Tin tức về vị tổng giám đốc Tạ trẻ tuổi đẹp trai dắt theo con trai đi làm đã truyền khắp nơi trước khi Tạ Lâu dắt Tạ Lẫm vào phòng làm việc. Toàn bộ Lạp Vực đều kinh ngạc.
Những nhân viên nữ xinh đẹp tồn tại ảo tưởng với Tạ Lâu hôm nay còn trang điểm xinh đẹp đều không dám tin.
Một nhóm người lại gần nhau và vẫn đang bàn luận.
Tạ Lâu dắt con trai vào thì ánh mắt của mấy nhân viên nữ ngây ngốc nhìn sang.
Nhân viên nam thấy tình trạng đó, vội vàng chào hỏi: “Chào tổng giám đốc Tạ, chào giám đốc Tạ nhỏ.”
Tạ Lâu khẽ ngước cằm, xem như là đáp lại.
Tạ Lẫm nắm lấy dây đeo của chiếc ba lô nhỏ và mỉm cười với họ một cách lanh lợi.
Đáng yêu thế này khiến người đàn ông độc thân đều muốn sinh con trai.
Những nhân viên nữ đó đứng một lúc lâu, sau đó nghiêng người về phía trước, chào Tạ Lâu, lại cúi đầu gọi giám đốc Tạ nhỏ. Tạ Lẫm thấy nhiều chị gái đẹp nhiều mùi son phấn như thế thì nhóc né tránh tới chỗ Tạ Lâu. Tạ Lâu chau mày liếc nhìn mấy cô kia.
Ánh mắt lạnh lùng khiến bọn họ vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, vội vàng lùi ra xa, không dám tiến lên nữa.
Đối tác mới của Lạp Vực mới từ New York về, sau khi đẩy cửa ra mới xem xét, “Ái chà, Tổng giám đốc Tạ, con trai cậu đấy à?”
Tạ Lâu không trả lời, đẩy cửa bước vào.
Đối tác mới cười đi theo vào, nhìn cậu nhóc nho nhỏ bên chân thì anh ta chống lên bàn, nhìn Tạ Lâu: “Sao tôi không nghe nói cậu kết hôn nhỉ?”
Tạ Lâu liếc hắn một cái: “Chuyện cậu chưa nghe nhiều lắm.”
Sau đó, anh buông Tạ Lẫm ra, nhìn con trai mình đang cầm một chiếc ba lô nhỏ, loại nhỏ như vậy, đôi tay rất mềm mại thì đôi mắt híp lại: “Ba phải làm việc, con chơi ở sô pha. mẹ có cho con mang máy tính bảng theo không?”
Tạ Lẫm gật đầu: “Đương nhiên là có, còn nhét Transformers vào nữa, ba ăn sợi khoai lang không?”
Khoé môi Tạ Lâu nhẫn nhịn.
Vốn muốn nói không ăn nhưng không ăn thì không phải tiện nghi cho thằng chó con này sao.
Anh cố gắng chịu đựng mà nhỏ giọng nói: “Ăn, buổi chiều ăn chung với con.”
“Được, vậy con sẽ chờ ba.” Tạ Lẫm tỏ ra là một người con trai vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn nhìn không ra là đứa con trai sặc chết ba mình.
“Đi đi.”
Tạ Lâu đưa tay ra xoa đầu con trai.
Tạ Lẫm cởi ba lô, đi đến ghế sô pha lớn, hai ba lần đạp giày lên ghế sô pha rồi lật ba lô của mình lên trên đó.
Đối tác mới và nữ thư ký vừa bước vào chứng kiến tất cả đều im lặng, hai người nhìn nhau, nữ thư ký mang giày cao gót bước lên đặt tài liệu lên bàn Tạ Lâu, cười hỏi: “Tổng giám đốc Tạ, ngài thực sự kết hôn rồi sao?”
Nữ thư ký nhìn theo tay anh, nhìn chiếc nhẫn cưới đơn giản nhưng thật ra to lớn phía trên thì yên lặng một hồi.
Mọi người đều cho rằng chiếc nhẫn cưới này của Tạ Lâu chẳng qua là đeo để che một ít hoa đào mà thôi, không nghĩ đến là thật.
