Nghỉ ngơi vài phút sau, xe lại lần nữa lăn bánh đến bệnh viện gần đấy. Trợ lý Lý cùng hai người đồng nghiệp khác đi vào làm kiểm tra, người còn lại thì lên xe đến công ty Ngọc Thắng trước.
Trợ lý Lý không ở đấy nên công việc của Tô Hà lập tức tăng lên. Một mình cô phải bận chuyện của hai người còn Lưu Na cũng đảm đương việc của hai người đồng nghiệp nam kia, tuy rằng chuyên môn không giống nhau nhưng cũng thường xuyên tiếp xúc nên Lưu Na cũng hiểu một ít. Tạ Lâu đi vào nói chuyện cùng người phụ trách bên đối phương, một lát sau, bên trong truyền đến giọng nói tức muốn hộc máu của đối phương.
Lưu Na cùng Tô Hà liếc nhau.
Chuyện này vốn dĩ chính là công ty Ngọc Thắng không đúng. Nếu không phải bọn họ ỷ vào nhãn hiệu công ty lâu đời, lại có mối quan hệ lâu dài với chủ tịch Tập đoàn Thiên Sứ thì làm sao tập đoàn Thiên Thần vô thức thả lỏng cảnh giác khi đầu tư vào họ, nhưng ai biết được rằng bên kia đã đưa ra sổ sách giả.
Do công ty Ngọc Thắng còn đang kinh doanh, thời gian đầu tư lại ngắn nên nhất thời đối phương liền chui vào tròng.
Hiện giờ bên phía tập đoàn Thiên Sứ muốn lật toàn bộ công ty Ngọc Thắng nhìn xem phía dưới có bao nhiêu rễ cây mục nát. Là đầu tư cho một cây rụng tiền hay là đầu tư cho một cái động không đáy.
Nửa giờ sau.
Cửa văn phòng được mở ra, Tạ Lâu đi ra, kéo kéo cà vạt, vẻ mặt lạnh lẽo, xem ra ở bên trong đã phát lửa giận. Anh đi đến bên này, tùy ý chọn sô pha ngồi xuống.
Đối diện với Tô Hà.
Tô Hà vươn tay cầm máy tính, vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy anh đang ấn huyệt Thái Dương.
Cô ngừng lại.
Nhớ tới anh nói đau đầu.
Cô cắn môi, cúi đầu tiếp tục tính sổ sách.
*
Giữa trưa, trợ lý Lý và hai nam đồng nghiệp vội vàng từ bệnh viện chạy tới, vết thương của trợ lý Lý vẫn chưa bình phục hoàn toàn nhưng không ảnh hưởng đến công việc. Họ không có thời gian để nghỉ ngơi nên đã gọi đồ mang đi và yêu cầu người của Ngọc Thắng thanh toán.
Người phụ trách bị Tạ Lâu phát một cơn lửa giận đã thành thật rất nhiều, hắn cũng sợ tập đoàn Thiên Sứ không đầu tư. Dù sao Ngọc Thắng cũng dựa vào đây mà khởi tử hồi sinh.
Hắn ta cúi đầu châm thuốc cho Tạ Lâu.
Tạ Lâu mới vừa ngậm điếu thuốc, sau đó nhìn thấy Tô Hà hắt xì hai cái thì dừng một chút, anh đẩy tay người nọ ra, “Không hút.”
“Ôi, cậu chủ Tạ cai thuốc hả?”
Tạ Lâu không trả lời.
Người nọ cũng không hỏi thêm nữa.
Bận rộn đến hơn 5 giờ chiều, Lưu Na nhấc mông để ở trên bàn, lật xem sổ sách Tô Hà cùng kế toán đối phương chỉnh sửa lại. Một lát sau, cô ta cầm qua đưa cho Tạ Lâu, Tạ Lâu nhận lấy đặt ở trên đùi, lật xem từng tờ một. Đột nhiên, anh vươn tay ném cả một xấp giấy tờ vào ngực người phụ trách.
Rầm một tiếng.
Sổ sách rớt trên mặt đất.
Người phụ trách dù có dùng tay cũng không bắt được, hắn cúi đầu xuống.
Tạ Lâu cười lạnh một tiếng: “Thiếu hụt ba năm, còn dám làm cho sổ sách đẹp hơn, anh xem tập đoàn Thiên Sứ thật sự là Thiên Sứ à?”
