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng vì thiếu khí cùng mái tóc mềm mại có chút lộn xộn rủ xuống hai bên má.
"Anh, thật xin lỗi..."
Đôi mắt long lanh của cô gái nhìn vu vơ chỗ này chỗ kia nhưng không dám nhìn thằng vào Thích Thần mà nói,
"Em tối hôm qua uống nhiều quá, nói mê sảng, anh... Anh đừng giận..."
"Thật sao?"
Thích Thần câu môi, tay chống chỗ cạnh giường bên cạnh đỉnh đầu cô gái, chậm rãi cúi người xuống, đồng tử màu nâu âm trầm khẽ xao động,
"Không phải là khi say mới nói lời thật lòng?"
Thời Dược khẩn trương đến nói lắp bắp
Động tác Thích Thần dừng lại, sau đó đuôi mắt hắn gảy nhẹ hiện ra ý cười nhàn nhạt, "Nếu không phải như vậy thì em khẩn trương cái gì?"
"Em... Em không có khẩn trương!"
Cô gái nhỏ cố ý lên giọng, còn hất cổ lên ra vẻ rất đàng hoàng, chỉ là ánh mắt kia giống như con thỏ bất an đã bán đứng cô.
Thích Thần hỏi
"Vậy kết quả, không tò mò nữa sao?"
Thời Dược lập tức lắc đầu lia lịa.
Thích Thần lại không bỏ qua cho cô
"Thế nhưng tôi lại rất muốn biết."
"A? Muốn biết cái gì?"
Vừa hỏi xong, Thời Dược liền hận không thể đem miệng của mình khâu lại, để bản thân không tiếp lời nhanh như vậy! Như trước mặt có cái hố đào sẵn sao có thể quên mất mà nhảy xuống!
Dường như nhìn thấy sự thống khổ của cô, chàng trai lên tiếng cười nhẹ.
"Tôi rất muốn biết... Thỏ con em muốn được nghe câu trả lời thế nào."
Thời Dược lần này đúng là sửng sốt một chút, "...?"
Ánh mắt Thích Thần càng sâu, thân trên đè xuống, đem cô gái giam giữ giữa đệm giường và chính mình, lúc này hắn mới dừng lại. Sau đó Thích Thần thoáng nghiêng cằm, môi mỏng cơ hồ muốn hôn lên vành tai cô gái
"Em muốn nghe tôi nói kết quả... Là đã hôn, hay là chưa hôn?"
"..."
Thời Dược cảm giác mình dường như nghe thấy "ầm" một tiếng nổ vang, sau đó ý thức cùng tinh thần của cô đều theo đó cùng một chỗ thăng thiên.
Không biết qua bao lâu, lý trí trở lại, Thời Dược hoảng hốt vội vàng đổi chủ đề
"Anh... Anh vào phòng em không gõ cửa—— "
Thích Thần, "Tôi gõ rồi, em lúc ấy trên giường khóc quá nhập tâm không nghe thấy."
Thời Dược "..."
"Được rồi, không đùa nữa. Hiện tại tỉnh táo rồi?"
Thích Thần ngồi dậy, thuận tay ở trên gương mặt cô gái nhéo nhéo
"Mau chóng rửa mặt mũi, xuống nhà ăn cơm. Chú và dì cũng chờ một lúc lâu rồi. Hơn nữa em tốt nhất là nghĩ kỹ nên giải thích thế nào về chuyện tối qua uống rượu rồi gây chuyện đi."
Thời Dược "..."
Vừa nghe xong như vậy lập tức cảm thấy thê thảm vô cùng, cô không muốn xuống được không.
Nhìn rõ vẻ mặt kháng cự của Thời Dược, Thích Thần bên cạnh vừa đứng dậy đi ra ngoài vừa mở miệng cười
"Có một tin tốt. Sáng nay bữa sáng là tôi làm."
"——!"
Hồi tưởng lại bữa sáng hạnh phúc lần trước, hai mắt Thời Dược nhất thời sáng lên, giống như được lên dây cót trực tiếp từ trên giường ngồi dậy.
Nhưng cho dù hào hứng đến mấy cũng chỉ chống đỡ được xuống đến phòng ăn lầu một với sự ngột ngạt của áp suất không khí gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Thời Dược chỉ muốn biến mình thành một hạt cát để cho Thời Hằng và Quan Tuệ không thấy được sự tồn tại của cô.
