Cô Ấy Nuôi Tang Thi Ở Mạt Thế

Chương 56: 56: Khách Tới Đây Nè~




Hạt tuyết dần trở nên lớn hơn, cũng may Tam Vô đã làm rất nhiều lồng gỗ, bảo vệ cho một số loại cây quan trọng lộ ra bên ngoài.
Hạt mưa đá có kích thước bằng một quả nhãn, nó đập vào gỗ và b4n ra thành nhiều mảnh, văng tung tóe ra xung quanh.
Tam Vô tựa vào cạnh cửa sổ, Tiểu Tang mở to mắt nhìn chằm chằm bên ngoài nói: "Thật lớn."
"E là nó còn lớn hơn nữa đấy."
Quả nhiên, năm phút sau, thể tích của mưa đá lại tăng lên gấp đôi, ngói trên nóc nhà kiểu cũ bị nứt hết ra.
"Cũng may là mình đã kêu Lão Đinh dẫn tang thi gia cố lại một chút." Tam Vô thực sự vui vì lúc đó cô đã không chê nhiều việc, làm hết tất cả những gì có thể.
Đàn em chuẩn bị lồng gỗ xong thì trốn trong nhà mình, có mấy con bị thương ngoài da, nhưng chúng không để ý chút nào mà lau sơ qua, lấy một quả trứng gà ra bồi bổ cho mình.
Bình thường đàn em làm việc sẽ được thưởng một ít, trứng gà, trứng vịt, khoai tây luộc,....!thường để thưởng cho chúng.
Tam Vô nghe thấy tiếng "tùng tùng" bên ngoài liền chuẩn bị dùng ấm đun nước, tất cả tấm pin mặt trời trong nhà đã được sạc đầy từ trước.
"Hy vọng trong đại hàn kỳ sẽ có lúc mặt trời tỏa nhiệt."
Cuộc sống có điện vẫn thoải mái hơn cuộc sống không có điện.
Tam Vô cắm đầu dây, quay lại thì thấy Tiểu Tang đang cầm một đống đồ chọc vào cổ cô.
"Cho chị, cho chị."
Ánh sáng từ đá quý cũng chói lọi như ánh sáng từ dây chuyền của Vương Hải lúc bị hai người Tiểu Tang đánh.
"Em cho Tang Phi đi." Tam Vô đương nhiên biết hai người họ đều thích sợi dây chuyền lớn bằng đá quý này.
"Chị Mỹ Lệ kêu em, cho chị." Tiểu Tang kiễng chân, một hai phải chọc vào cổ Tam Vô.
Tam Vô bất lực nhận lấy, cô thực sự không hiểu biết gì về loại đá quý này, vô dụng, xa hoa...!Ơ?
Dây chuyền đá quý vừa vào tay, Tam Vô đã cảm thấy nó rất nặng!
Nặng đến nỗi tay cô cũng chùng xuống, quan trọng nhất là, ngay khi viên đá vừa chạm vào tay cô thì hạch dị năng trong lòng bàn tay cô đã tự phát bao lấy từng viên đá quý trên sợi dây chuyền lại.
Vừa tiếp xúc với dị năng, Tam Vô mới giật mình nhận ra thứ sáng bóng này không phải là đá quý....!Hình như bên trong nó là hạch dị năng?
Hạch dị năng sẽ tự tiêu tan theo người đã chết, tên Vương Hải đó đã giữ nó thế nào?
Tam Vô sốc đến mức quên cả trận mưa đá bên ngoài.
Dị năng chìm vào trong những hạch dị năng đơn lẻ, là năm hạch dị năng hệ không gian, đây không phải là chuyện quan trọng nhất, điểm chết người là không gian của mỗi viên rộng chừng một tòa nhà bốn tầng 100 mét vuông.
Năm không gian, ba gian đặt một số thức ăn, phần còn lại để trống.
Trong hai gian còn lại có khi vẫn còn hơn trăm loại vũ khí.
