Bữa cơm này ăn hơi trễ, ba Chu sau đó cũng không hề hỏi nhiều về chuyện nhà họ Tạ nữa, hỏi chỉ thêm xấu hổ cùng kinh hãi mà thôi. Lúc này lại có thể hiểu vì sao Tạ Lâu tàn nhẫn như thế.
Của cải bày ở nơi này, ai cũng có vốn liếng. Khăn trải bàn trước mặt Chu Ngữ Ngữ gần như bị xé rách.
Sức khoẻ của Vương Huệ có lẽ không tốt lắm, vẫn luôn không nói gì. Lúc Cố Tình nói đến của cải nhà họ Tạ thì Vương Huệ cũng chỉ ngẩng đầu nhìn Tô Hà mà thôi.
Tô Hà được Cố Tình khen thì thật sự ngượng ngùng, hoảng hốt như là về tới bốn năm trước, lúc ba còn sống, lúc cô vẫn còn là cô chủ giàu có.
Khi đó không sợ trời không sợ đất, có gia tộc ở phía sau chống lưng cho mình, cô làm gì cũng hùng hồn.
Loại này không liên quan đến tiền tài mà là một loại hỗ trợ tinh thần.
Trong lòng Tô Hà cảm động, cúi đầu che giấu đi đôi mắt đỏ hoe của mình
Ăn cơm xong thì đưa ba Chu Vương Huệ Chu Ngữ Ngữ đi ra ngoài. Tô Hà kéo tay Cố Tình, dường như hai người mới là mẹ con.
Ba Chu ở cửa khách sạn cười hỏi: “Đêm nay ở nơi này sao?”
Cố Tình gật đầu: “Phải, anh lái xe cẩn thận một chút.”
Ba Chu ừ một tiếng, nhanh chóng xuống cầu thang đi lái xe. Chu Ngữ Ngữ yên lặng mà đứng ở phía sau, Cố Tình xoay người lại liếc nhìn cô ta một cái, tầm mắt rất nhanh đã xẹt qua, ngược lại đi đến bên cạnh Vương Huệ. Cố Tình choàng tay với Vương Huệ cười nói: “Chúng ta phải trở thành người một nhà, chuyện quá khứ hy vọng chị không cần quá để ý, tính tình đứa nhỏ Tạ Lâu này không được tốt, chị tha thứ một chút, được không?”
Vương Huệ nhìn Tô Hà, Tô Hà nới lỏng cánh tay Cố Tình ra, bị Tạ Lâu ôm lấy bả vai rồi ôm vào lòng. Vương Huệ mím môi, gật đầu: “Quá khứ thì để nó qua đi, sẽ không để ý, cảm ơn mọi người chăm sóc cho Tô Hà.”
Cố Tình nghe Vương Huệ nói thế thì trong lòng rất vui, “Khẳng định, em sẽ đối đãi với Tô Hà như con gái mình, chị có rảnh cũng đến Hải thị chơi, em chiêu đãi chị.”
Vương Huệ: “Được, cảm ơn.”
Trò chuyện xong thì ba Chu lái xe tới ngừng ở cửa khách sạn.
Cố Tình mở cửa xe cho Vương Huệ, Vương Huệ có hơi câu nệ, xua tay nói: “Tôi tự đến là được rồi.”
Sau đó bà ngồi vào trong xe, thuận thế hạ cửa kính xe xuống, bà nhìn về phía Tô Hà.
Tô Hà tiến lên hai bước: “Mẹ, nghỉ ngơi cho thật tốt, tự chăm sóc tốt cho mình.”
Mắt Vương Huệ đỏ hoe, bà ừ một tiếng rồi vươn tay ra, Tô Hà nhìn đôi bàn tay đã từng được nuông chiều, hiện giờ hơi già cả. Cô vội nắm lên. Đây là lần đầu tiên trong hôm nay hai mẹ con thân mật như vậy.
Vương Huệ: “Con sống tốt nhé.”
Tô Hà gật đầu: “Dạ, mẹ cũng vậy.”
Chu Ngữ Ngữ bên kia cũng vào ghế phụ, cửa xe đóng lại chỉ chờ lái xe.
