Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 43: Ngọt ngào



Edit by Shmily

#Do not reup#

--------------------------------

Mưa bên ngoài cửa sổ vẫn tí tách rơi, gió thổi nhẹ qua khiến cái chuông gió treo trước ban công vang lên những tiếng đinh linh trong trẻo, trong không khí còn có chút se lạnh cuối thu.

Khuôn mặt nhỏ của Thời Tích lại nóng lên.

Tay anh nâng má cô, lòng bàn tay có những vết chai mỏng nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm trơn bóng của cô.

Rõ ràng đã hứa là chỉ hôn có một cái, thế nhưng anh hết hôn môi lại hôn tới mặt cô, chính là không muốn dừng lại.

Dù sao... Thời Tích có cảm giác nếu mình mà không phản kháng nữa thì từ bây giờ cho tới hết chiều nay cũng sẽ không làm được một bài tập nào, hơn nữa còn bị hôn tới choáng váng!

Cô mở đôi mắt hạnh long lanh ánh nước, dùng tay đẩy đẩy anh, có chút xấu hổ: "Anh đừng hôn nữa, chúng ta còn phải làm bài tập mà."


Cố Trì cúi đầu nhìn cô gái nhỏ bị mình hôn tới đỏ mặt, trong lòng vừa cao hứng lại thỏa mãn: "Cho anh hôn thêm một cái cuối cùng nữa thôi, Tích Tích ngoan."

Trong thanh âm lộ ra vài phần kìm nén, nhưng lại có thể khiến cho người ta chết chìm trong biển ôn nhu đó.

Gương mặt cô hồng hồng, rất không có tiền đồ mà hãm sâu vào trong sự ôn nhu của anh: "Thật... thật sự là cái cuối cùng nhé."

"Ừ." Anh cười đáp, "Cái cuối cùng, anh hứa đấy."

Cô cho là anh sẽ giống như vừa rồi hôn mặt mình hoặc là môi.

Tuy vẫn có chút thẹn thùng, nhưng cũng không tới mức tim nhảy tới tận cổ như lần đầu khi nãy, lúc này thì chỉ đập nhanh một chút mà thôi.

Đợi mười mấy giâu, cô cũng không thấy anh hôn cái cuối cùng.

Trong lòng có chút kỳ quái, muốn mở mắt hỏi anh không hôn sao, thì cảm giác được một sợi tóc của mình được vén ra sau tai.


Sau đó, đôi môi ấm áp của anh dừng ở trên vành tai mềm mại của cô.

Cùng với đó là hô hấp của anh, có chút nặng nề, hoàn toàn phả thẳng vào vành tai cô, ngứa muốn chết.

Thời Tích run lên, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, y như bị điện giật vậy.

Sao... sao lại hôn chỗ này chứ?

Anh biết rõ là tai là nơi nhạy cảm nhất của cô mà, a a a quá xấu hổ rồi!

Biểu tình cô gái nhỏ ngốc ra, mặt so với lúc trước còn hồng hơn, Cố Trì đối với biểu tình này của cô dường như sớm đã đoán được.

Tay anh đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa một cái, cười khẽ: "Được rồi, bây giờ chúng ta tiếp tục làm bài tập đi."

Thời Tích: "..."

Cố Trì cầm bút, nhìn vào tờ đề giấy trắng mực đen, nghe thấy cô gái nhỏ bên cạnh đang nhỏ giọng lầm bầm tự nhủ: "Chỉ biết bắt nạt người ta, đáng ghét."


Tay cầm bút của anh dừng một chút, cong môi, ý cười tràn ra dưới đáy mắt.

Mới có như vậy đã bảo anh bắt nạt? Vậy sau này lúc làm cái kia, không biết cô sẽ coi anh thành cái gì nữa đi.

Nếu đã ở nhà làm bài tập thì cơm chiều tự nhiên cũng sẽ giải quyết ở nhà.

Huống hồ trời còn đang mưa, đi ra ngoài cũng không tiện lắm.

Năng lực tự lập của Thời Tích không tệ, sống một mình đã lâu cho nên cô biết làm rất nhiều món ăn đơn giản.

Thời Tích đeo dép con gấu chạy vào bếp, kéo mở tủ lạnh ra, ngồi xổm xuống nhìn xem còn có những nguyên liệu nào để nấu ăn.

Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu nhỏ lên nhìn anh, con ngươi sáng ngời: "Anh có thích ăn cơm cà ri không? Trong tủ lạnh của em còn thừa nửa hộp cà ri với khoai tây, vừa vặn có thể làm được món này."