Tình hình lúc đó cấp bách, Vương Hải không mang theo quá nhiều người ra ngoài, trên người ông ta còn có thứ này, nhất định sẽ chừa lại "vốn quan tài" cho mình.
Nhưng Tam Vô chưa từng nghĩ tới, dị năng song hệ của Vương Hải lại là giả.
Không gian của ông ta không phải của riêng mà là năm hạch dị năng hệ không gian mang lại lợi ích cho ông ta.
"Thảo nào." Tam Vô lẩm bẩm: "Thảo nào lúc các em giật dây chuyền lại khiến ông ta như phát điên vậy."
Lúc đó cô còn cho là Vương Hải không thông minh, không biết phân biệt chuyện nặng nhẹ, thong thả và cấp bách.
Bây giờ có lẽ đã quá rõ ràng.
Vật này chỉ cần người có dị năng chạm vào là biết ngay, nếu mang theo trong người mà bại lộ thì sẽ rất nguy hiểm, đồ bên trong cũng là đồ tốt nữa.
Năng lực của người có dị năng hệ không gian khiến Tam Vô luôn ao ước, không chỉ mang được rất nhiều đồ mà còn mở rộng mức bảo hiểm lương thực đáng kể.
"Tiểu Tang!" Tam Vô vui mừng ôm lấy Tiểu Tang, bất ngờ hôn một cái, "Em và Tang Phi đúng là hai ngôi sao may mắn của chị!"

Tam Vô treo sợi dây chuyền sát người mình, cô lấy ra một nửa số vũ khí, chuẩn bị vũ trang cho các tang thi nhà mình hết mức.
Đương nhiên, chỉ số thông minh của tang thi quá thấp, chỉ có thể vô thức phát động tấn công, phải đưa người thông minh trước.
Tam Vô vui vẻ kiểm kê số lương thực bên trong, phần lớn là thịt khô, ngoài ra còn có hơn 300kg thịt lợn tươi, đùi dê và thịt trâu!
Có lẽ là mới bỏ vào đây không lâu, không gian giữ được độ tươi rất cao, một tháng trôi qua vẫn như vậy, Tam Vô lấy đùi dê và thịt trâu ra, lát nữa sẽ nướng thịt ăn.
Thịt nướng cuốn trong rau xà lách, ăn cùng canh thịt dê tỏi, vừa ấm bụng lại xua tan khí lạnh.
Bữa tối bên chỗ Tam Vô khác với bữa tối trong nhà ăn lớn, muốn ăn gì thì cô sẽ làm cho nhóm Tang Nhất ăn.
"Mưa đá bên ngoài hình như không còn nữa." Tam Vô nhìn ra ngoài cửa sổ, thay thế những hạt mưa đá lớn là những mảnh tuyết lông ngỗng rơi.
"Cũng may không phải là bão tuyết, vài ngày nữa có khi nhiệt độ và thời tiết sẽ càng tệ hơn." Tam Vô thở dài.
Cô thật sự hy vọng đại hàn kỳ sẽ không đến, để mọi thứ các cô làm đều vô ích là tốt nhất.
Không còn mưa đá, mọi người liền ra khỏi nhà.
Bầu không khí trong Đội Hy Vọng vô cùng ngột ngạt.
Một đám đàn ông xúm lại trong phòng khách, dù mưa đá đã ngừng cũng không có tâm trạng ra ngoài.
"Làm gì vậy! Mỗi người các cậu đều như mất mẹ thế." Trương Phân gõ bàn nói: "Một người, hai người đều ủ rũ cả, các cậu thấy không đủ củi đốt hay không đủ thịt ăn?"
"Khoảng thời gian này đoàn chúng ta đã chia thành hai ca, làm việc suốt ngày đêm, vật tư rất đầy đủ, đại hàn kỳ năm nay tôi sẽ không để đoàn chúng ta chết rét và chết đói nữa!" Trương Phân nhìn lướt qua những người trong phòng, hít sâu một hơi nói: "Hai tháng qua cực khổ cho mọi người rồi, tiếp đến cứ nghỉ ngơi cho thật khỏe đi, coi như là ngày nghỉ."