Đối tác mới nhịn không được hỏi: “Sao không thấy vợ cậu đâu?”
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng: “Cất giấu ở nhà đấy, hôm nay mấy người nhiều chuyện như vậy à?”
Đối tác mới cảm giác được anh không kiên nhẫn thì chậc chậc, vội vàng xách đuôi đi, “Tôi đi ra ngoài trước, tối nay Chu Đáo Thăng muốn qua mở họp thì phải?”
Tạ Lâu ừ một tiếng.
Nữ thư ký cũng không dám hỏi nhiều, liếc mắt nhìn Tạ Lẫm bên kia lanh lợi chơi máy tính bảng rồi vội vã mang giày cao gót rời khỏi, khoảng chừng một phút sau lại tiến vào.
Tạ Lâu nhướng mày và không kiên nhẫn nhìn cô ta.
Nữ thư ký cầm bánh quy cùng trà sữa trên tay rồi cười nói: “Tổng giám đốc Tạ, tôi lấy đồ ăn cho giám đốc Tạ nhỏ nhé.”
Tạ Lâu dựa lưng ra sau ghế rồi gật đầu: “Ừ.”
Nữ thư ký đi tới bên cạnh Tạ Lẫm cúi người gọi giám đốc Tạ nhỏ rồi đặt bánh quy và trà sữa lên bàn trà. Tạ Lẫm ngẩng đầu nhìn một ít thức ăn kia thì không có lập tức vươn tay ra mà là nhìn về phía Tạ Lâu sau bàn làm việc. Tạ Lâu kéo cổ áo, cầm điều khiển từ xa điều chỉnh điều hòa rồi nói: “Cảm ơn dì đi.”
Tạ Lẫm nở nụ cười, cầm lấy một cái bánh quy nhỏ và vui vẻ nói: “Cảm ơn dì.”
Nữ thư ký nuốt ngụm máu vào trong miệng.
Cảm ơn chị không được sao?
Cô ta bình tĩnh mỉm cười, vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của Tạ Lẫm rồi đứng dậy rời đi.
*
Tạ Lẫm ngoại trừ cùng ba tranh giành tình cảm thì sẽ có một chút cố tình gây sự bên ngoài, thời gian còn lại đều rất ngoan ngoãn, nhất là lúc mọi người bận việc, cậu ngoan đến mức không phát ra tiếng động nào. Hai cha con trong căn phòng làm việc rộng lớn, một người làm việc, một người đang chơi máy tính bảng, thỉnh thoảng Tạ Lẫm còn chơi Transformers.
Không nói đến nhau cũng không nhắc tới mẹ, hòa thuận một chút.
Hôm nay Tạ Lâu có ít cơ hội gặp khách hàng, hầu hết anh đều đọc tài liệu trong văn phòng này và có rất nhiều tài liệu bị ngưng lại trong hai ngày đi công tác.
Mà bên ngoài.
Ngoài giờ làm việc, cả văn phòng vẫn đang bàn tán về việc Tạ Lâu đưa con trai đến công ty.
Bởi vì công ty này của Tạ Lâu thành lập nhiều năm hơn Lạp Vực, một hai năm nay lại có nhiều nhân viên mới hơn. Trước đó mặc dù nghe nói Tạ Lâu có lẽ đã kết hôn thế nhưng không gặp được bà chủ thì ai cũng không muốn thừa nhận. Hơn nữa nhìn tuổi của giám đốc Tạ nhỏ cũng phải là năm tuổi rồi. Hơn năm năm, bà chủ cũng chưa từng xuất hiện. Mối quan hệ này có thể nhìn ra được còn thiếu một chút nữa, chưa từng thấy qua Tạ nhỏ, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện, đây là tình huống gì?
Có người lại suy đoán: “Nhất định là tình cảm giữa bà chủ cùng tổng giám đốc Tạ có nguy cơ mới để cho mang Tạ nhỏ đến công ty, tuyên bố một chút chủ quyền.”
“Nhưng tôi thấy tổng giám đốc Tạ và Tạ nhỏ hình như không thân lắm, sáng sớm ở cửa công ty, hai cha con còn oán trách nhau, này là sao đây???”
“Vậy thì … tình cảm này chắc cũng tạm ngưng.”