Cố Trì duỗi tay kéo cô đứng lên: "Chỉ cần là em làm, anh đều thích."
Nửa tiếng tiếp đó, hai người phân công nhau làm, cô chủ bếp, anh ở bên cạnh phụ giúp, mùi cơm cà ri gà thơm nức mũi cuối cùng cũng hoàn thành.

Thời Tích cố ý tìm hai cái đĩa có viền ren đẹp nhất trong nhà.

Xới cơm ra đĩa, lại đem sốt cà ri gà đã làm rưới lên bên trên, sau đó còn bỏ thêm hai quả cà chua nhỏ đã được rửa sạch sẽ lên bên cạnh.

Nhìn thế thì sẽ có cảm giác giống đồ ăn quán làm hơn.

Cô nhìn anh ăn xong một miếng, chờ mong hỏi: "Hương vị thế nào?"

Cố Trì cũng nhìn cô, cười cười: "Ngon lắm."

Trong lòng Thời Tích vô cùng có cảm giác thành tựu, mắt hạnh cong cong: "Vậy lần sau em lại làm cho anh ăn nhé."

"Không cần." Anh từ chối.

Thời Tích ngẩn người, cho rằng mình nghe lầm rồi.

Cho dù trước kia cô chưa từng yêu đương, kinh nghiệm tình trường cơ hồ là con số 0.

Nhưng cũng biết một điều là bình thường thì cô hỏi vậy anh nhất định sẽ trả lời là "Được" mới phải chứ.
Nếu lãng mạn hơn thì anh hẳn là phải vô cùng thâm tình chờ mong nhìn mình.

Ngay cả việc tại sao đang ăn cơm mà lại phải thâm tình, Thời Tích cũng không nghĩ đến.

Nhưng mà, những cảnh bong bóng màu hường ở trên phim thần tượng không phải đều là như vậy sao!

Họ còn vừa thâm tình nhìn, vừa nói, "Được, cả đời về sau của anh chỉ ăn cơm một mình em làm mà thôi."

Như vậy mới tương đối đúng với kịch bản phim thần tượng mà cô đã xem qua trước kia nha!

Thời Tích mếu máo.

Trong mắt Cố Trì hiện ra ý cười, nói với cô: "Lúc nãy anh đã học được cách làm rồi, lần sau anh làm cho em ăn, tay của con gái không nên làm mấy việc bếp núc như này thì tốt hơn."

Câu trả lời này, cảm giác so với câu "Cả đời chỉ ăn cơm em làm", giống như... giống như lãng mạn hơn rất nhiều.

Thời Tích cúi đầu, mặt đỏ lên, nhưng thật ra lại rất cao hứng.
Rõ ràng đều là lần đầu yêu, sao anh lại hiểu biết tới vậy chứ.

***

Buổi tối, Thời Tích gọi điện thoại cho Thẩm Uyển, nói chuyện xếp hạng điểm thi ở trường của mình cho bà nghe.

Con gái có năng lực như vậy, Thẩm Uyển nghe xong cũng vui vẻ vô cùng, chỉ là giọng nói không để lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ sợ cô kiêu ngạo.

Thẩm Uyên dặn dò Thời Tích vài câu, muốn cô nắm bắt thời gian, không thể chỉ vì một lần thi tốt mà buông lỏng.

Những bộ đề thi bà gửi qua cũng phải làm hết, lớp học thêm cũng phải đi học đúng giờ.

Thời Tích ngoan ngoãn đồng ý hết mọi chuyện.

Nói xong chuyện học tập thì dường như là chẳng còn chuyện gì để nói nữa, từ sau khi ly hôn, bà luôn vắng mặt trong quá trình trưởng thành của con gái mình.

Trước kia bận rộn công việc, cơ hồ là mỗi ngày đều phải họp hành tăng ca, con gái còn bé đã phải tự ở nhà một mình làm bài tập, đói thì cũng phải biết tự hâm lại đồ ăn thừa mà ăn.
Trước khi ngủ phải thu xếp sách vở cần dùng cho buổi học ngày mai, những quyển vở cần chữ ký của phụ huynh cũng phải tự giác đặt sẵn ở trên bàn.