Chỉ tiếc điều này hiển nhiên là bất khả thi.
Thời Dược mới vừa đi tới cửa phòng ăn, Quan Tuệ đã phóng ánh mắt tới trên người cô
"Giỏi, bây giờ con gái của chúng ta đã rời giường xuống lầu dùng cơm rồi đây."
Thời Dược sợ hãi mà vô tội hô vài tiếng
"Mẹ, cha,...anh trai."
"Đến đây đi con gái, rượu không thể thay cơm, con sẽ không định bỏ bữa sáng đó chứ?" Quan Tuệ mỉm cười hỏi.
Thời Dược có chút rụt rè bước tới ngồi xuống, "Thật xin lỗi, mẹ, con biết sai rồi..."
"Con sai chỗ nào rồi?"
"Con, con không nên uống rượu."
"Chỉ thế thôi sao?"
Quan Tuệ nhíu nhíu mày, mặt mỉm cười, ánh mắt lại làm người ta sợ hãi,
"Vậy tối hôm qua ở trên bàn ăn cáu kỉnh, trở mặt với anh trai, còn động thủ đánh người, để một bàn trưởng bối ngồi đó rồi chạy ra ngoài không có một chút lễ phép, những việc này con tính giải thích như thế nào?"
"..." Thời Dược bị dọa bả vai co rụt lại, đầu cũng rũ thấp xuống gần như muốn vùi vào bên trong ngực.
Quan Tuệ bình thường vô cùng dịu dàng chứ không như những bà mẹ nóng tính khác, nhưng nếu như phạm phải các lỗi về phép tắc ứng xử thì bà chấn chỉnh Thời Dược còn nghiêm khắc hơn Thời Hằng nhiều.
Thời Dược đã hiểu rõ trong lòng, cho nên cũng sợ nhất là trạng thái này mẹ mình.
Trước tình huống căng thẳng, Thời Hằng cầm một tờ báo đem mình ngăn cách ở một thế giới riêng, phó mặc vợ mình xử lý.
Thời Dược cắn môi, nghiêng đầu nhìn Thích Thần một chút.
"Con còn có mặt mũi nhìn anh Thích Thần của con!" Quan Tuệ thu lại nụ cười, sắc mặt sa sầm.
Cô gái bị dọa đến nỗi vội vàng cụp mắt xuống.
Chỉ là cuối cùng tia tội nghiệp thoáng qua kia, vẫn là bị Thích Thần thu vào trong mắt. Hắn dưới đáy lòng buông tiếng thở dài lại mở miệng.
"Dì, Dược Dược tối hôm qua uống ly thứ nhất liền say... Những việc phía sau không trách được em ấy, dì đừng nóng giận. Con từ nay sẽ để ý, không cho phép em ấy đụng vào đồ uống có cồn nữa."
"... Thích Thần con đừng chiều hư nó."
Quan Tuệ đối với Thích Thần tất nhiên không có khả năng nổi giận, bà bất đắc dĩ liếc Thời Dược một chút
"Con nhóc này thật đúng là có phúc khí, hết dì Đường đến Thích Thần thay nhau bao che, không dám để ta mắng nó một câu nào. Tự con nói xem, tối hôm qua con làm những chuyện kia, bị mắng có đáng hay không?"
Thời Dược mím chặt môi, xấu hổ gật đầu.
Quan Tuệ lông mày dựng lên, há miệng liền muốn tiếp tục trách mắng một trận, nhưng chưa kịp chuẩn bị thì Thích Thần bất ngờ đem một ly sữa bò chắn trước mặt bà.
"Dì, sữa này con vừa hâm nóng, dì thử xem nhiệt độ thế này được không?"
"..."
Lời vừa muốn nói ra bị cứ thế bị cản, nói tiếp thì cũng đã mất hứng. Quan Tuệ giận quá hoá cười, "Con cứ ra sức che chở cho nó đi!"
Ngay cả Thời Hằng đang xem đọc báo cũng phức tạp liếc Thích Thần một cái.