Ngọc Thắng không chỉ có như thế mà còn vay nặng lãi. Số tiền trong sổ sách này, sau khi tập đoàn Thiên Sứ rót vốn vào đều đưa vào khoản thâm hụt và vay nặng lãi của Ngọc Thắng, quả thực là trực tiếp đầu tư vào một cái u ác tính. Khoản nợ ưu đãi xã hội này không phù hợp cho việc kinh doanh, đều do Cố Diệc Cư nhất thời mềm lòng.
Tạ Lâu đứng lên, anh cao hơn người phụ trách Ngọc Thắng một cái đầu, lập tức khí thế bức người, đút hai tay vào túi và nói: “Chuyện đầu tư, về sau lại nói, anh có thể nói về khoản nợ khó đòi trong tay.”
Nói xong, anh nhìn trợ lý Lý.
Trợ lý Lý vỗ tay, “Đi, đừng làm nữa, trở về đi.”
Người phụ trách vừa nghe thấy liền nóng nảy, trực tiếp không biết xấu hổ mà quỳ đến trên mặt đất, ôm chân Tạ Lâu, quát lên: “Cố Diệc Cư năm đó nhận bao nhiêu tình nghĩa của tôi, hiện giờ giúp tôi lấp khoản thì sao nào? Hiện tại có tiền thì ghê gớm, nói bằng lý trí không nói chuyện cảm tình à? Đó là vong ân phụ nghĩa!”
Tạ Lâu cúi đầu nhìn hắn ta tựa như nhìn một con kiến.
Một hồi lâu, Tạ Lâu nhìn hai người đồng nghiệp nam kia, hai người bọn họ lập tức tiến lên kéo người phụ trách kia ra, người phụ trách bắt lấy ống quần Tạ Lâu không chịu buông ra.
Tạ Lâu dùng sức nhấc chân, bắt lấy sổ sách đánh thật tàn nhẫn vào trán đối phương, đối phương đau đớn mới tùy hai đồng nghiệp nam kéo ra.
Tạ Lâu rất không kiên nhẫn, anh nói: “Không giết chết anh đã là may rồi, nói ơn nghĩa à? Cố Diệc Cư lại không phải thằng ngu, ơn của anh có thể lớn bao nhiêu? Đừng dác vàng lên mặt nữa.”
Nói xong, Tạ Lâu nhìn trợ lý Lý: “Thất thần làm gì?”
Trợ lý Lý giữ chặt chiếc mũi đau đớn của mình, mang người đi thu dọn đồ đạc. Tô Hà cũng vội vàng thu dọn, càng nhanh càng có chút loạn. Tạ Lâu thấy thế bỏ thêm một câu nói với trợ lý Lý: “Không vội, từ từ thôi.”
Trợ lý Lý đang bận muốn ngập đầu, đột nhiên bị một câu như vậy mới ngẩn người.
Đó là có vội hay là không vội?
Lưu Na đổ mồ hôi trán, cô ta thấy Tô Hà vội thành như vậy, nhỏ giọng nhắc nhở: “Chậm một chút chậm một chút.”
Tô Hà chỉ thợ phào nhẹ nhõm: “Dạ.”
*
Vài người thu dọn xong rồi đi xuống lầu. Tạ Lâu đứng ở cửa, cúi đầu hút thuốc.
Trợ lý Lý tiến lên hỏi: “Đi ăn cơm nhé?”
Tạ Lâu ồ một tiếng, “Ăn đi.”
Anh không ăn uống.
Trợ lý Lý: “Vậy về khách sạn ăn?”
Tạ Lâu: “Tùy tiện.”
Nói xong, trợ lý Lý xuống cầu thang đi kêu tài xế. Bắc Kinh vào buổi chiều 5 giờ rưỡi, sương mù càng dày, có cảm giác đen nghìn nghịt kéo lại đây.
Xe thương vụ lái lại đây.
Vẫn là chỗ ngồi như trước.
Khi Tô Hà đi lên, Tạ Lâu đỡ trán, một bàn tay đặt ở trên đùi, đùa nghịch di động.
Tô Hà không lên tiếng ngồi bên cạnh anh, phía sau truyền đến giọng Lưu Na hỏi trợ lý Lý còn chống cự nổi hay không, trợ lý Lý che mũi lại, trầm giọng lại: “Không sao đâu.”