Những đứa trẻ khác luôn khiến cha mẹ mình mệt mỏi lo lắng giúp, mà con gái bà từ nhỏ tới lớn lại luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Sau đó, bà lại bị điều đi tỉnh ngoài làm việc, con gái phải sống một mình ở đây, học tập hay sinh hoạt cũng đều rất gọn gàng ngăn nắp.

Thẩm Uyển trầm mặc một lát, cuối cùng nói: "Vậy nếu không có việc gì thì mẹ cúp máy trước nhé, phí sinh hoạt nếu hết thì cứ gọi cho mẹ."

"Mẹ ơi, tết năm nay mẹ có thể về sớm một chút không? Con muốn ở với mẹ nhiều thêm mấy ngày."

Thẩm Uyển nghĩ nghĩ: "Nếu công trình năm cũ có thể kết thúc thì mẹ sẽ tận lực về sớm mấy ngày."

"Dạ!" Thời Tích cao hứng đáp, "Tạm biệt mẹ."
Cúp điện thoại xong, Thời Tích liền đi tắm rửa.

Tắm xong đi ra, cô giơ máy sấy lên sấy tóc, lúc sấy được một nửa thì đột nhiên đèn phụt tắt, trong phòng lâm vào một mảnh tối đen.

Thời Tích hoảng sợ, sửng sốt một lát mới đánh bạo thử thăm dò bước một bước nhỏ xuống đất, lại một bước nhỏ nữa đi ra ngoài ban công, duỗi đầu nhìn ra phía bên ngoài một vòng.

Mấy tòa nhà đối diện cũng đen như mực, xem ra là cúp điện toàn bộ tiểu khu rồi.

Máy sấy không dùng được, cô tìm một cái khăn lông hút nước lau qua lau lại mười mấy lần, cuối cùng cũng miễn cưỡng lau khô được nửa đầu.

Không có điện nên không thể học bài, Thời Tích lên giường nằm, dùng chăn quấn chặt mình, ôm con thỏ bông, chuẩn bị đi ngủ sớm.

Nhưng mà ngủ không được, cô sợ tối, từ trước tới nay vẫn vậy.
Khi còn nhỏ mẹ phải tăng ca, về rất muộn, cô đều một mình ở nhà, chui trong chăn sợ đến phát run, căn bản không dám nhắm mắt ngủ.

Bóng cây phủ ở bên ngoài nhìn có chút giống quỷ, trong ngăn tủ kia có khả năng đang có con ma nào đó trú ngụ. Dưới giường cũng có thể có nữ quỷ tóc dài đứt tay đứt chân, còn có cái gì mà ma treo cổ thè cái lưỡi đỏ lòm dài ngoằng.

Một đống những tưởng tượng lung tung rối loạn cô tự nghĩ ra rồi lại tự làm bản thân sợ muốn chết.

Cứ như vậy thành ra mỗi buổi tối đi ngủ đều là lúc cô sợ nhất, kháng cự nhất. Chỉ sợ sau khi nhắm mắt lại thì đám quỷ đó sẽ lao ra ăn mình luôn.

Nhưng không ngủ cũng không được, hôm sau đi học sẽ rất buồn ngủ. Thế nên sau đó cô mới nghĩ ra một cách.

Mỗi ngày trước khi đi ngủ cô sẽ đánh bạo đi mở tủ quần áo ra nhìn, sau đó lại thò xuống gầm giường kiểm tra, sau khi xác định không có cái gì hết thì mới đóng hết cửa lại mở đèn ngủ.
Đèn ngủ có thể khiến cho cô có cảm giác an toàn, sau này khi lớn lên thì cô mới bớt sợ hơn, nhưng thói quen mở đèn ngủ vẫn còn giữ lại cho tới bây giờ.

Hôm nay mưa cả ngày, trong phòng còn tối, ánh trăng chiếu vào âm lãnh trắng bệch, gió không ngừng đánh vào cửa sổ, phát ra những tiếng vang ô ô nghe cực kỳ khủng bố.

Sợ hãi nhiều năm về trước lúc này đột nhiên lại tràn ra khắp người, tay chân Thời Tích đều có chút rét run, thật sự rất sợ hãi.

Thỏ con bị cô ôm chặt ở trong ngực, ngoài cửa sổ không biết là có thứ gì đó phả bóng vào, nhìn như quỷ ảnh giương nanh múa vuốt.

Lúc cô đang run bần bật thì điện thoại vang lên, đang ở trong trạng thái chim sợ cành cong* thì lại càng sợ hơn.