“Tổng giám đốc Tạ sao cũng không giống đối tượng đã kết hôn vậy, còn trẻ như thế, chúng tôi cũng không tin.”
“Dù sao nói tóm lại là bà chủ không tự mình xuất hiện, phái con trai xuất hiện, tình cảm của hai người chắc chắn là bình thường.”
“Này. . . Này, mấy người suy nghĩ một chút đi, mạng Tân Lạc sát vách, vợ tổng giám đốc mỗi ngày dẫn hắn đến công ty đi một vòng, hai người còn đang tán gẫu thân mật trong phòng nước, đó mới gọi là tình cảm đấy....”
Người còn lại nghĩ tới rồi nhao nhao gật đầu.
Tất cả đều cảm thấy rất hợp lý.
“Không biết vợ Tổng giám đốc Tạ trông như thế nào ha?” Một nhân viên nữ vuốt tóc với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Cô muốn làm gì?” Người còn lại đẩy cô ta ra với một nụ cười và trong mắt nhau đều có ẩn ý.
“Nhìn không đẹp mắt cũng không có gì lạ.” Nữ nhân viên nói thêm một câu.
Một số người cười ngầm.
*
Tạ Lâu nhìn tài liệu xong thì liếc nhìn con trai trên ghế sô pha. Từ khi Tạ Lẫm được sinh ra đến bây giờ, anh cũng không nghiêm túc dẫn nó theo anh một ngày. Lúc này anh mới phát hiện, bất giác thằng chó con này cũng lớn như vậy, chẳng qua là không thích anh, chậc.
Điện thoại vang lên ngay sau đó, đầu số là WeChat của Tô Hà, cô gửi một tin qua đây: “Đừng cho con ăn quá nhiều đồ ăn vặt, nếu không buổi trưa không ăn cơm được.”
Tạ Lâu liếc mắt nhìn, bỗng nhiên ngồi dậy, vén tay áo lên đi tới chỗ Tạ Lẫm, kết quả phát hiện bánh quy trên bàn trà đều bị Tạ Lẫm ăn hết rồi, hơn nữa hình như trà sữa cũng uống cạn sạch.
Anh vừa nhìn đồng hồ, còn có nửa tiếng nữa là ăn cơm trưa.
Tạ Lâu lạnh cả sống lưng, anh đi tới sô pha ngồi xuống, kéo Tạ Lẫm đang nghịch máy tính bảng, trực tiếp vươn tay thô bạo xoa bụng Tạ Lẫm.
Má nó.
Phồng ra
Tạ Lẫm đột nhiên bị sờ, ngửa đầu nhìn anh: “Ba?”
Tạ Lâu mím môi, tầm mắt rơi xuống máy tính bảng trong tay nhóc.
Tạ Lẫm đè chiếc máy tính bảng bằng bàn tay nhỏ của mình mới nói: “Con có thể ăn mỳ Ý sao?”
Tạ Lâu nghe thế thì gật đầu: “Đương nhiên có thể, con muốn ăn cái gì ba mua cho con.”
Chỉ cần con không nói với mẹ rằng con đã ăn nhiều bánh quy và bụng của con đang phình ra là được.
“Thế nhưng con ăn hơi no, ăn không vô làm sao bây giờ?” Tạ Lẫm hơi phiền não sờ sờ bụng, Tạ Lâu lập tức nói: “Có sao đâu? Ăn không xong ba giúp con ăn.”
“Ba, ba thật tốt.” Tạ Lẫm ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lần đầu tiên nhìn thấy hai chữ sùng bái. Nhóc phát hiện ra ưu điểm của ba, mặc kệ nhóc ăn vặt nhiều bao nhiêu thì ba cũng sẽ không nói!!!!
Thật tốt.
Tạ Lâu nhếch môi, lần đầu tiên phát hiện con trai còn rất đáng yêu.
Anh cúi người ôm Tạ Lẫm xuống sô pha mới nói: “Chúng ta đi ăn mỳ Ý.”
“Dạ được.” Tạ Lẫm nhét hai cái máy tính bảng vào ba lô nhỏ của mình rồi nắm tay Tạ Lâu đi ra ngoài.
