Cô Ấy Ngọt Ngào Như Vậy

Chương 63



bởi ainoannhuoclam Theo dõi

Edit: Thuý Nhii

Beta: Ann

___________________________________________

"Bọn họ đâu cần? chồng người phụ nữ mang thai đem người đến gây sự, đám đàn ông đó còn muốn đánh người sao!"

Bác sĩ nắm lấy cánh tay nhỏ của Thời Dược, nhìn thần sắc hoảng hốt hiển nhiên không nghĩ tại bệnh viện lại gặp loại chuyện này

"Bác sĩ Thời, nếu không thì trước hết chị thử giả vờ xin nghỉ đi?".

Thời Dược hơi nhíu mày lại: "Nếu lần sau hắn còn tới nháo, tôi có thể tiếp tục xin nghỉ sao? Coi như bệnh viện có cho nghỉ, mấy bệnh nhân kể từ lúc nhập viện là do tôi quản lý, giao cho các bác sĩ khác không quen thuộc với tình trạng bệnh nhân tôi cũng không yên tâm".

Bác sĩ nọ lo lắng nói

"Bác sĩ Thời cô nhất định phải chờ một chút. Người đàn ông quấy rối kia có thể có vũ khí, còn mang theo mấy người, bọn tôi đang liên hệ bảo vệ lên xử lý. Chẳng qua tòa nhà này của chúng ta cách phòng an ninh xa nhất, có thể bọn họ muốn chờ một lúc mới đến được. Vậy thì bác sĩ Thời chờ bảo vệ tới rồi cùng đi?".

Thời Dược nhíu mày, ánh mắt đè ép, trong đầu rất nhanh suy nghĩ ra phương pháp giải quyết.

Mà bên này, nam nhân bị lãng quên ở sau lưng nhàn nhạt nheo mắt lại, chân trước vừa bước đến liền đứng bên cạnh Thời Dược. Hắn cúi người, thanh âm trầm thấp: "Lại không nhớ tới anh?".

Thời Dược đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình liền hoảng hốt quay đầu, kinh ngạc một chút sau đó bất đắc dĩ đem người đẩy xa ra.

"Đừng làm càn..."

Bác sĩ bên cạnh cũng giật mình sững sờ. Thời Dược đã làm ở bệnh viện một năm, bọn họ chưa từng nghe qua vị nữ thần này có đối tượng mập mờ chớ nói chi là bạn trai.

Thời Dược nhớ tới nơi này đang là bệnh viện, không thích hợp để nói chuyện, bất đắc dĩ giương mắt về phía Thích Thần: "Em sắp đến giờ làm, không thể ở lại đây với anh, anh trở về đi. Không phải quy định thời gian trong đội rất nghiêm ngặt hay sao?".

Ánh mắt Thích Thần trở nên nguy hiểm: "Trong hoàn cảnh này em còn muốn đuổi anh đi?"

Thời Dược nhìn hành lang phía trước, lại nhìn sang Thích Thần, cô thoáng nghiêng người, hạ giọng nói: "Anh không phải tới chấp hành nhiệm vụ, lỡ như xử lý không ổn, có khả năng sẽ bị cắn ngược lại một cái. Bệnh viện chúng em có bảo vệ, chờ một lát nữa em đi cùng bọn họ liền ổn rồi"

Nói xong, Thời Dược quay đầu muốn nói chuyện cùng bác sĩ kia:"Thế này, cô trước___".

Lời chưa kịp nói, cả người cô liền bị kéo về phía sau.

Thời điểm vị bác sĩ bên cạnh còn đờ đẫn, Thời Dược tức giận, quay đầu lại, "Thích Thần, đây là công việc của em, anh...".

Thích Thần nhanh hơn cô một nhịp nói:"Đến cùng em có xem anh là bạn trai không, hửm?".

Thời Dược trực tiếp ngơ ngác.

Nhìn thấy ánh mắt cô mang theo vài điểm mờ mịt, kèm theo vài phần vô hại, nhìn vài giây. Thích Thần cảm thấy lửa giận nghi ngút trong lòng đã tan biến gần như sạch sẽ.

Thật đúng là ngốc đến không hiểu được.

Âm thầm hít một hơi sâu, cố gắng thả nhẹ âm thanh, Thích Thần nói.

"Bất kỳ tình huống gì em đều không được đẩy anh ra, đẩy đến nơi an toàn cũng không được, như thế làm cho anh cảm thấy em vẫn như cũ không có tha thứ cho anh."

Thời Dược: "Em không phải ý đó, chỉ sợ anh nhúng tay vào chuyện này sẽ ảnh hưởng đến anh."