Sau đó cậu ta gọi Tô Hà một tiếng.
Tô Hà vốn dĩ đang ngẩn người, đột nhiên xoay người lại, “Trợ lý Lý, làm sao vậy?”
Trợ lý Lý nói: “Tối nay cô đặt vé máy bay, ngày mai về Hải Thị.”
Tô Hà ừ một tiếng.
Trợ lý Lý chần chờ mới hỏi Tạ Lâu: “Tổng giám đốc Tạ, muốn đặt….”
“Khoang hạng nhất.” Tạ Lâu lười nhác trả lời, từ phía trước truyền đến, trợ lý Lý cười nhìn Tô Hà: “Nghe thấy chưa?”
Tô Hà: “Dạ, vậy chứng minh nhân dân.”
Trợ lý Lý nói: “Tối nay tôi đưa cho cô.”
“Vâng.”
Tô Hà quay đầu lại, dựa vào lưng ghế.
Xe khởi động về khách sạn.
Vốn dĩ không cần về Hải Thị sớm như vậy, ai biết tra ra kết quả như thế. Người bên tập đoàn Thiên Sứ còn đang chờ, nên sớm một chút trở về xử lý thôi.
Xe lung lay, chỗ xảy ra tai nạn sáng qua đã được giải tỏa, nhưng ở Bắc Kinh vẫn xảy ra ùn tắc giao thông, vừa đánh lái chưa được bao lâu thì xe bị kẹt giữa đường.
Giữa trưa Tô Hà không ngủ cho nên lúc này có hơi buồn ngủ.
Lúc tỉnh lại cô lặng lẽ bóp chân, bả vai trầm xuống thì cô sửng sốt, cẩn thận nghiêng mặt qua thì thấy trán Tạ Lâu để ở trên vai cô.
Hô hấp rất nhẹ.
Cả người Tô Hà cứng đờ, giơ tay chạm vào cánh tay anh.
Anh kéo tay áo lộ ra cơ bắp trên cánh tay, da thịt có chút lạnh cả người.
Tô Hà giãy giụa muốn đẩy anh ra.
Giọng nói của trợ lý Lý từ phía sau truyền đến: “Tô Hà, vất vả cho cô rồi, tối hôm qua tổng giám đốc Tạ ngủ không ngon, bữa sáng hôm nay cùng cơm trưa cũng không ăn nhiều lắm, lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, lúc này ngủ rồi, cô chịu đựng thêm một chút.”
Ý tứ chính là đừng đẩy anh ra, đừng làm cho anh tỉnh.
Nhắc đến tối hôm qua, Tô Hà theo bản năng mà siết chặt nắm tay lại, hơi thở anh cọ vào vành tai cô, hô hấp rất nhẹ, còn vô ý thức mà cọ cọ bả vai cô.
Tô Hà: “……”
Cô thở không nổi.
Nhìn con đường phía trước, nghĩ thầm, hai người này tính là cái gì?
Càng nghĩ càng không có cách nào thoát khỏi, cảm giác lâm vào ngõ cụt.
Lưu Na cười rất khẽ.
Cô ta dựa sát vào trợ lý Lý, nói với trợ lý Lý: “Nếu đổi lại là cô gái khác, lúc này có thể là vẻ mặt hạnh phúc á, Tô Hà có chút chính trực nha.”
Lời này toàn vào lỗ tai Tô Hà.
Cô nhắm mắt lại.
Trong lòng chua xót.
Lưu Na tối hôm qua cũng không có cơ hội tiếp cận anh sao?
*
Xe đến khách sạn đã gần 7 giờ. Trời tối, đường bị tắc gần 1 tiếng rưỡi, lúc này Tạ Lâu không chịu dậy, sau đó vòng tay qua eo Tô Hà rồi ôm chặt. Tô Hà dù có trốn bao nhiêu cũng không thoát được. Cô nhớ kỹ trợ lý Lý nói, giữa trưa người này một hộp cơm cũng ăn chưa được mấy miếng.
Lại không ngừng xoa huyệt Thái Dương, phỏng chừng là đau đầu.
Vì thế tâm tình cô rất phức tạp, một đường muốn tránh thoát, lại mỗi khi mềm lòng mà để anh tiếp tục dựa vào.