Thời Dược vụng trộm nghiêng đầu hướng về phía Thích Thần nhe răng cười, vẻ mặt ngọt ngào khiến cho Thích Thần gần như nhịn không được muốn đưa tay nhào nặn một cái. Chẳng qua Thời Hằng và Quan Tuệ đang ở trước mặt, hắn tự nhiên không dám tùy tiện làm như vậy.
"Thời Dược, may cho con lần này có Thích Thần đấy."
Quan Tuệ chuyển hướng đến Thời Dược, "Chờ sau này, mẹ xem còn có ai nuông chiều con như thế. Chiều quá hóa hư, sau này không biết có làm được trò trống gì hay không."
Bên này, Thích Thần rót hai ly sữa bò còn lại, một ly mang tới bên cạnh tay Thời Hằng, một ly khác thì đưa cho Thời Dược.
Lại lần nữa bị giáo huấn Thời Dược ỉu xìu tiếp nhận, Thích Thần cúi thấp xuống nhìn cô gái, sau đó ôn hòa nói,
"Dì không cần phải lo lắng... Về sau con sẽ trông coi Dược Dược, không để em ấy mắc phải sai lầm nữa."
Quan Tuệ liếc nhìn Thời Dược, "Vậy thì phải xem bản lĩnh gây họa của con bé... Thời Dược, con sẽ để Thích Thần giám sát con sao?"
Thời Dược nhấp miệng sữa bò, lẩm bẩm, "Con đâu phải là người không nghe lời như vậy..."
Quan Tuệ gật đầu, "Được. Đã nói như vậy thì... cũng sắp phải làm bài thi cuối kỳ rồi, mẹ chờ xem thành tích lần này của con."
Thời Dược nghe xong lập tức hoảng hốt
"Mẹ, chuyện nghe lời hay không nghe lời sao lại có quan hệ tới thành tích lần này của con!"
"Không phải là nghe lời sao? Để Thích Thần dạy cho con. Nếu như thành tích các bài thi, nhất là môn toán mà không khá hơn, thì chỉ có thể là do con không nghe lời. Nếu như vậy chuẩn bị sẵn tâm lý, mẹ sẽ sắp xếp lớp học phụ đạo vào kỳ nghỉ đông cho con."
Thờì Dược "....."
Trời đất sụp đổ, cái hố chờ mình bất quá cũng chỉ như vậy.
Đến buổi trưa, Thời Hằng cùng Quan Tuệ đều rời khỏi nhà đi làm. Mà trong nhà mỗi lần mở tiệc tối, ngày hôm sau đều sẽ cho dì Đường nghỉ một thời gian ngắn, cho nên biệt thự to như vậy cũng chỉ còn lại có hai người là Thích Thần và Thời Dược.
Thời Dược đang bị Thích Thần giám sát, khổ sở nằm sấp trên mặt bàn trong thư phòng nhỏ.
Ngồi một nửa bên cạnh dựa bàn viết sách, Thích Thần từ chồng bài thi đưa tay rút chọn bên trong một tờ đề, đưa tới trước mặt Thời Dược.
"Trước tiên làm đề này đi, nửa giờ sau tôi kiểm tra."
Vừa nhìn thấy trên mặt tờ đề toán chi chít số, Thời Dược chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt
"Anh...anh anh anh đừng dùng tốc độ làm bài của anh để áp dụng lên em!"
"..."
Thích Thần hơi nhíu mày lại, liếc tờ đề một chút, "Bài này cũng không quá khó, làm không tới nửa giờ, 17-18 phút liền có thể làm xong."
Thời Dược "..........."
Đó đại khái bởi vì anh không phải là người đi.
Nhìn vẻ đáng thương của Thời Dược, Thích Thần chần chừ một lúc, vẫn là thỏa hiệp, "Bốn mươi lăm phút?"
Thời Dược ngồi dậy, run rẩy duỗi ra một ngón trỏ, cẩn thận mà thăm dò
"... Một tiếng?"
Thích Thần liếc mắt nhìn cô một cái, "Em cho là mình đang ở chợ sao?"
"... Nếu đây là chợ em sẽ không cò kè mặc cả, trực tiếp quay đầu rời đi."
"Hửm?"
"...... Được, bốn mươi lăm phút, em có thể, hoàn toàn không có vấn đề."
"Ừm, tôi bắt đầu tính thời gian." Thích Thần thẳng lưng đi ra ngoài, "Dì nói ban đêm muốn trở về kiểm tra kết quả của em."