Trong cao ốc có khu tự phục vụ, là do Tạ Lâu kết hợp với một công ty ngoài chính là vì mở để nhân viên dễ ăn hơn. Tạ Lâu dắt con trai đến nhà ăn, các nhân viên trong cả nhà ăn nhìn thấy thì chào hỏi Tạ Lâu. Tạ Lâu gật đầu xem như là trả lời rồi dẫn theo con trai đến ngồi bên cửa sổ sát đất, sau đó lật thực đơn kêu một phần mỳ Ý, một ly nước dưa hấu, một phần bò bít tết cùng một ly cà phê.
Mỳ Ý cà chua sốt thịt bằm rất nhanh đã được mang lên bàn.
Quan hệ giữa hai cha con lúc này trông không tệ lắm.
Tạ Lâu còn đưa tay ra lau nước cà chua trên khóe môi Tạ Lẫm.
Tạ Lẫm mơ hồ: “Cảm ơn ba.”
Món bò bít tết của Tạ Lâu cũng được mang lên, anh cắt vừa ăn vừa nhìn con trai. Chỉ lát sau, Tạ Lẫm ăn không nổi nữa, nhóc buông nĩa ra rồi sờ sờ bụng.
Một đĩa mỳ Ý còn dư lại hai phần ba, căn bản là ăn chưa được bao nhiêu.
Tạ Lẫm gọi một tiếng ba.
Tạ Lâu ơi một tiếng: “Đợi lát nữa ba ăn.”
Lúc này máy tính bảng của Tạ Lẫm trong balo nhỏ vang lên, Tạ Lẫm xoay người mở túi nhỏ lấy máy tính bảng ra.
Tô Hà gọi video đến, ánh mắt Tạ Lẫm sáng lên, bàn tay nhỏ đã muốn trượt qua.
Tạ Lâu thấy thế thì nắm chặt tay Tạ Lẫm, nhỏ giọng nói: “Con trai, phía con....”
Tạ Lẫm: “Ba ăn đi.”
Tạ Lâu chần chừ: “Con sẽ không nói với mẹ con chứ?”
Tạ Lẫm lắc đầu cùng vẻ mặt vô tội: “Con nói với mẹ cái gì?”
Tạ Lâu thở phào một hơi: “Không có gì, nghe đi, đợi một lát nhường cho ba nói với mẹ hai câu.”
Tạ Lẫm hơi không tình nguyện, thế nhưng còn gật đầu một cái, sau đó trượt sang, Tô Hà ở bên kia hỏi: “Ăn cơm chưa con?”
Tạ Lâu ló đầu cũng muốn nhìn Tô Hà một chút. Anh hơi nghiêng người, cổ áo hơi mở ra, những nữ nhân viên khác nhìn Tạ Lâu từ xa đều nghĩ ông chủ lúc này thật đẹp trai.
Gợi cảm đấy.
Tạ Lẫm cũng chỉ lộ ra một góc nhỏ cho Tạ Lâu nhìn, kêu mẹ qua video sau đó gật đầu: “Có, ăn, ăn mỳ Ý, ăn ngon lắm.”
Một giây sau, nhóc thở hổn hển một hơi nói: “Nhưng con ăn bánh bích quy hơi nhiều, mỳ Ý con không ăn hết....”
Trong Video Tô Hà nheo mắt: “Con ăn rất nhiều bánh quy sao?”
Giọng điệu hơi lạnh.
Tạ Lâu cứng đờ toàn thân: “…”
Mẹ kiếp?
*
Sau khi tắt video, Tạ Lâu rất muốn ném Tạ Lẫm ra ngoài cửa sổ, anh tới gần Tạ Lẫm, liếc mắt sang nói: “Không phải con nói con không nói với mẹ sao?”
Tạ Lẫm chớp mắt: “Con nói cái gì á ba?”
Nhìn vẻ mặt ngây thơ này của con trai, Tạ Lâu nuốt một đống máu, lại nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của vợ yêu thì anh chỉ cảm thấy đầu gối đau nhói. Anh bế Tạ Lẫm bằng một tay, giọng điệu lạnh đi mấy phần: “Trở về nghỉ trưa!”
“Ba, con chưa buồn ngủ!” Tạ Lẫm còn tính toán mặc cả.
Tạ Lâu mặc kệ nó.
Không giết chết con đã là không tệ rồi.