"Sẽ không ảnh hưởng gì cả, đây là trách nhiệm của anh".

Khóe môi hắn hơi cong, đem đồng phục đang cầm trên tay khoác lên người.Trên đồng phục có dòng chữ "SWAT" màu đen nổi bật làm người ta phải cảnh giác.

Vốn dĩ đã không ít ánh mắt dồn sự chú ý về phía Thích Thần, hiện tại hắn còn trở thành tiêu điểm, bất quá lần này ánh mắt bọn họ lại rơi vào trên áo của hắn.

Thích Thần sắc mặt bình tĩnh, nghiêng đầu nói với Thời Dược: "Anh đưa em đi."

Thời Dược chần chờ hai giây, cuối cùng cũng gật đầu, giơ tay chỉ hướng hành lang phía trước.

"Khoa của em ở cuối hành lang, phòng đầu tiên".

"Ừm".

Thích Thần đi trước.

Đằng sau Thời Dược vừa muốn đuổi theo, liền nhìn thấy bác sĩ bên cạnh một bộ dạng ngơ ngác.

Cô giơ tay quơ quơ trước mặt cô ấy, "Giờ làm việc còn thất thần, có phải cô chưa ăn đủ khổ của chủ nhiệm khoa hay không?".

Cô thành công gọi được hồn thần của bác sĩ nọ trở về, cô ấy kích động nhìn về phía Thời Dược: "Bác sĩ Thời, kia là bạn trai của cô sao?".

Thời Dược dở khóc dở cười, lôi kéo cô ấy đi về phía trước: "Phải".

Cô nàng bác sĩ kia kích động: "Vậy bạn trai của bác sĩ Thời là___a, đặc công sao?".

"Là..." cô cố ý kéo dài âm thanh, thời điểm bác sĩ nọ định mở miệng liền chặn lại, "Trong thời gian làm việc, không thể nói chuyện bát quái,sau này lại nói".

"...hừ..." bác sĩ nhỏ tiếc nuối, đem lời nói bên miệng nuốt vào.

Đi qua nửa cái hành lang lớn, Thích Thần cùng Thời Dược liền đến văn phòng phụ khoa.

Cửa ban công mở rộng, bảy tám cái ánh mắt hung hăng của đám đàn ông to lớn, trong phòng làm việc tán loạn. Một tên trong đó khí thế hung hăng nắm lấy cổ áo bác sĩ nam, tay nắm thành quyền giơ lên không trung.

"Bọn mày mẹ nó lại dám để vợ tao đau?! Chán sống rồi? Mau đưa bác sĩ Thời gì đó ra đây cho tao, lão tử ngược lại muốn xem cô ta tay như thế nào không giúp được vợ tao!".

"Đúng vậy, đem cô ta ra đây! Bằng không đừng trách sao bọn tao đập nát phòng làm việc của bọn mày!".

Mấy thanh niên phía sau kêu gào.

Tên cầm đầu đang nắm lấy cổ áo bác sĩ dường như được tiếp thêm dũng khí, cười lạnh:"Ông đây cũng dám trêu chọc, biết ông đây là ai không?".

Bác sĩ nam kia đối diện với đám hung thần này sớm đã sợ đến run, sắc mặt trắng bệch, môi run lẩy bẩy không nói nên lời.

Mà lúc này, bên trong phòng vang lên một âm thanh không cao không thấp: "Không biết, bằng không nói thử xem?".

Thanh âm không chút gợn sóng.

Không được kiêng nể mặt mũi, nam nhân hung hăng trừng mắt về phía cửa truyền đến âm thanh.

"Lão tử sợ nói ra hù chết____"

Tiếng nói líu lo dừng lại.

Cánh tay đang cầm cổ áo bác sĩ nam vô thức nới lỏng, lời nói đưa tới miệng nghẹn lại, mặt đỏ bừng.

"..Đại, đại ca." Mấy người bên cạnh lúc nãy khí thế còn phách lối cuối cùng vẫn không nhịn được cúi đầu, sợ hãi lẻn đến bên cạnh tên cầm đầu, nhỏ giọng nói:"Đại ca, tên này hình như là người của đội đặc công..."

"Khụ... đặc công sao?"

Tên cầm đầu có chút chần chừ: "Cái gì mà đặc công... không thấy hắn đến một mình sao? Tao nghĩ hơn phân nửa là bệnh viện gọi bảo vệ tới dọa người".

Tên bên cạnh xích lại gần một chút

"Thật sự không phải, đại ca. Trước kia em có gặp qua đặc công chấp hành nhiệm vụ, bộ đồ đó chính là đồng phục. A, đằng sau có chữ "SWAT", hắn không phải hàng giả! Là hàng thật, hình như cấp còn cao hơn mấy tên em từng gặp".