Thời Dược "..."
Người tới, không, có phải là người hay không không quan trọng, thứ gì cũng được, mau tới cứu cô đi.
Không biết có phải là nghe thấy được nội tâm kêu gào của Thời Dược không, lúc đồng hồ đếm ngược bên cạnh Thích Thần còn lại khoảng hai mươi ba phút, điện thoại Thời Dược đột nhiên vang lên.
Yên tĩnh bên trong thư phòng đột nhiên bị phá vỡ, Thời Dược lặng lẽ vươn tay chuẩn bị bắt được điện thoại.
Khi đầu ngón tay của cô cách điện thoại di động chỉ còn lại khoảng hai centimet, một bàn tay thon dài lấy đi điện thoại ngay trước mắt cô.
Thân hình Thời Dược cứng đờ, không thể làm gì khác hơn là ngẩng mặt lên nhìn theo.
Thích Thần không cảm xúc rũ mắt xuống, hàng mi cong dài ngả bóng trên làn da trắng nõn làm khuôn mặt tuấn tú lộ ra mấy phần lạnh lùng.
"Em có thể nghe một chút không?" Thời Dược cẩn thận từng li từng tí hỏi
Không phải cô nhát gan, chỉ là ngày hôm nay Thích Thần ở thư phòng bắt đầu phụ đạo toán học cho cô, thật sự nghiêm khắc giống như thầy giáo.
Thích Thần cũng chú ý tới Thời Dược có chút sợ hãi, ánh mắt thoáng dịu dàng hơn.
Hắn khoanh tay đưa di động đưa cho Thời Dược.
Thời Dược tiếp lên điện thoại, "Tiểu Ngữ?"
"Dược Dược của tôi ơi, cậu không nhớ hôm nay chúng ta có hẹn thảo luận nhóm sao???"
"Thảo luận nhóm?"
Thời Dược sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên từ trên ghế nhảy lên, "A a thật xin lỗi thật xin lỗi, mình thực sự quên mất. Các cậu đã chờ lâu lắm rồi sao?"
"Nếu bây giờ bên cạnh cậu có đồng hồ, cậu nhìn một chút, hoặc là điện thoại cũng được, cậu nhìn xem từ lúc hẹn đến bây giờ đã qua bao lâu, thì tức là bọn mình chờ đã bấy lâu."
"Thật sự xin lỗi, tối hôm qua uống nhiều quá cho nên ngủ tới hồ đồ đã quên mất việc này."
Vội vàng giải thích một câu, Thời Dược liền quay sang hỏi Thích Thần ở bên cạnh, "Anh, mấy giờ rồi?"
Thích Thần đem đồng hồ đếm ngược điều chỉnh về lại bình thường.
"9:34"
Thời Dược trong lòng kêu rên một tiếng, "Mọi người bắt đầu trước, mình chuẩn bị xong lập tức chạy tới ngay."
"Cậu nhanh lên đấy."
" Được rồi!"
Thời Dược cúp điện thoại liền muốn nhấc chân chạy ra bên ngoài, không tới hai bước đến liền bị Thích Thần kéo lại. "Chạy vội như vậy, muốn làm gì?"
Thời Dược tăng tốc độ nói lên nhanh nhất có thể,
"Anh đã lâu rồi không có tới trường học nên không biết, trong lớp Chu Cương phân chia học nhóm với yêu cầu các nhóm cùng hỗ trợ nhau, cuối tuần tập hợp một chỗ để thảo luận. Bọn em đã hẹn 9 giờ gặp mặt thế mà em lại quên mất. Thôi không nói với anh nữa, em thu dọn đồ trước đây!"
Nói xong Thời Dược liền muốn tiếp tục chạy ra bên ngoài, kết quả lại cảm nhận được sau gáy mình sức lực không hề giảm, ngược lại còn tăng thêm mấy phần.
"... Anh?"
"Tôi đi với em."
" a???"
"..."
Nửa giờ sau, cách tam trung Đông Môn mấy trăm mét ở tòa nhà hai tầng có cổng vòm màu vàng.
Tôn Tiểu Ngữ thỉnh thoảng quay đầu nhìn về phía bậc thang một lần, đột nhiên ánh mắt khẽ động, sau đó đứng trên đầu cầu thang vẫy vẫy tay.
