Cô Ấy Ngọt Như Kẹo

Chương 50: Khoe khoang



Edit by Shmily

#Do not reup#

------------------------------

Điện thoại vang lên, Thời Tích cầm tới, ấn nghe.

"Dạ, anh cứ để đồ ở trước cửa là được, em sẽ ra lấy ngay, làm phiền rồi."

Nói với anh giao hàng bên ngoài xong, cô liền mang dép vào muốn đi lấy đồ, Cố Trì đã nhanh hơn cô một bước: "Để anh đi."

Chờ cô ra khỏi cửa phòng, anh đã mang theo bánh kem đi vào.

Thổi nến xong lại ăn bánh kem, Thời Tích liền đưa quà cho anh.

"Tặng anh quà sinh nhật nè." Trong tay cô cầm một cái túi giấy, cười ngâm ngâm, thanh âm thanh thúy êm tai.

Cố Trì thò tay vào túi, lấy từ bên trong ra một cái khăn quàng cổ, màu xám. Sờ lên có xúc cảm rất tốt, rất mềm mại.

Cô chờ mong nhìn anh: "Có thích không?"

"Thích." Anh cong cong môi. Chỉ cần là cô đưa, anh đều thích.


Thời Tích có chút xấu hổ thẳng thắn: "Kỳ thật em biết là tự mình đan khăn thì sẽ có thành ý hơn, nhưng mà hiện tại em vẫn chưa biết đan, hơn nữa bài tập còn có rất nhiều, em cũng không có thời gian học."

Cô dùng ngữ khí thương lượng hỏi: "Chờ sau khi thi xong đại học, em lại tự tay đan cho anh cái khác, có được không?"

Cố Trì không lập tức trả lời được hay không được, mà là hỏi: "Đan một cái khăn quàng mất bao lâu?"

Thời Tích không đoán được anh sẽ hỏi vấn đề này, sửng sốt, thử ước lượng: "Phải lên mạng học cách đan, thời gian tự mình đan, chắc là hơn một tháng đi."

"Vậy em vẫn là đừng đan thì hơn." Anh kiên quyết nói.

Cô kinh ngạc: "Sao lại thế?"

Anh đưa ra lý do: "Lên đại học mà em dành ra một tháng đan khăn quàng thì sẽ không có thời gian ở bên anh, cùng anh ra ngoài hẹn hò."


Anh thế mà lại lo lắng cái này sao?

Thời Tích nhấp môi, nhẹ nhàng cười rộ lên: "Vậy tới lúc đó em sẽ ở bên cạnh anh, cùng anh ra ngoài hẹn hò, còn lúc nhàn rỗi ở nhà không có gì làm thì em sẽ đan, được không?"

Cố Trì mới muốn nói không cần, đừng khiến mình mệt, mua khăn quàng trên mạng cũng như nhau, nhưng thấy cô đang cười với mình, còn dùng thanh âm mềm mềm mại mại đó hỏi anh...

"Anh biết trên mạng nói, con gái đan khăn quàng cho con trai là có ngụ ý gì không?"

"Ngụ ý gì?" Anh hỏi.

Cô gái nhỏ cúi đầu tới bên tai anh, lông mi nhẹ nhàng run run, bộ dáng có chút thẹn thùng.

Cố Trì cảm giác được hô hấp cực nhẹ của cô phả lên lỗ tai mình, anh nghe được cô nói: "Cái này chứng tỏ, người con gái đó vẫn luôn muốn ở bên nam sinh kia nha. Đưa khăn quàng tự đan là muốn dùng nó trói trái tim chàng trai lại, để anh ấy vẫn luôn thích mình."


"..."

Trái tim cũng sắp hòa tan vì cô luôn rồi.

Cô gái nhỏ của anh, sao lại có thể ngọt như vậy, khiến người ta yêu thích như vậy chứ.

***

Cố Trì cảm thấy thời tiết là đang đối  nghịch với mình.