Vừa dứt lời, cả đám đàn ông khí thế hung hăng liền uể oải, gãi gãi cái đầu chụm lại với nhau khẽ thảo luận.

Thích Thần đưa tay về sau, ra hiệu Thời Dược cùng bác sĩ khác chớ vội tiến vào, còn mình thì nhìn về phía đám người.

Ngũ quan thâm thúy cùng đường cong sắc sảo làm tăng thêm phần lệ khí, hắn không nhanh không chậm bước vào trong, ánh mắt chậm rãi đảo qua đám người đứng đó, đem tất cả biểu hiện trên mặt bọn họ thu vào mắt.

Cuối cùng Thích Thần dừng lại, ánh mắt nhìn về phía tên cầm đầu, người lùn nhưng thân hình cường tráng.

Thích Thần khóe môi câu lên, nhìn đối phương, "Này, vừa nãy nói gì?".

"Cảnh, đồng chí cảnh sát à không, đồng chí đặc công.... làm sao lại tới đây?".

Nào còn bộ dáng phách lối ban đầu, tên cầm đầu cười nịnh nọt hướng Thích Thần đi tới.

"Kỳ nghỉ phép đưa bạn gái đi làm, sau đó liền nghe nói ở văn phòng cô ấy đã xảy ra một ít chuyện, cho nên bồi cô ấy đi lên nhìn xem".

Thích Thần thu lại tươi cười, ánh mắt lạnh băng mà nhìn về phía đối phương: "Vấn đề của anh tôi trả lời xong rồi, như vậy vấn đề của tôi cũng nên được đáp lại đi?".

Nam nhân theo bản năng mà tránh đi ánh mắt, theo sau mới suy nghĩ trả lời Thích Thần: "Cái kia, đồng chí đặc công, nếu hiện tại anh đang nghỉ phép, thì chuyện này chắc anh không nên nhúng tay vào đâu nhỉ? A... Anh nói bên trong có người là bạn gái anh đúng không? Người này..."

Tên cầm đầu dừng lại lời nói.

Thích Thần cười nhẹ, đáy mắt lại không có nửa điểm cười, chỉ một mảnh lạnh lẽo

"Đây là chức trách, không phải công tác. Không ở trong thời gian công tác tôi vẫn muốn giữ gìn trât tự an ninh."

Người nọ tức khắc có chút đau răng, do dự vài giây mới không cam lòng mà nói: "Chúng tôi đây cũng không cần đặc công xen vào, xem xét kĩ một chút nhiều nhất chỉ là một xung đột nhỏ."

"Đúng vậy, chỉ là một chút xung đột nhỏ." Có người phụ họa.

"Không cần quản?"Thích Thần cười nhẹ, "Chức trách của đặc công là do anh quyết định sao? Tôi đây giúp các người phổ cập một chút. Giải quyết gây rối quy mô lớn,quấy rầy công cộng đều thuộc về trách nhiệm của đội đặc công".

"Chúng tôi... Chúng tôi đây còn không tính là quy mô lớn đi...". Có người luống cuống tay chân, âm thanh trở nên sợ sệt.

Thích Thần liếc nhìn, "Còn kém một chút. Nếu tình huống này xảy ra một lần nữa, có khả năng là không phải là tôi giải quyết, mà là lực lượng vũ trang nhân dân sẽ tới".

Vừa nghe "lực lượng vũ trang nhân dân", đám người chỉ cảm thấy tay chân đều nhũn ra. Mọi người giao lưu ánh mắt một phen, sau đó không hẹn mà cùng mà đem ánh mắt hướng tới cầm đầu kia.

"Đại ca...Làm sao bây giờ?". Có người đi lên nhỏ giọng hỏi.

"..." Người nọ không nói chuyện, ánh mắt khó xử lại rối rắm. Hắn ta vừa muốn nói chuyện, ánh mắt nâng hướng ngoài cửa

Thời Dược phía sau đi theo bác sĩ, mặt không đổi sắc mà đi đến.

Tới trước bàn làm việc, Thời Dược tùy tay xé xuống một tờ ghi chú, xoạt xoạt viết một hàng số, sau đó đi tới bên cạnh Thích Thần đem ghi chú đưa cho người đàn ông cầm đầu

"Đây là số điện thoại văn phòng luật của chúng tôi, nếu anh cảm thấy chúng tôi chẩn đoán, chữa trị có vấn đề, có thể khiếu nại bất cứ lúc nào".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.