Dựa vào, phần eo đều cho anh ôm.
Trời tối sầm lại, trong xe hoàn toàn tối đen.
Tô Hà cúi đầu kéo tay Tạ Lâu ra, nhỏ giọng gọi anh: “Tổng giám đốc Tạ, dậy đi, đến khách sạn rồi.”
Trợ lý Lý cùng Lưu Na còn có hai đồng nghiệp nam khác đã xuống xe, bọn họ ở cạnh cửa nhìn Tô Hà gọi người, Tô Hà quả thực xấu hổ, không được tự nhiên. Cô cúi đầu lại vỗ vỗ tay Tạ Lâu, “Tổng giám đốc Tạ?”
Tạ Lâu nhíu mày, lắng nghe từng tiếng kêu này.
Mềm mại.
Cánh tay siết chặt thêm tí, cố ý không để ý tới.
Tô Hà phát hiện eo bị ôm sát, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, cô nhìn thấy bên ngoài xe còn mấy người đang hóng chuyện thì cắn chặt răng, cúi đầu nói vào tai Tạ Lâu: “Anh giả vờ phải không?”
Tạ Lâu không trả lời, tiếp tục ngủ giống như thật, dựa vào bả vai cô rồi ôm lấy eo cô.
Tô Hà nhắm mắt, “Tạ Lâu, làm người không thể vô sỉ như vậy.”
Tạ Lâu: “……”
Không để ý tới.
Ngủ tiếp.
Lưu Na cười một tiếng, nói: “Tổng giám đốc Tạ tại sao giống đứa con nít vậy, trợ lý Lý, nếu không chúng ta giúp Tô Hà đi?”
Bọn họ không đi là bởi vì rất ít khi nhìn thấy Tạ Lâu như vậy. Lời này của Lưu Na chính là lời nói đùa, nghe vào lỗ tai Tô Hà lại rất chói tai. Trong đầu cô lập tức thoáng hiện lên chuyện tối qua.
Lưu Na một đêm không trở về.
Tạ Lâu một đêm ngủ không ngon.
Thời điểm anh trêu người là cái dạng gì thì Tô Hà rõ ràng nhất.
Cô nghiến răng nghiến lợi, quyết định vạch trần Tạ Lâu, cúi đầu nói: “Tạ Lâu, anh đều đã vượt quá giới hạn, vậy anh có thể buông tha cho em được không?”
Cánh tay trên eo buông lỏng.
Tạ Lâu mở choàng mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn Tô Hà: “Em nói ai đi quá giới hạn?”
Cặp mắt kia, một chút cũng không giống vừa mới ngủ thật ngon lành.
Tô Hà thấy thế, không muốn trả lời vấn đề này của anh nên lập tức theo cửa xe đi xuống, nhanh chóng đi đến khách sạn. Tạ Lâu không rảnh lo chuyện khác, lôi kéo cà vạt, đuổi theo sau Tô Hà, đuổi theo rất mau, lập tức đã biến mất ở trước mắt mọi người.
Ở đây tất cả mọi người đều sửng sốt.
Lưu Na cùng Trợ lý Lý nhìn nhau hai giây.
Trợ lý Lý xoa xoa cái mũi còn có chút đau, ấp úng mà nói: “Khó trách… Tổng giám đốc Tạ trong khoảng thời gian này có tính người như vậy.”
Lưu Na: “Cho nên tôi vẫn luôn sai bảo bà chủ Lạp Vực à?”
*
Tạ Lâu không gặp may, lúc đuổi tới thang máy thì cửa thang máy đóng lại. Anh thiếu chút nữa đập cửa tựa như một đứa ngốc, anh xanh cả mặt, ngược lại chờ thang máy khác.
Tới tầng tám, Tô Hà đã đóng cửa lại.
Tạ Lâu đập cửa, gọi cô: “Tô Hà, em nói rõ ràng cho anh, anh ngoại tình cái gì? Anh con mẹ nó ngoại trừ em ra, ai cũng đều chướng mắt!”
Tô Hà tựa lưng vào cửa.
Cô cảm thấy suy nghĩ của mình rất loạn, cô nhỏ giọng nói với anh: “Tạ Lâu, chúng ta chỉ bình tĩnh một đoạn thời gian, không phải chia tay, anh hấp tấp tìm người lên giường đấy à?”