*Chim sợ cành cong: một lần bị tổn thương ngàn lần e dè, hoảng sợ

Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, cầm điện thoại qua xem.
Trên màn hình nhấp nháy hai chữ quen thuộc, cảm xúc hoảng loạn của Thời Tích được trấn an hơn một chút.

Cô ấn nghe, nói với anh: "Sao thế ạ?"

"Không có gì, đột nhiên nhớ em, muốn nói chuyện với em."

Đầu bên kia điện thoại là thanh âm trầm ổn dễ nghe của chàng trai. Thời Tích a một tiếng, ôm thỏ con nhỏ giọng nói: "Cố Trì, nhà em mất điện rồi, bây giờ em hơi sợ."

Trong thanh âm mềm mại của cô gái còn mang theo chút run rẩy, còn có chút ủy khuất, Cố Trì nghe xong, tâm cũng nhấc lên.

"Tích Tích đừng sợ, bây giờ anh qua đó với em, được không?" Anh không cần nghĩ đã nói.

Thời Tích kinh ngạc, đã trễ thế này, bên ngoài vẫn còn đang mưa nữa. Cho dù cô sợ cũng không thể hành hạ người ta như vậy.

"Không cần không cần." Cô vội nói: "Em chỉ hơi sợ mà thôi, anh nói chuyện với em một lúc là ổn ấy mà."
Chưa bao giờ Cố Trì hy vọng thời gian qua nhanh như lúc này.

Muốn lớn thật nhanh, trở nên ưu tú hơn, muốn cưới cô về nhà.

Chờ tới lúc ấy, anh liền có thể ôm cô gái nhỏ đang sợ hãi vào ngực, nhẹ nhàng xoa đầu cô, vỗ vỗ lưng cô.

Nói với cô anh vẫn ở đây, không cần sợ hãi điều gì hết.

"Được, anh nói chuyện với em." Thanh âm anh ôn nhu.

Thời Tích nằm nghiêm trên giường, cuộn người lại thành một cục nho nhỏ, điện thoại đặt ở bên tai trái: "Anh đang làm gì thế?"

"Học từ đơn."

Cô kinh ngạc oa một tiếng, cười: "Bây giờ anh cũng thật cố gắng nha."

Anh cũng cười rộ lên: "Sao có thể không cố gắng được, rốt cuộc thì hôm nay anh cũng đã nhận lấy phần thưởng cho thành tích lần sau rồi mà."

Nghe tới đây, Thời Tích lại nghĩ tới lúc chiều, cảnh tượng anh không ngừng hôn cô, mặt không khỏi có chút đỏ, sợ hãi trong lòng cũng tiêu tan đi nhiều.
"Nếu lần sau anh thi không tốt thì phải làm sao bây giờ?"

Trong giọng nói của anh toát ra sự lo lắng, Thời Tích cho rằng anh thật sự lo cho thành tích của mình.

Nghĩ nghĩ, cô mềm giọng cổ vũ: "Vậy nên lần sau nữa anh nhất định phải thi thật tốt mới được, thành tích có lúc lên xuống thất thường mà, một lần thi không tốt cũng không nói lên được điều gì."

"Nhưng anh đã ứng trước nụ hôn với em, nếu lần sau thi không tốt, không phải đã phí mất cái hôn của em sao?"

Thời Tích cắn cắn môi, muốn nói hôn cũng đã hôn rồi, em có thể làm gì được nữa chứ.

Cô còn chưa kịp nói, liền nghe thấy anh hết sức nghiêm túc nghĩ ra một cách: "Vậy nếu anh thi không tốt thì để cho em hôn anh nhé. Lần này anh hôn em bao lâu thì lần sau cho em hôn lại anh bằng ấy thời gian, như vậy là huề."

Mặt Thời Tích ngốc ra.
Còn... còn có thể tính như thế à?

"Tích Tích muốn hôn ở đâu cũng được, đều để cho em hôn."

Thời Tích ý thức được là anh đang trêu cợt mình, phình phình má, tức giận nói: "Em mới không thèm hôn anh."

Cố Trì lại cười, rất dễ nói chuyện: "Được, vậy sau này để anh chủ động hôn Tích Tích đi."

Thời Tích: "..."

Mặt cô thật không biết cố gắng, bị anh nói tới đỏ lên luôn rồi.

Đùa giỡn chọc cười một lúc như vậy, cô cũng đã không còn sợ bầu không khí âm trầm khủng bố vì mất điện như trước nữa.

Cô gái nhỏ buồn ngủ ngáp một cái.