Trở lại phòng làm việc, Tạ Lâu đè Tạ Lẫm ngủ trưa, Tạ Lẫm không tình nguyện thế nhưng bị ba đè ép thì lẩm bẩm một hồi, thật sự ngủ thiếp đi.
Tạ Lâu nhìn thấy con ngủ thì động tác nhẹ một chút rồi bế nhóc lên giường trong phòng khách để con ngủ ngon.
Tô Hà nói thời gian Tạ Lẫm ngủ trưa là hai tiếng đồng hồ, Tạ Lâu cố ý chỉnh đồng hồ báo thức, sau đó ra họp.
Cửa phòng họp đóng lại, bảy tám người bắt đầu nói chuyện.
Nửa tiếng sau, cửa phòng họp còn đóng kín, Tạ Lẫm lại mang giày, đeo ba lô, vặn cửa phòng nghỉ ngáp dài bước ra ngoài.
Nhìn thấy trên bàn làm việc không có người, nhóc mới gọi một tiếng ba.
Không có người trả lời.
Nhóc tiếp tục ngáp, sau đó lại ấn khóa bên trong thì cửa kính tự động mở ra. Tạ Lẫm đầu bù tóc rối bước ra, nghiêng đầu nhìn nhóm người bận rộn bên ngoài.
Nữ thư ký phụng mệnh canh chừng Tạ Lẫm ở bên ngoài, nhìn thấy cậu nhóc bước ra thì hoảng sợ, vội vàng mang giày cao gót đi tới ngồi xổm xuống trước mặt Tạ Lẫm: “Tỉnh ngủ rồi sao?”
Tạ Lẫm gật đầu: “Đúng vậy dì.”
Nữ thư ký có hơi căng thẳng mà liếc nhìn phòng họp, mới đi vào nửa tiếng thì nhất định là chưa bàn xong, đi vào quấy rầy cũng không tốt lắm.
Cô ấy dắt tay Tạ Lẫm: “Vậy con ngồi ở chỗ dì trước một lát, ba ba con lát nữa sẽ đi ra.”
Tạ Lẫm: “Vâng ạ.”
Nữ thư ký nhường ghế của mình cho Tạ Lẫm ngồi. Vị trí của cô ấy là đối diện với cửa phòng họp, khi cánh cửa mở ra thì Tổng giám đốc Tạ vừa lúc có thể nhìn thấy Tạ nhỏ.
Nhưng Tạ Lẫm này vừa ra ngoài thì có không ít nhân viên nữ nhìn chằm chằm.
Một lúc sau, rất nhiều nhân viên đã tập trung tại bàn của nữ thư ký, nữ chiếm nhiều hơn một chút.
Một trong số đó hơi hiếu kỳ hỏi Tạ Lẫm: “Mẹ con đâu? Ở nhà sao?”
Tạ Lẫm nghịch món đồ chơi đầu trọc mà không biết nữ thư ký kiếm đâu ra và nói: “Mẹ đang đi làm.”
“Mẹ con còn đi làm hả?”
“Đúng vậy.”
Những nhân viên nữ đó muốn nói điều gì đó, và một trong số họ hỏi: “Cậu Tạ nhỏ, ba ba con ở nhà làm chuyện gì là nhiều nhất?”
Tạ Lẫm vặn cái đầu trọc ra sau lại vặn trở lại mới trả lời: “Quỳ bàn phím ạ.”
Một đám người vây quanh bàn sửng sốt: “Cái gì?”
Tạ Lẫm ném đồ chơi đầu trọc đi mới ngẩng đầu lên nói: “Ba làm sai chuyện thì ba phải quỳ bàn phím nha.”
Một đám người: “…”
Tạ Lẫm lại chu mỏ nói: “Ba ở nhà cướp mẹ với con....”
Một đám người: “…”
Tạ Lẫm chống khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt buồn bực: “Ngủ cũng muốn cướp với con, tỉnh lại con không tìm thấy mẹ, mẹ ngủ ở trong lòng ba.”
Một đám người: “…”
Tạm biệt!
Sau đó đi không ít người, còn có một vài người hơi không cam lòng: “Ba ba con rất thích mẹ sao?”