Mọi người uể oải đáp lại.
Trong thành lũy 2, Lão Hoa cũng rất buồn phiền, "Đại hàn kỳ lần này thật quái lạ, hy vọng sau này đừng xảy ra bất cứ chuyện xấu nào nữa, đại hàn kỳ lần trước kéo dài bốn tháng, hy vọng lần này sẽ ngắn hơn, nếu không những tán hộ chưa chuẩn bị đầy đủ sẽ sống thế nào đây?"
Hạ Chí Thanh gật đầu: "Không biết các thành lũy khác đã dự trữ được bao nhiêu tài nguyên rồi."
"Trong thành lũy thì cần gì lo lắng." Lão Hoa yên tâm nói: "Thành lũy có nhiều người như vậy, dồn tất cả sức lực lại, không ai được cướp tài nguyên của bọn họ cũng không được tranh đấu, nếu điều kiện như vậy cũng không chuẩn bị đủ thì sẽ không thể."
....
"Cậu nói gì? Thành lũy 17 truyền tin tới nhờ chúng ta giúp đỡ sao? Kêu chúng ta tiếp tế thêm đồ mùa đông cho họ?" Nguyễn Anh ở thành lũy 1 nhìn người đang đưa tin, ngoáy lỗ tai mình, "Cậu chắc chắn là không truyền sai tin đấy chứ?"
"Thật đó!" Người truyền tin cũng thấy khó chịu, "Đây là coi chúng ta thành kẻ ngốc hay người tiêu tiền như rác à? Một thành lũy lớn như vậy, có tới hai tháng chuẩn bị, còn muốn chìa tay đến chỗ người khác?"
Nguyễn Anh ngạc nhiên một lúc rồi sau đó xoay người bận làm việc khác.
Kiểu người ngu ngốc đó không đáng để anh ta phí lời trong thời điểm quan trọng này.
Có thời gian thì sắp xếp người may thêm nhiều quần áo mùa đông đi.
Anh ta đứng dậy, mở cánh cửa nhỏ ra, phía sau cánh cửa là một lối đi dài, trong lối đi còn có ba cánh cửa nhỏ rẽ trái rẽ phải mới tới được cửa nhỏ.
Ở chỗ sâu nhất trong lối đi là âm thanh sống động của xẻng đất.
Đó là nơi đào đường hầm, tuyệt đối bí mật, lặng lẽ thi công, hầu hết cư dân trong thành lũy không hề hay biết.
Ngay cả nhân công trong lối đi cũng toàn là tang thi do Tang Nhất dẫn tới.
"Hy vọng có thể đào xong trước đại hàn kỳ." Anh ta không thấy Quý Lăng Bạch, có lẽ đang đi giám sát công việc rồi.
Người ở thành lũy 17 đợi mãi nhưng vẫn không thấy ai đến hồi đáp lại họ.
Trình Thắng cầm ô, bông tuyết đã bắt đầu đọng lại trên cây có gai.
"Này! Có chuyện gì vậy?"
"Thành lũy 1 không đồng ý à? Thật không có phong độ của một thành lũy lớn chút nào, gạt chúng ta sang một bên luôn?"
"Không lẽ là thật sao!"

Môi của đám người đi theo Trình Thắng bắt đầu run rẩy.
Thời tiết dần trở nên lạnh hơn, nhưng vẫn chưa tới nỗi không chịu được, đó mới chỉ là bắt đầu thôi.
"Bảo chủ, làm gì tiếp đây?" Có người lo lắng nói: "Đám sói mắt trắng cứ không nghe lời chúng ta, giờ thì cả thành lũy đều không đủ vật tư, chúng ta sống tiếp sao đây."