Tô Hà nắm mãi cũng không tốt nên đành buông lỏng tay, dặn dò Vương Huệ đóng cửa sổ lại.
Vương Huệ không đóng mà còn nhìn cô.
Ba Chu khởi động xe, Tô Hà đứng thẳng người, hai tay buông thõng bên hông, nhìn chiếc Volkswagen màu bạc rách nát kia lái đi. Một hồi lâu, Tạ Lâu từ phía sau ôm eo cô, giọng nói trầm ấm của anh vang lên trên đầu: “Trở về khách sạn nghỉ ngơi nhé?”
Tô Hà ừ một tiếng, xoay người dắt tay Tạ Lâu đi lên bậc thềm.
Cố Tình cười tiến lên choàng tay với Tô Hà, ba người đi vào khách sạn.
Khách sạn sớm đã để lại hai phòng, tới gần tầng cao nhất đều là phòng.
Ra khỏi thang máy, Cố Tình hơi đáng thương mà nói: “Đêm nay một mình mẹ ngủ một phòng.”
Tô Hà định nói: “Vậy…..”
Tạ Lâu che miệng cô lại, cắn răng nhỏ giọng nói: “Câm miệng.”
Tô Hà: “……”
Cố Tình tức giận: “Con trai, con nhẫn tâm sao?”
Tạ Lâu bịt chặt miệng Tô Hà lại, ôm cô nói với Cố Tình: “Mẹ thường xuyên đi công tác, có ai ngủ bên cạnh mẹ chưa?”
Cố Tình: ” Linh hồn ba con.”
Tô Hà: “……”
Tạ Lâu híp mắt, lấy thẻ mở cửa phòng lôi kéo Tô Hà đi vào.
Cố Tình ở bên ngoài thở dài: “Cái thằng quỷ hẹp hòi, uống nước lạnh.”
Xong rồi, bà cũng quét thẻ vào phòng mình.
*
Lúc ăn cơm, giám đốc khách sạn đã đưa hành lý vào trong phòng, bộ đồ ngủ của hai người đã được ủi và treo lên móc. Sau khi đối phó với nhà họ Chu một ngày, Tô Hà có hơi mệt mỏi, cô ngã trên sô pha, tê liệt không cử động được. Tạ Lâu tháo cà vạt, đến bên cô, cúi xuống và hôn cô.
“Không đi tắm rửa à?”
Tô Hà mệt mỏi lắc đầu: “Trước không tắm.”
Tạ Lâu cười giễu: “Chờ anh giúp em tắm hả?”
Tô Hà bĩu môi: “Mới không có đâu.”
“Có chứ? Xem bộ dạng này là có rồi.” Nói rồi, Tạ Lâu vươn tay muốn ôm Tô Hà, Tô Hà nhanh chóng né tránh. Lúc này điện thoại Tạ Lâu vang lên.
Tạ Lâu thuận thế ngồi ở trên sô pha, vừa nghịch tay Tô Hà vừa tiếp điện thoại.
Sau một lúc, Tạ Lâu rũ mắt ừ một tiếng, dựa sát vào Tô Hà hôn lên khóe môi cô một cái rồi nhỏ giọng: “Giúp anh lấy notebook lại đây.”
Tô Hà à một tiếng, bước xuống ghế sô pha, lục tung vali để tìm notebook. Cô cùng Tạ Lâu cũng không mang quá nhiều quần áo, một cái hành lý nhỏ cũng đủ rồi, một người một bên còn bỏ vào mỹ phẩm dưỡng da của Tô Hà. Tô Hà ôm notebook trở lại sô pha, Tạ Lâu nhận lấy rồi mở ra.
Một bên nghe người ta nói bên kia, một bên tung cổ phiếu trong tay ra.
Tô Hà dựa vào anh nhìn một lúc nhưng căn bản là không hiểu.