Cuối tuần trước là sinh nhật anh, trời vừa mưa vừa gió, nhiệt độ không khí còn thấp.

Thế mà, anh mới nhận được khăn quàng cổ thì ngày hôm sau nhiệt độ lại tăng con mẹ nó chóng mặt!!!

Toàn bộ những ngày sau đó, ngày nào mặt trời cũng treo lên cao, nhiệt độ tăng tới mười mấy độ, hoàn toàn không có lấy chút dáng vẻ nào của mùa đông.

Mỗi ngày trước khi đi học, anh đều nhìn khăn quàng cổ, lại nhìn ánh mặt trời chói chang ở bên ngoài, chỉ có thể tiếc hùi hụi mà đi ra cửa.

Buổi chiều thứ sáu, tiết cuối cùng là tiết sinh hoạt, trên máy chiếu đang chiếu hình ảnh của ppt (powerpoint).
Bối cảnh sông nước đen trắng, hình ảnh hoa sen đầm lầy, phi thường có cảm giác của mấy ông lão trung niên.

Chính giữa là tám chữ Tống màu đen thô rất bắt mắt: Thanh xuân như hồng, mộng tưởng phi dương.

Vừa nhìn liền khiến cho người khác không nhấc lên nổi du͙ƈ vọиɠ nghe kể rồi.

Một tiết này qua đi, theo thường lệ thì là chủ nhiệm lớp độc diễn ở trên bục giảng, bạn học phía dưới múa bút thành văn, cũng không ai ngẩng đầu lên, vội vàng làm bài tập.

Ngô Triều Vĩ nói liên tục hơn nửa tiết giảng về mộng tưởng phấn đấu gì gì đó của tuổi trẻ trong, miệng khát khô, liền cầm lấy bình nước lớn trên bục giảng, rốt một cốc trà hoa cúc uống mấy ngụm.

Nghỉ ngơi một lát, ông lại tiếp tục lải nhải chuyện khác: "Gần đây thời tiết có vẻ ấm, nhưng ngày mai nhiệt độ sẽ hạ, các bạn chú ý đi học nhớ mặc nhiều một chút đấy."
"Nhất là con gái, đừng vì đẹp mà không mặc áo lông, nam sinh cũng phải mặc quần giữ nhiệt ở bên trong biết chưa. Thân thể là tiền vốn của cách mạng, các em đều đang ở thời điểm mấu chốt, vạn nhất cảm mạo phát sốt thì sẽ ảnh hưởng nhiều tới học tập..."

Lúc nói những lời này, những bạn học bên dưới vẫn đang múa bút thành văn, không ai để ở trong lòng.

Thời Tích cũng đang vùi đầu làm bài điền vào chỗ trống.

Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng cười, là thanh âm mình rất quen thuộc.

Cô kỳ quái quay đầu qua, liền thấy Cố trì đang cong môi , trong mắt mang theo ý cười rất rõ.

"?"

Vừa rồi chủ nhiệm lớp nói chuyện gì buồn cười à? Hình như... không có mà?

Cô đang tập trung làm đề, cũng chỉ nghe được đại khái là thầy đang nói về thời tiết gì gì đó.

Điểm nghi hoặc này cô nén ở trong lòng cho tới tận lúc tan học, vừa muốn hỏi, Lý Giai Hảo đã quay đầu xuống: "Tích Tích, tớ thèm bạch tuộc viên quá, hôm nay chúng ta đi ăn không?"
"Ồ, được."

Sau đó liền bị lôi kéo chạy ra phía ngoài cổng trường.

Hai người mua bạch tuộc viên, trà sữa cùng mực nướng, sau đó liền chạy vội về lớp học trước khi chuông tự học buổi tối vang lên.

Chút nghi hoặc giờ sinh hoạt lớp ban nãy cũng bị cô ném ra sau đầu, chờ tới lúc tan học, cùng nhau đi về nhà, cô mới lại nghĩ tới chuyện này.