"Mấy ông lão tầm sáu mươi, bảy mươi có dự trữ rất nhiều đồ đấy!"
Có người tức giận nói: "Chuyện xin đồ mất mặt thế này không thể xuất hiện!"
Tất cả những người cùng ra ngoài đều im lặng.
Bọn họ không muốn đến.
Nhưng bọn họ không thể không đến, đều là quản lý của thành lũy, những người bên dưới đang giương mắt chờ bọn họ, một số lại đe dọa.
Còn hy vọng bọn họ không thể làm tốt mọi việc mà trực tiếp từ bỏ vị trí.
Là người ngồi trên ghế cao, ai có thể dễ dàng bước xuống?
Trình Thắng cảm thấy mặt mũi của mình đều vứt hết rồi, giọng nói của hắn đặc biệt lạnh lùng dưới tuyết rơi dày đặc.
"Đi thôi, chúng ta đến thành lũy 2." Trình Thắng lên xe thú, bước chân hơi cứng nhắc, "Quý Lăng Bạch là người không để ý mặt mũi, Hạ Chí Thanh của thành lũy 2 hiền lành và mềm lòng hơn."
"Ắt....!xì!" Hạ Chí Thanh đột ngột hắt hơi.
Anh ta xoa xoa cái mũi ngứa ngáy, rõ ràng đã mặc một chiếc áo khoác dày cộp rồi, sao vẫn hắt hơi được nhỉ?
Lão Hoa đang hà hơi uống canh thịt, nghe thấy tiếng liền lập tức nói: "Cậu không thể ốm được, bị bệnh trong đại hàn kỳ không phải chuyện tốt lành gì đâu."
"Không đâu mà." Hạ Chí Thanh xoa xoa tay, "Biết đâu có người đang nhớ tôi."
Lão Hoa bĩu môi, "Tôi rất hy vọng có một cô gái nhỏ nhớ cậu đấy, cậu cũng đã 30 rồi, còn lớn tuổi hơn Quý Lăng Bạch bên kia nữa, người ta tìm thấy bạn gái rồi mà cậu vẫn chưa có ai!"
"Đến lúc đó ai cũng có con, chỉ có cậu cô độc, tôi nói cậu..."
Lão Hoa vẫn đang lải nhải, quả nhiên, dù ở thời đại nào, sự đau khổ và bị giục cưới đều như hình với bóng với chó độc thân.
Mọi người lại bình yên trôi qua 2 ngày.
Trên đường đọng lại rất nhiều tuyết, tuyết dày đã ngừng rơi, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, ước tính nhiệt độ hôm nay là 20 độ, Tam Vô quấn mình thành một quả banh rồi bước ra ngoài, lạnh thấu cả xương.
Nhưng bây giờ cũng không tệ, Tam Vô nhìn tuyết đã ngừng một lúc, mặt trời ló dạng, lập tức chỉ huy tang thi lấy hết các tấm pin mặt trời và bình ắc - quy ra sạc điện.
Lúc tuyết rơi, Tam Vô không thể lấy nó ra ngoài để sạc điện.
Tam Vô xoa xoa mũi, quàng khăn lông dê ôm trọn mặt mình, nếu không phải nhìn đường thì chắc cô quấn luôn cả mắt quá.
Thật sự quá lạnh.
Tiếc là chưa được vài ngày, bão tuyết ập tới, nhiệt độ giảm xuống gấp mấy lần, e là ra khỏi nhà cũng khó khăn.
Đó mới là đóng băng vạn dặm thật sự.
Vào lúc này, đoàn người của Trình Thắng mãi mới tới được cổng của thành lũy 2.
"Trình Thắng?" Lão Hoa vẫn chào đón người ta, "Thời tiết thế này mà còn ra ngoài? Cậu điên rồi sao?"
Trình Thắng ngồi trước lò lửa lớn, sắc mặt bị đông cứng tím bầm cả lại lúc này mới tốt hơn nhiều, "Tôi, tôi hết cách rồi."