Cố Trì nghe thấy được, nói với cô: "Em ngủ đi, điện thoại đặt bên cạnh, đừng cúp máy, có chuyện gì thì gọi anh."

Nếu cứ để điện thoại gọi như vậy thì rất lãng phí tiền cước nha.

Nhưng mà, nhìn căn phòng đen như mực chỉ có ánh trăng lạnh lùng chiếu vào phòng, cô lại... có chút sợ sợ.
Giãy giụa một lát, Thời Tích chậm rãi do dự nói: "Vậy... đợi khoảng mười phút nữa, anh nhớ cúp máy đấy nhé."

"Được, Tích Tích ngủ ngon."

"Anh cũng ngủ ngon." Thời Tích lại nhắm mắt lại lần nữa.

Điện thoại đặt bên cạnh gối đầu, phảng phất như có anh đang nằm bên cạnh mình, có loại cảm giác khiến người ta an tâm.

*Shmily: Chen ngang một chút ạ, mình có chút không hiểu lắm, dường như là bên TQ có một số người có thói quen để điện thoại bên gối hoặc dưới gối ngủ của mình lúc ngủ thì phải. Tại đọc truyện mấy năm nay thì hầu như truyện nào mình cũng thấy thế. Nhưng thực sự là nó hại lắm luôn, sóng điện thoại rất độc ý. Nên là các bạn trẻ nên lưu ý nhé, để xa xa cái đầu mình ra nha!

Cảm giác buồn ngủ rất nhanh đã tới, không tới năm phút cô liền ngủ mất.
Cố Trì cắm tai nghe, tiếng hít thở nhàn nhạt của cô ở ngay sát bên tai anh, anh nhìn từ đơn trong vở, khóe miệng trước sau đều mang vài phần ý cười.

Mất điện tới đột ngột mà có điện cũng tới đột ngột.

Lúc có điện, phòng liền sáng bừng lên, máy sấy quên rút điện cũng vang ầm ầm, Thời Tích chính là bị âm thanh này đánh thức.

Cô dụi dụi mắt, ngồi dậy, tắt máy sấy đi.

Muốn xem bây giờ là mấy giờ, vì thế liền cầm lấy điện thoại, lúc này mới phát hiện ra cuộc gọi thế nhưng vẫn còn đang tiếp tục!

Thời gian trò chuyện hiển thị: 2 giờ 8 phút 7 giây.

Cố Trì mới vừa nằm xuống, ngủ rất nông, nghe được bên tai đột nhiên có tiếng máy sấy tóc, anh cũng tỉnh luôn.

Anh thử thăm dò kêu một tiếng: "Tích Tích?"

Tích Tích để điện thoại bên tai: "Không phải đã nói là sau mười phút thì anh có thể tắt máy rồi sao?"
"Anh lo em tỉnh lại giữa chừng sẽ sợ hãi."

Trong lòng Thời Tích ấm áp, nhưng lại cảm thấy như vậy quá lãng phí tiền điện thoại.

Cô tính tính cho anh: "Cuộc gọi hơn hai tiếng, 2 hào một phút, tính sơ qua thì đã lãng phí 24 tệ rồi, quá phí của a."

Cố Trì nghe cô tính tiền điện thoại cho mình, cười cười, khiêm tốn tiếp thu lời phê bình của bạn gái nhỏ: "Ừ, quá là phí của."

"Cho nên sau này..." Anh dừng một chút, thanh âm mang ý cười, ngữ khí lại nghiêm túc, "Tiền trong nhà đều để Tích Tích quản, được không?"

Thời Tích: "..."

Cái gì mà được không chứ, sao lại tự nhiên nhảy tới cái vấn đề ai quản tiền rồi?

Cái đó... cái đó không phải chuyện sau khi kết hôn mới tính tới sao?

Cô cúp điện thoại, đem chăn chùm lên che nửa mặt, hai mắt nhịn không được cong cong.

Trước kia, trong lòng cô luôn đối với lời nhất kiến chung tình của anh sinh ra chút ít hoài nghi.
Rốt cuộc thì nhất kiến chung tình nghe cũng rất hão huyền, xa xôi không thể với tới.

Nhưng mà bây giờ, cô có cảm giác... anh giống như... tựa hồ còn so với mong đợi của cô... càng thích cô hơn một chút a.

------

Shmily: Dạo này nhà mình xảy ra chút chuyện nên không lên chương thường xuyên được, xin lỗi cả nhà nhiều nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.