Sau đó lại mơ màng sắp ngủ, là Tạ Lâu ôm cô đi tắm rửa. Mới đầu cô vẫn còn tỉnh táo một chút, nhưng sau đó cô quá thoải mái trong bồn tắm, sau khi tắm rửa đã ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cô lại nằm gọn trong vòng tay của Tạ Lâu, trên người chỉ mặc quần lót, trước ngực trơn bóng. Cô cúi đầu nhìn, theo bản năng mà duỗi tay ôm lấy ngực, xoay người ngồi dậy.
Đang muốn xuống giường thì một đôi tay từ phía sau ôm lấy cô, Tạ Lâu hở ngực, mang theo một chút không kiên nhẫn rời giường: “Em làm gì thế?”
Tô Hà lấy chăn bông che chắn mình, “Em mặc quần áo.”
Tạ Lâu hé mắt, đôi mắt còn hơi lạnh lẽo, anh cúi đầu nhìn về phía ngực cùng vòng cung, nghiêng đầu hôn lên cổ cô: “Đẹp như vậy.”
Mặt Tô Hà đỏ lên: “Đẹp cái đầu anh, mau buông ra.”
“Ôm một chút nào.”
Nói xong đã bắt đầu động tay động chân.
Vài phút sau, Tô Hà thở hồng hộc, phía sau lưng đều là mồ hôi. Tạ Lâu vặn eo cô muốn tiến công thì ván cửa đột nhiên vang lên. Một hai ba lần không tính, điện thoại của Tô Hà cũng vang lên….
Một bữa sáng yên tĩnh như vậy bị đánh vỡ.
Tô Hà biết là Cố Tình tới tìm nên kịch liệt giãy giụa. Tạ Lâu nhíu mày, kéo đôi chân trắng nõn của cô đến dưới thân, Tô Hà tức giận: “Tạ Lâu, đồ khốn nạn…”
Tạ Lâu cúi người muốn chạm vào Tô Hà.
Giọng Cố Tình đã xông vào như thế: “Hai đứa tỉnh chưa?”
Tạ Lâu cứng đờ người.
Tô Hà cũng cứng đờ.
Tạ Lâu đột nhiên xuống giường, kéo áo tắm dài rồi đóng cửa phòng lại một cái rầm.
Cố Tình bước vào mới phát hiện căn phòng rất yên tĩnh. Bà gọi một tiếng thì đột nhiên cảm thấy không ổn lắm, định rời đi ngay lập tức.
Không thể phá hư chuyện tốt của con trai được
Kết quả cửa phòng thế nhưng phát ra một tiếng rầm vang rất lớn.
Cố Tình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng rời đi. Trước khi đi còn hơi ảo não: “Con trai, mẹ xin lỗi con.”
Cửa lại lần nữa mở ra.
Tạ Lâu đi ra với gương mặt u ám và hỏi: “Mẹ vào bằng cách nào?”
Cố Tình ừ ờ một tiếng, nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn của con trai thì ánh mắt phiêu bay: “Tối hôm qua lấy chỗ A Tang.”
A Tang là tên giám đốc khách sạn.
Tạ Lâu đi đến một bên, cầm một điếu thuốc ngậm nhưng không châm.
Tô Hà cũng vừa lúc từ trong phòng ra tới, cô mặc váy, gương mặt đỏ lên mà gọi dì ơi.
Cố Tình vỗ lên trán.
Thật sự là chuyện xấu.
*
Sau khi ăn sáng trong nhà hàng của khách sạn thì ba người đến nhà họ Chu từ biệt, nhân tiện ngồi ở nhà họ Chu một lúc rồi mới rời đi. Tinh thần Vương Huệ hôm nay trông tốt hơn một chút, mặc chiếc váy cotton ở nhà. Tô Hà trước khi đi đã tiến lên ôm bà và nói: “Có thời gian con đến thăm mẹ.”
Vương Huệ duỗi tay vỗ về lưng cô rồi ừ một tiếng.
Ba Chu cùng Vương Huệ đứng ở cầu thang, nhìn bọn họ lên xe.
Buổi sáng tâm trạng của Tạ Lâu đã không tốt. Vừa lúc anh lái xe, Tô Hà và Cố Tình ngồi ở ghế sau. Tô Hà nhìn xuyên qua cửa sổ thì nhìn Vương Huệ vẫy tay với cô.