"Đúng đó Lão Hoa! Thành lũy 1 thực sự không biết xấu hổ, quá ác độc!"
Những người khác bị đông lạnh mà sợ hãi cả đường đi, tức giận hai ngày liền, lúc này đang bắt đầu chửi rủa không ngớt.
Chỉ hận giọng của mình không đứng trong top 2.

"Mọi người đều là con người, không phải nên hỗ trợ lẫn nhau sao?"
"Đúng vậy! Chỉ là chúng tôi không dự trữ đủ vật tư, những người theo chúng tôi thì đủ dùng ở đó, còn vài người không nghe thì sao? Chúng tôi làm được gì?"
Lão Hoa nghe xong thì sửng sốt, que củi đang đốt trong tay cũng rơi xuống đất.
Đám người kia vẫn tiếp tục mắng nhiếc.
"Chúng tôi đến các thành lũy lớn nhỏ đều có nhiều người, người bên dưới lại nghe lời, Lão Hoa, bà nói xem, sao có thể trơ mắt nhìn mọi người chết rét trong thành lũy của mình đúng không?"
"Bọn tôi cũng đâu muốn nhiều, chỉ cần cho bọn tôi vật tư đủ một tháng là được rồi, một tháng thôi mà."
"Lão Hoa, tôi biết thành lũy 2 khác với thành lũy 1, rộng lượng! Thoải mái! Lương thiện! Sẽ không bỏ qua thành lũy nhỏ của chúng tôi, chẳng phải lúc thi triều đến chúng tôi cũng đến giúp đỡ sao?"
Lão Hoa ngồi nghe một lúc lâu, nghe thấy vậy liền nói: "Việc nào ra việc đó, thi triều là do 17 thành lũy chúng ta ngồi bàn bạc với nhau, loại tai họa bất ngờ này, mọi người phải đồng tâm hiệp lực."
"Lúc trước các cậu bị tang thi tấn công, chúng tôi cũng đã xuất lực không ít."
"Nhưng vấn đề là! Đại hàn kỳ lần này được xem là tai nạn bất ngờ sao?"
"Ông trời đã cảnh cáo chúng ta hơn hai tháng trước, suốt 75 ngày! Các cậu đã làm gì chứ?"
Bây giờ còn ngửa tay xin một tháng vật tư? Đám người này đang đùa sao?
Sao bọn họ có thể mơ mộng hão huyền như vậy?
Lão Hoa nhìn chằm chằm những người đối diện với vẻ khó tin.
Sự kinh ngạc và khinh bỉ hiện lên trong mắt bà, như xuyên qua cả những nếp nhăn của bà.
"Chúng tôi? Chúng tôi cũng rất cố gắng mà!" Bọn họ không phục, "Nhưng những người bên dưới không nghe lời thì làm gì được! Chúng tôi đã thảo luận vấn đề này với những thành lũy lớn vài năm trước, nhưng các người lại không giúp chúng tôi quản lý đám người đó."
"Nếu các người giúp chúng tôi đè ép đám người kia xuống thì bây giờ chúng tôi có cần phải ngửa tay xin không?" Có người không cam lòng nói.
Trình Thắng ngồi bên cạnh không nói lời nào, hắn cảm giác mình như đang bị từ chối liên tục vậy, vốn là người cần thể diện nhưng đến lúc này rồi, hắn cũng không kiềm được nữa.
Hắn cắn răng: "Vậy thì, nửa tháng thôi!"
"Nửa tháng vật tư, tôi đã xuống giọng rồi, Lão Hoa, bà giúp chúng tôi đi."
"Đối với mọi người, nửa tháng vật tư cũng không nhiều lắm, tôi biết mà, đừng keo kiệt như vậy, sau này tôi nhất định sẽ trả cho mọi người đủ số vật tư, bà yên tâm."
Yên tâm....!Yên tâm cái rắm!