"À..." Cô dừng bước đi, "Lúc trước, lúc mà sinh hoạt lớp ấy, anh cười cái gì thế?"

Anh giải thích cho cô: "Lão Ngô nói, ngày mai thời tiết sẽ hạ nhiệt."

Trong mắt thiếu niên lại mang theo ý cười, trong thanh âm cũng lộ ra sự vui vẻ.

Thời Tích: "?"

Hạ nhiệt độ phiền muốn chết, sáng dậy rời giường sẽ còn gian nan hơn, đi đường cũng bị đông cứng thành đá, lại còn phải mặc nhiều áo, bọc mình thành quả cầu tròn vo nữa chứ.

Cho nên, này rốt cuộc có cái gì đáng buồn cười? Rõ ràng là rất phiền phức mà!
Cô gái mở to đôi mắt lớn, tràn ngập hoang mang.

Cố Trì cười khẽ, có loại tâm tình suиɠ sướиɠ khi đạt được ý nguyện: "Hạ nhiệt rồi thì có thể đeo khăn quàng em tặng anh."

Ngày hôm sau, Cố Trì mong ước một tuần rốt cuộc cũng được như ý, quàng được chiếc khăn mình tâm tâm niệm niệm bao lâu nay.

Trên đường đi học, anh đụng phải Tôn Nhất Phàm với Từ Thiên Hạo.

Hai người này mới ăn sáng từ trong cửa hàng ra, một người còn đang cần cái bánh gạo nếp trong tay, nhìn thấy Cố Trì, hai người còn rất cui vẻ thò tới gần: "Trì ca, chào buổi sáng."

Tâm tình Cố Trì hôm nay cực tốt, cũng cười: "Chào buổi sáng."

Chào hỏi xong, hai người Tôn Nhất Phàm với Từ Thiên Hạo mới phát hiện ra bên người anh còn có một cô gái đang ngồi xổm cột dây giày.

Mùa đông buổi sáng tới rất muộn. Đã sắp 7 giờ rồi mà đèn đường vẫn chưa tắt, trời vẫn còn là một mảnh xám xịt, hơn nữa nữ sinh kia cúi đầu rất thấp, không thấy rõ mặt là ai.
Nhất thời hai người cũng không nhận ra.

Tôn Nhất Phàm hỏi: "Trì ca, ai kia?"

Hắn mới nói xong, Thời Tích đã thắt chặt dây giày đứng lên, nói với bọn họ: "Chào buổi sáng."

Cô có chút chột dạ, không biết nên giải thích chuyện mình với Cố Trì đi học chung như thế nào, đang nghĩ cách thì cô lại nghe thấy Từ Thiên Hạo nói...

"Ối, là Học Ủy sao. Chào buổi sáng chào buổi sáng, sao lại trùng hợp thế, cậu với Trì ca cũng gặp nhau giữa đường à?"

"..."

Tốt lắm, lý do đã đưa tới cửa luôn rồi.

Thời Tích đỏ mặt gật đầu cam chịu.

Một đoạn đường ngắn sau đó, Thời Tích liền đi cạnh nghe ba người bọn họ thảo luận về cái game anh hùng gì gì đó.

Tuy rằng nghe cũng không hiểu lắm, nhưng cảm giác cũng không tệ.

Rất nhanh đã tới cổng trường, Cố Trì không đầu không đuôi đột nhiên hỏi Tôn Nhất Phàm với Từ Thiên Hạo một câu: "Hai cậu có lạnh không?"
Đang thảo luận khí thế ngất trời về Vương giả Vinh Diệu các thứ, Tôn Nhất Phàm cùng Từ Thiên Hạo: "?"

Không biết như thế nào mà đề tài có thể từ "đánh gϊếŧ quái thú" chuyển tới "hai cậu có lạnh không" nữa.