"Dược Dược, bên n...."
Chữ "bên này" chưa nói xong đã bị nghẹn lại. Tôn Tiểu Ngữ ngây người nhìn phía sau lưng Thời Dược, cách một mét, người kia thân hình mảnh khảnh, dung mạo tuấn tú ánh mắt hờ hững quét qua nơi đây.
Thời Dược đến trước mặt Tôn Tiểu Ngữ thì dừng lại, "...Tiểu Ngữ?"
Tôn Tiểu Ngữ vẫn còn nhìn phía sau lưng Thời Dược, thì thào nói
"Tới thì tới làm gì mà mang tới cho mình một món quà lớn như vậy."
Thời Dược "???"
Cô quay đầu nhìn nhìn Thích Thần, sau đó mới phản ứng được, quay người lại thấp giọng nửa uy hiếp nửa bất đắc dĩ,
"Tiểu Ngữ cậu...., cậu có thể giữ lại chút tự trọng được không..."
Nhưng Tiểu Ngữ cũng không phải là người duy nhất kinh ngạc.
Mấy cô gái ngồi ở bàn bán nguyệt đằng kia cũng đang thi nhau bàn luận, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn qua Thích Thần sau lưng Thời Dược.
Thời Dược "..."
Cô biết chắc chắn sẽ như vậy.
Có người không nhịn được hỏi
"Thích Thần, cậu cũng bị phân đến nhóm này của bọn mình sao?"
"Không."
Thích Thần đưa tay kéo ra một cái ghế, hướng Thời Dược ra hiệu ngồi xuống, sau đó mới quay đầu tiếp nhận ánh mắt tò mò của mọi người
"Tôi đến trông nom Thời Dược."
"Ồ." Tôn Tiểu Ngữ đem thanh âm kéo đến trầm bồng du dương, cô không để lại dấu vết dùng vai hất hất Thời Dược, "Thì ra là tới "trông" cậu nha."
Thời Dược mặt kéo ra biểu cảm không mấy vui vẻ
"Đây là một kiểu giám sát, chính xác là xâm phạm nhân quyền."
Cô nói còn chưa dứt lời, một bàn tay ở đỉnh đầu cô vuốt nhẹ
"Yên tâm, không quấy rầy em đâu. Không hiểu gì thì tới hỏi tôi."
"Thích Thần, vậy bọn mình có vấn đề gì có thể hỏi cậu được không?"
Bàn tròn đầu tiên có mấy nữ sinh nói thầm một phen, sau đó phái một đại diện ra.
"Người đại diện" lúc này đứng lên, sắc mặt đỏ ửng mà nhìn Thích Thần.
"Tuần này phải luyện đề ôn thi môn toán, đặc biệt khó. Trước đó bọn mình đã thảo luận nhưng có mấy đề không thể nào tìm ra cách giải."
Thích Thần phản ứng nhàn nhạt, "Không hiểu có thể hỏi Thời Dược."
Thời Dược "...?"
"Em ấy cũng không làm được thì để em ấy tới hỏi tôi."
Thời Dược nhẹ giọng từ chối
"Như vậy có hơi lằng nhằng, không bằng...."
Thích Thần lại đánh gãy tiếng nói của cô, giống như là thấp giọng lẩm bẩm
"Trước đó là ai giận dỗi khi tôi giảng bài cho Cung Hân Nhị, sao có thể quên?"
Thời Dược "..."
Cô, cô cô cô hối hận cũng không được.
Thấy Thời Dược thỏa hiệp, khóe môi Thích Thần khẽ nâng, rút tay về bên cạnh.
Ngay vào lúc này, đột nhiên có tiếng cười cà lơ phất phơ từ lầu một truyền tới lầu hai theo hướng cầu thang.
"Ai nha, cái này phải gọi như thế nào đây..."
"..." Thời Dược vô ý thức nhìn sang, nhìn thấy người tới lúc này không khỏi ngây ngẩn cả người.
Mà đầu cầu thang, Thẩm Kiêu bước lên bậc cao nhất, tay đút túi quần.
Hắn nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt đảo qua Thích Thần, cuối cùng rơi xuống trên người Thời Dược.
"Liệu có phải là "Nhân sinh không hẹn mà gặp chính là duyên"?"