Tạ Lẫm phiền chán nói: “Thích vô cùng, mỗi ngày đều độc chiếm mẹ, con thấy thật phiền.”
Nhân viên nữ kia: “…”
Tạm biệt!
Thoáng cái, chỉ còn lại mấy nhân viên nam tụ lại ở đằng kia nhìn Tạ nhỏ.
Thật đáng yêu.
Lại muốn gạt ai sinh con trai.
*
Trong suốt kỳ nghỉ hè, ngoại trừ vài ngày Tạ Lâu dành thời gian đưa Tô Hà đi biển ra thì Tạ Lẫm ngoan ngoãn theo bố đến công ty làm việc trong suốt thời gian còn lại của mùa hè.
Những nhân viên nữ thám thính quan hệ giữa tổng giám đốc Tạ và bà chủ có tốt hay không đều trải qua tiếp cận Tạ Lẫm, từ máy tính bảng của Tạ Lẫm không cẩn thận nhìn thấy ảnh chụp chung của Tạ Lâu với Tô Hà, không cẩn thận nhìn thấy ảnh chụp Tạ Lâu hôn Tô Hà, không cẩn thận nhìn thấy bảng vẽ trang trí biệt thự mà Tạ Lâu mua cho Tô Hà, không cẩn thận nghe thấy Tạ Lâu trốn con trai gọi video nói yêu em Tô Hà, lại không cẩn thận nhìn thấy hình ảnh Tạ Lâu cướp sợi khoai mà Tô Hà làm với con trai.
Tổng giám đốc Tạ – người đàn ông luôn bí ẩn từ đầu đến cuối, xé bỏ lớp bí ẩn này, ở trong mắt mọi người.
Tổng giám đốc Tạ...
Con mẹ nó là một thê nô.
Hơn nữa, anh ấy yêu vợ mình muốn chết.
Cho nên, mấy em gái trong trong công ty không người nào dám nghĩ tới nữa, đều nhường lại hết, trừ phi các cô giống như bà chủ thì khả năng còn có chút cơ hội, nhưng, dù cho giống bà chủ đi nữa cũng không nhất định có cơ hội.
Và kết quả của việc dẫn con theo là hai cha con chuyển từ một cuộc chiến công khai sang một cuộc chiến bí mật, nhưng ưu điểm duy nhất có lẽ là hai người đã phát triển một chút ăn ý.
Tạ Lâu hiểu rõ thằng chó con nhà mình hơn.
Tạ Lẫm hiểu rõ lão chó cha nhà mình hơn.
Đương nhiên, về phương diện chung sống, ít nhất hài hòa một ít hơn trước kia, thỉnh thoảng còn có thể có chút ít ấm áp, đương nhiên, không đụng tới chuyện Tô Hà. Nếu như dính dáng đến Tô Hà, thì hai cha con ngắt véo nhau, còn là không ai nhường ai, náo loạn đến gà bay chó sủa.
Tô Hà nói muốn sinh cho Tạ Lâu một đứa nữa nên không tránh thai, đi bờ biển chơi vừa lúc lại là thời kỳ rụng trứng, hai người thỏa thích chơi. Tạ Lẫm nửa đêm ở bên ngoài khóc kêu mẹ, Tô Hà bị Tạ Lâu ép ở trong phòng, lật qua lật lại mà làm. Tạ Lâu còn dùng khăn lụa màu đen bịt chặt mắt Tô Hà, vì dục vọng quá mạnh mẽ mà chơi hơi thô lỗ một chút.
Sau đó, cơ thể của Tô Hà giống như lần đầu tiên làm tình với anh.
Ngay cả áo tắm cũng mặc không được.
Qua một tháng sau thì Tô Hà thuận lợi mang thai.
Vì không phải là con đầu lòng nên gia đình có kinh nghiệm. Cố Tình vui vẻ bay nhảy, chăm sóc Tô Hà suốt ngày. Tạ Lâu thường ôm Tô Hà và chạm vào bụng cô, trong lòng thầm cầu nguyện rằng nhất định phải là con gái.
Ngay cả Tạ Lẫm sờ bụng mẹ cũng hỏi: “Có phải em gái hay không?”
Hai cha con hiếm khi nhất trí có một nguyện vọng.