Bọn họ xem như câu hỏi này là do Trì ca đang quan tâm tới mình.

Tôn Nhất Phàm nói: "Lạnh lắm, hôm nay gió thổi gắt làm em lạnh sun người."

Từ Thiên Hạo thở ngắn than dài: "Lúc sáng dậy em buồn ngủ không chịu được, nhưng mà bị gió thổi một cái làm em tỉnh cả ngủ luôn."

Nói xong liền nghe thấy Trì ca của bọn họ "ồ" một tiếng.

Vài giây sau, lại dùng loại ngữ khí thản nhiên lại kiêu ngạo nói: "Tôi chẳng lạnh tý nào, tôi có khăn quàng cổ, rất ấm áp."

Hai người đồng thời nhìn về phía cổ anh, lúc này mới phát hiện ra anh đúng là đang đeo một cái khăn quàng cổ màu xám.
"Trì ca, anh cuốn như vậy không thấy ngột ngạt hả?" Tôn Nhất Phàm hỏi, "Từ bé em đã không thích đeo khăn quàng rồi, cứ cảm thấy có gì đó trùm quanh cổ là không thoải mái."

"Không ngột." Cố Trì nói: "Đây là lông dê thật, quàng vừa nhẹ vừa ấm, hoàn toàn không cảm nhận được cái lạnh của mua đông."

Bình luận còn chân tình thật cảm hơn cả thủy quân, lại còn rất hợp với người đẹp trai cao ráo như anh.

Từ Thiên Hạo với Tôn Nhất Phàm cũng có chút động tâm.

"Cái đó..." Từ Thiên Hạo cười hì hì nói: "Trì ca, khăn này anh mua trên mạng hả? Lát nữa gửi em em mua với."

Tôn Nhất Phàm cũng nói: "Em cũng muốn mua, gửi em với nhé Trì ca."

Cố Trì quyết đoán từ chối: "Không được, lúc tôi mua đã là cái cuối cùng rồi, trên mạng đã hết hàng, mấy cậu không mua được đâu."

Tôn Nhất Phàm với Từ Thiên Hạo: "????"
Từng nghe đám nữ sinh nói qua, màu son đẹp nhất sẽ không dễ dàng mua được, bây giờ ngay cả khăn quàng cũng như thế nữa hả??

Trường học đang tham gia vào cuộc bình chọn trường cấp ba gương mẫu nhất thành phố, mỗi buổi sáng, cổng trường đều có hai vị giáo viên đứng một trái một phải để trực.

Bữa sáng hay đồ ăn liên quan đều không được mang vào trường.

Từ Thiên Hạo với Tôn Nhất Phàm hai tay hai cái túi sữa đậu nành với bánh gạo nếp tự nhiên cũng bị ngăn ở ngoài cổng.

Thời Tích với Cố Trì đi vào, cô nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Khăn này còn chưa có bán hết đâu."

Cố Trì ừ một tiếng: "Anh cố ý lừa họ đấy, không muốn để họ đeo cái giống em tặng anh."

Cô nghi hoặc hỏi: "Vậy sao nãy anh còn khoe công dụng tốt của cái khăn này cho họ làm gì?"

Đây không phải là đang đẩy mạnh tiêu thụ, muốn người ta mua cái giống thế sao?
Khóe môi thiếu niên cong lên, đúng lý hợp tình nói: "Em tặng anh khăn, anh còn không thể khoe khoang với người khác hả?"

Thời Tích: "..."

Cô không còn gì để nói, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, chính mình lại nhịn không được cười.

Giờ phút này, trong sân trường không còn ai, đặc biệt an tĩnh, tiếng cười thanh thúy của cô gái đặc biệt dễ nghe.

"Cười cái gì?" Anh hỏi.

"Chính là..." Cô nói được hai chữ lại bắt đầu muốn cười, nhịn trong chốc lát mới nghẹn lại, "Anh làm em nhớ tới đại biểu ca* của em."