Lão Hoa tức giận cúi đầu tìm đồ trên đất, cây gậy đang đốt của bà đâu rồi?
Bà phải dùng cây gậy đó để mở cái đầu của tên này ra xem não có bị teo lại thành hạt vừng không khi nói ra những lời nhảm nhí như vậy.
Cũng giống như lương thực trong thời kỳ khó khăn có thể so sánh với lương thực ở thời bình và phồn thịnh sao?
Đừng nói nửa tháng, chỉ một ngày thôi bà cũng không muốn cho!
Đại hàn kỳ a! Đó là thứ cứu mạng mình, ai biết đại hàn kỳ sẽ kéo dài bao lâu? Bà cho thành lũy khác nửa tháng lương thực, mọi người ở đây làm việc cực khổ hơn hai tháng liền, lỡ không thể vượt qua nửa tháng thì phải làm sao?
Bà có quyền gì mà cho đi những vật tư mọi người đã cực khổ mang về đây?
Lời của Lão Hoa đến tai Trần Thắng lại thành.
Tôi đâu phải mạng của cậu, cậu không thể hẹp hòi đến vậy chứ?
"Cút! Cút ngay cho tôi!" Lão Hoa chỉ ra cửa, nghiêm nghị nói, "Một lũ vô liêm sỉ! Tôi thấy các người sống bình yên quá rồi nên đầu cũng rỉ sét phải không!"
Cuối cùng bà cũng hiểu tại sao thành lũy 17 lại ồn ào đòi đổi người lãnh đạo rồi.
Những người đó độc đoán và đầy tham vọng, bản thân Trình Thắng cũng vậy.
Trình Thắng...!Vài năm trước vẫn có chút bản lĩnh, nhưng giờ đã thay đổi rồi.
Trở nên ích kỷ và nhát gan, không ổn!
Trình Thắng tức giận, mặt đỏ bừng lên, đang định nhấc chân rời đi.
"Trình Thắng." Lão Hoa hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Nếu cậu thực sự đến đây vì những người vô tội và cần cù trong thành lũy, tuy tôi không thể cho cậu vật tư nhưng tôi có thể cho cậu một lời đề nghị."
"Hãy mang những người vẫn nguyện ý nghe lời cậu, người làm việc chăm chỉ và vật tư mà họ đã thu gom được, đừng tiếp tục ở trong thành lũy nữa, ra ngoài đi, giống như Đội Hy Vọng kế bên chúng tôi vậy, tìm một thôn trang thích hợp, cũng tìm cho mình một đội ngũ lớn, mấy ngày nữa đại hàn kỳ mới đến, bão tuyết vẫn chưa tới, cậu nắm chắc thời gian, vẫn kịp!
Hơn nữa, trong đại hàn kỳ không cần sợ thú biến dị và tang thi tấn công vì những thứ đó đã trốn từ lâu nên không cần phải sợ.
"Không có sự đe dọa của những người đó, có khi tất cả các cậu sẽ sống được qua đại hàn kỳ, người làm việc chăm chỉ nhất định đã chuẩn bị thật nhiều vật tư cho mình."

"Giao thành lũy cho những tên không nghe lời thì sao? Có bao nhiêu năng lực thì có bấy nhiêu cơm ăn, có một số việc không phải cậu muốn lùi bước hay không, mà là cậu nhất định phải lùi bước, cậu là người lãnh đạo nên cậu phải có trách nhiệm với người dưới trướng mình, tôi cũng phải có trách nhiệm với người ở thành lũy 2."
"Đó là vật tư cứu mạng tập thể, không ai có thể cho cậu."
Trần Thắng giật giật khóe miệng.
Cuối cùng hắn vẫn không nói lời nào, dẫn người qua bên Đội Hy Vọng.
Lão Hoa thấy vậy thì lắc đầu.
Nếu thật sự muốn tốt cho cư dân bên dưới, tại sao lại không tiếp thu lời đề nghị của bà?