Có lẽ, ai cũng không thể tưởng được quan hệ giữa hai mẹ con hiện giờ sẽ thành ra như vậy.
Rất nhanh
Xe vào đường cao tốc, Cố Tình vuốt mái tóc mà Tô Hà chưa kịp buộc lên rồi nói: “Mệt không con? Vây ngủ đi con.”
Bà nhìn ra được tâm tình Tô Hà cũng hơi mờ mịt lúng túng.
Tô Hà cười với Cố Tình, “Dạ, con ngủ một lát nha dì.”
“Ngủ đi.” Cố Tình ôm bả vai cô, Tô Hà dựa vào bà chỉ lát sau đã ngủ.
BMW đỏ bay nhanh ở trên đường cao tốc như là pháo hoa đỏ đang phi nước đại.
Tới Hải Thị khoảng 10 giờ sáng, ý Cố Tình là về nhà chính ăn cơm trưa rồi lại đi. Xe mới vừa chen vào đường xe chạy thì điện thoại Tô Hà đã vang lên.
Tô Hà ngủ đến mơ mơ màng màng, nghe máy cũng chưa kịp nhìn, “Alo.”
Giọng ba Chu nôn nóng ở đầu bên kia vang lên: “Tô Hà, mẹ con nằm viện.”
Tô Hà đột nhiên mở mắt ngồi dậy. Cố Tình sửng sốt một giây, ôm bả vai Tô Hà. Tô Hà mờ mịt hỏi: “Không phải buổi sáng mẹ còn tốt sao? Như thế nào lại nằm viện?”
Ba Chu chần chờ mới nói: “Mẹ con vẫn luôn gạt chúng ta, bà ấy…bà ấy có chứng bị suy nhược thần kinh.”
“Cái gì?”
Ba Chu lại nói: “Lần trước Tạ Lâu nói đến chuyện cổ phiếu, lúc ấy tinh thần mẹ con đã không ổn rồi.”
Đầu Tô Hà ầm ầm ầm, cô theo bản năng mà nhìn về phía Tạ Lâu đang lái xe. Tạ Lâu từ kính chiếu hậu liếc nhìn cô một cái, nhíu mày: “Sao?”
Tô Hà dời tầm mắt, cúi đầu nói với ba Chu: “Bây giờ con qua đó.”
“Được.” Ba Chu đáp lời rồi cúp điện thoại.
BMW đỏ cũng thong thả ngừng lại, Tạ Lâu một tay nắm chặt tay lái, quay đầu nhìn Tô Hà.
Cố Tình ôm lấy bả vai Tô Hà: “Làm sao vậy? Ai nằm viện? Mẹ con hả?”
Tô Hà trấn định mới nói: “Dạ, bây giờ con phải về thành phố B một chuyến.”
Cố Tình a một tiếng: “Này, mau về nhà ăn cơm rồi lại đi?”
Đôi mắt hẹp dài của Tạ Lâu híp lại rồi nhìn chằm chằm vào Tô Hà.
Tô Hà sờ lên mái tóc rồi gật đầu: “Dạ, ăn cơm thôi.”
Tạ Lâu: “Anh trở về với em.”
Trở lại nhà chính, Cố Tình nhanh chóng kêu dì Trần nấu cơm và lấy đồ ăn. Tạ Lâu dừng xe xong thì nắm chặt tay Tô Hà vào phòng cho khách ở lầu một, để cô ở trên vách tường: “Mẹ em bệnh gì?”
Tô Hà ngẩng đầu nhìn anh, sau đó giơ tay sờ lên mặt anh, “Thần kinh bị suy nhược.”
Tạ Lâu cong mày dữ tợn: “Có liên quan tới anh à?”
Tô Hà: “Không xác định, anh muốn về cùng em sao?”
Tạ Lâu: “Đúng vậy.”
Anh nhìn cô chằm chằm, trong đầu cũng hơi hoảng loạn, cổ tay theo ý thức mà siết chặt. Lát sau anh ngậm lấy môi cô, nắm chiếc cằm cô bằng ngón tay mảnh khảnh đã nổi đầy gân xanh kèm theo một chút run rẩy.