*Đại biểu ca: Anh họ lớn nhất, mình không biết nên thay thế bằng từ nào cho thuần Việt thì phía dưới còn nhị biểu ca nữa ( =)))) )

"Anh ấy trước kia đặc biệt lạnh lùng, bình thường cũng chưa từng đăng bài trên vòng bạn bè bao giờ. Sau khi kết hôn sinh con xong, mỗi ngày em đều nhìn thấy anh ấy spam trong vòng bạn bè, 7749 kiểu ảnh của anh ấy đều là con gái anh ấy."
"Sau đó nhị biểu ca liền bình luận ở bên dưới, hỏi sao lướt cả trang cá nhân của anh toàn là con gái anh là sao?"

"Đại biểu ca liền đáp lại là." Nói tới đây, cô dừng một chút.

Lúc ấy, đại biểu ca đã đáp là: Con gái ông đây đáng yêu như vậy, nhịn không được thì khoe ra một chút chứ sao, không phục thì cắn ông đây này.

Nhị biểu ca: Cháu gái em đáng yêu là thật, nhưng cha nó thì ngốc quá.

Đại biểu ca: Có mày ngốc ấy.

Nhị biểu ca lại đáp: Anh ngốc nhất còn gì.

Dù sao đi nữa, sau đó Thời Tích xem vòng bạn bè liền nhìn thấy hai tên con trai nam tính đã thành niên vì tranh cãi vấn đề xem ai ngốc hơn đã bình luận qua lại hơn hai mươi lần.

Ấu trĩ hệt như đám trẻ con còn chưa tốt nghiệp trong nhà trẻ.

Thời Tích phớt lờ qua mấy câu thô tục bên trong đoạn đối thoại đó, nói với anh: "Đại biểu ca đáp là con gái anh ấy quá đáng yêu nên mới không nhịn được khoe ra."
Trong nắng sớm mờ mờ, hai bên má lúm đồng tiền của cô hãm sâu xuống, cười nói: "Mới vừa nghe anh nói câu kia, em cũng cảm thấy sau này nếu mà anh có con, nói không chừng cũng sẽ giống như đại biểu ca của em, OOC* đến triệt để luôn, trở thành hộ con cuồng ma trong vòng bạn bè cho coi."

*OOC ( Out Of Character ): Có nghĩa là tính cách nhân vật bị thay đổi khác với bản gốc

Tưởng tượng đến hình ảnh đó, liền... thật sự muốn cười a.

"Anh còn lâu mới như vậy." Cố Trì khẳng định nói.

"Anh đừng tự phủ nhận sớm như vậy..." Cô gái nhỏ cong mắt hạnh, cười khanh khách nói: "Đại biểu ca của em trước đây cũng siêu lạnh lùng, nhưng từ sau khi có con gái, anh ấy như thể thay đổi thành một người hoàn toàn khác."

"Thật sự sẽ không..." Anh cười, ngữ khí cũng chắc chắn, nhìn cô nói: "Về sau vòng bạn bè của anh sẽ chỉ hộ* em."
*Hộ ở đây là bảo hộ, bảo vệ ý

Thời Tích ngẩn người, theo bản năng bật thốt lên hỏi: "Sao lại hộ em?"

Cố Trì nhìn cô, khóe môi câu lên, lộ ra độ cung nhợt nhạt, thong thả trầm thấp nói: "Bởi vì sau này anh nhất định sẽ là một tên..."

Bốn chữ cuối cùng kia, thanh âm ép tới càng thấp, học lời mới vừa rồi của cô, gằn từng chữ một nói...

"Hộ. thê. cuồng. ma."

*Hộ thê cuồng ma/ Hộ con cuồng ma: rất thích vợ/con mình, không phân biệt được phải trái thị phi đúng sai, cưng chiều vợ/con mình vô điều kiện


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.