Hắn có lòng nhưng lại không đủ sức, lại không muốn từ bỏ quyền hành, cực khổ chống đỡ đến cả mặt mũi cũng không còn.
Lão Hoa không xen vào chuyện của họ nữa, nhưng rất nhanh, tiếng ồn ào truyền đến từ người của Đội Hy Vọng.
Người bên đó có tính khí rất nóng nảy.
Đám người Trình Thắng suýt nữa đã bị bắt lại và đánh một trận.
Mà lúc này, Trình Thắng không hề biết rằng những cư dân chăm chỉ và siêng năng trong thành lũy, vốn đã chuẩn bị vật tư đủ hai tháng cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Bảo chủ không hành động, bọn họ ngày nào cũng bị bắt nạt.
Nhiệt độ bên ngoài càng lúc càng lạnh, ánh mắt của những tên hung ác đó cũng bắt đầu dữ tợn hơn.
Dù sao bên ngoài cũng không có tang thi, không có thú biến dị, mà bọn họ lại có rất nhiều vật tư, sợ gì nữa?
Lúc thành lũy 18 vẫn còn, những cư dân ở đó không dám ra ngoài vì sợ những con quái vật bên ngoài, người già ra ngoài nhất định sẽ chết, không nghi ngờ gì cả, thậm chí còn có thể chết trên đường nếu không tìm được điểm dừng chân thích hợp nữa.
Nhưng bây giờ là đại hàn kỳ, là một cơ hội tốt!
Những người này, già trẻ, nam nữ, mười nhóm, hai mươi nhóm, thêm hai ba tổ hợp khác nữa, thậm chí người đơn lẻ cũng có thực lực mạnh.
Bọn họ không đợi nữa!
Cứ tiếp tục như vậy thì chưa chắc có thể vượt qua đại hàn kỳ này.
"Ra ngoài đi, cuộc sống như vậy tôi sống đủ rồi."
"Bảo chủ không hề nghĩ cho chúng ta, cuối cùng hắn ta vẫn sẽ dùng đồ của chúng ta lấp đầy bụng của những tên đó thôi."
"Sống qua đại hàn kỳ trước đã, sau này sống thế nào, chúng ta xem sau."
Bọn họ âm thầm lên kế hoạch chuẩn bị đi.
Cuối cùng, trong tối nay, khoảng thời gian đã dừng hoạt động đó, thu dọn tất cả đồ đạc của mình, mọi người vừa ăn ý vừa có trật tự, lặng lẽ rời đi.
Trình Thắng không hề hay biết gì về điều này.
Sau khi hắn bị đuổi ra ngoài ba lần, sắc mặt của hắn xấu đến mức không thể nhận ra cái lạnh.
Cuối cùng mọi người lại chuyển mắt về phía chỗ Tam Vô.
"Bảo, bảo chủ!" Có người đột nhiên chú ý tới đàn em tang thi ở đằng kia, "Bọn chúng, nhà bọn chúng hình như không giống nhau lắm."
Vì đám đàn em đã quan sát họ từ lâu.
Chắc chắn không phải hạng người tốt, nếu không sẽ không bị đuổi ra ngoài tới ba lần.
Nhưng....!đám đàn em gần đây quá nhàn rồi.
Nếu họ qua đây, lão đại sẽ tức giận, chúng có thể xông đến đánh nhau.
Làm việc! Thêm bữa ăn! Lại còn được rèn luyện thân thể!
Đàn em vui mừng, kích động tột độ.
Lúc này, chúng đang đồng loạt tự cho là mình ôn nhu mà vẫy tay về phía đám người kia.
Thậm chí còn muốn cười một cái, nhưng vì quá lạnh mà cơ căng cứng lại, một hàng tang thi hé miệng, giống như khuôn mặt vui tươi của thi thể đang bắt đầu cười khúc khích vậy, vừa cười vừa vẫy tay về phía đối phương.
Tới đây~
Các bạn yêu mau tới đây đi~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.