Tô Hà lười biếng tựa vào lòng Tạ Lâu, ngáp dài: “Hẳn là thế.”
“Con thích em gái.” Tạ Lẫm lanh lợi nằm sấp ở chân Tô Hà mà nói.
Tạ Lâu khó có khi phụ họa: “Anh cũng thích.”
Tạ Lẫm nhìn ba một cái.
Tạ Lâu nhìn con trai một cái.
Từ đây thấy được trong mắt đều là ghét bỏ, sau đó rất nhanh lấy ra.
Mang thai đứa con thứ hai còn khó hơn khi mang bầu Tạ Lẫm. Chân Tô Hà vào tháng thứ bảy xuất hiện phù thũng, bước đi cũng khó. Mỗi ngày Tạ Lâu sẽ đúng giờ tan tầm về với Tô Hà, mấy lần bởi vì một cú điện thoại của Tô Hà mà chạy trở về, làm việc toàn ném cho đối tác mới kia.
Toàn bộ công ty nhìn Tạ Lâu lo cho gia đình như vậy thì tất cả mọi người nghĩ rằng con mẹ nó lúc trước ai nói tình cảm giữa tổng giám đốc Tạ và bà chủ bất hòa?
Là ai nói bà chủ nhìn rất xấu nên ông chủ không thích?
Ra ngoài, tôi bảo đảm không đánh chết anh.
*
Tạ Lẫm lúc ấy được sinh sớm, nhưng cô em gái thứ hai này đã kéo dài đến bốn mươi tuần hai ngày mới vỡ ối. Đêm đó hơn ba giờ sáng, người một nhà vô cùng lo lắng che chở Tô Hà đến bệnh viện vào căn phòng sinh Tạ Lẫm trước đó, lần này thấy hồng nhưng cửa mình lại chậm chạp không mở.
Tô Hà liên tục kêu đau.
Tạ Lâu nắm tay Tô Hà mà đau lòng không thôi, mấy lần hôn lên đôi môi tái nhợt của cô.
Chủ nhiệm Triệu tiến vào nói: “Nếu như còn chưa sinh thì thử tiêm thuốc trợ sản đi?”
Tạ Lâu lạnh mặt: “Tiêm là có thể sinh sao? Cô ấy có thể bị nguy hiểm hay không?”
“Dĩ nhiên là không.”
Tô Hà lại nói: “Không muốn, em muốn chờ một chút.”
Cô không tin không mở được cửa mình, lần này có lẽ là quá căng thẳng.
Tạ Lâu nhìn người phụ nữ trên giường mà lo lắng, anh đứng dậy, cầm điếu thuốc đi ra ngoài, dựa vào ban công ở bên ngoài cúi đầu cắn điếu thuốc không châm.
Tạ Lẫm lén lút đi tới, ló đầu liếc mắt nhìn.
Lại nhìn thấy khóe mắt ba có một giọt lệ đang chảy xuống.
Tạ Lẫm: “…”
Một lúc sau, nhóc đi vào ban công, tay nhỏ nắm lấy ngón tay Tạ Lâu.
Tạ Lâu cúi đầu nhìn nhóc.
Tạ Lẫm nắm chắc ngón tay của anh, Tạ Lâu nắm tay con trai anh một lúc.
5 giờ sáng.
Tô Hà thuận lợi sinh hạ con gái.
Tạ Lâu hôn lên môi Tô Hà, nếm thấy mùi sô-cô-la, tay anh hơi run, sờ lên mặt cô rồi nói: “Sinh xong đứa này thì không sinh nữa.”
Tô Hà cười nhéo lỗ tai anh: “Ừm, không sinh.”
Tạ Lâu lại hôn cô một cái.
Sau đó mới đứng dậy và đi ra ngoài để nhìn thấy đứa con gái đến không dễ này.
Cô bé sáu ký rưỡi ( 3,25kg VN) nằm ở lồng ấp, thân hình nhỏ nhắn với đôi bàn tay mềm mại, trông quá giống Tô Hà.
Tạ Lâu chống tay lên nôi nhìn con bé.
Tạ Lẫm lôi một cái ghế kiễng chân lên, cũng nằm sấp ở phía trên nhìn.
Vẻ mặt của hai cha con giống hệt nhau, vẻ mặt si mê.