Bây giờ mà đi thay quần áo để có thể tàng hình được rõ ràng là không kịp và cũng không thể nào làm được.
Dưới ánh đèn điện sáng rực, cái đầu hơi trọc của vị giáo sư này sáng loáng lên. Vài sợi tóc thưa thớt trên trán bóng loáng như một chùm đậu mầm dính ở trước trán.
Nhìn không ra rốt cuộc là đầu đã năm hay sáu ngày chưa gội...
Không không không! Điều này không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là cần quan tâm phải làm sao để trả lời được câu hỏi!
Kiều Hạ kịp thời kéo lại suy nghĩ như ngựa hoang đứt cương của mình lại.
Sau đó cô nuốt nước bọt, bộ dạng vô cùng chật vật đứng dậy.
Thực tế thì ngồi trên giảng đường cô cũng chưa nghe được chút nào, nhưng Kiều Hạ cảm thấy nếu cô mà trả lời ra thì cũng vớt vát được ít nhiều.
Thế là đành phải dùng ngón tay dấm dúi như kẻ trộm, chọc chọc người ngồi bên cạnh, người bạn đẹp trai đến nghiêng trời lật đất đang ngồi cách mình một cánh tay.
Sau đó nhìn anh với ánh mắt đáng thương, cầu xin giúp đỡ. Kết quả vừa nhìn đã thấy đối phương nhấn di động, trên màn hình hiện ra hình ảnh đang tạm dừng trò chơi!
Cố Duyên Xuyên quay sang nhìn cô, đuôi lông mày của anh hơi nhướn lên một chút, xuất hiện vẻ nghi ngờ như rất ngạc nhiên tại sao bạn cùng bàn với mình lại đứng lên, biểu cảm khó hiểu lộ rõ trên gương mặt.
Cậu bạn này rõ ràng cũng y như mình, không nghe giảng. Kiều Hạ thầm thở dài một hơi trong lòng.
Quả nhiên trên tạp chí nói không sai, nam sinh bình thường mà quá đẹp trai đều không đáng tin cậy.
Kiều Hạ thở dài rồi há miệng, vừa chuẩn bị thẳng thắn thật thà nói rằng mình không biết thì đã nghe thấy giáo sư dùng giọng điệu đầy mong chờ nói: "Không cần lo lắng, trả lời sai cũng không sao cả."
Trương Đại Xuyên tuy đã hơn bốn mươi nhưng cảm giác vẫn là một vị giáo sư rất chú trọng lễ nghi, phép tắc.
Cổ vũ bằng lời thôi vẫn cảm thấy chưa đủ, ông lại dẫn đầu bằng một tràng vỗ tay: "Nào tất cả chúng ta cùng nhau vỗ tay để cổ vũ cho bạn nữ này nào!"
Lời nói của ông rõ ràng từng chút một, vang lên sang sảng.
Những bạn sinh viên phía dưới tuy không hề nghe giảng nhưng lúc này cũng rất nể mặt, buông điện thoại đang chơi xuống, ngủ gà ngủ gật cũng phải mở mắt cùng nhau vỗ hai tay "bốp bốp" rào rào vang dội.
"..."
Tình huống thế này có hơi lố. Thật đáng xấu hổ.
Ai đi ngang qua phòng học này không biết còn tưởng cô đã đạt được thành tích khủng gì lắm không bằng.
Thật ra điều không đúng là lúc cô ngây người ra mắt đối mắt với giáo sư, sau đó không hiểu sao kì diệu bị gọi tên lên trả lời một câu hỏi mà ngay cả đề hỏi cái gì cũng không hiểu.
Bây giờ còn có thể nói thẳng là "em không biết" được không?
Kiều Hạ cảm thấy là không thể như thế được, vậy thì quá làm mất mặt vị giáo sư này.
Hơn nữa cô là học trò chăm ngoan nghe lời đã mười mấy năm rồi, theo thói quen cũng không muốn làm giáo sư thất vọng.
Đã như vậy thì trước tiên nhìn thử đề bài một chút, nói không chừng mình có thể đoán mò ra được.
Kiều Hạ lạc quan nhìn đề bài trên máy chiếu, đây là một đề tính toán về tài chính, đáp án cũng không có lựa chọn A B C D làm cô cũng không thể nhìn gợi ý từ đáp án mà đoán mò tùy tiện được.
Vừa đọc sơ qua đã cảm giác đề bài này rất khó, Kiều Hạ hít sâu một hơi quyết định nghiêm túc giải, sao lại cảm thấy càng khó hơn thế này?!
Toàn bộ thuật ngữ trên màn hình cô nhìn đều không hiểu. Cái gì mà "hệ số rủi ro", "định mức lợi nhuận dự kiến", cuối cùng vấn đề có thể coi là quan trọng nhất "sai số rủi ro của lợi nhuận trong đầu tư"...
Không hiểu sao đọc xong đề bài, trong đầu Kiều Hạ chỉ còn sót lại--
A! Tôi là ai, tôi ở đâu, tại sao tôi lại xuất hiện ở trong lớp học này. Sao lại muốn đi chết với giáo sư luôn thế này.
Hoàn toàn không có gợi ý, lúc cô đang rối rắm cau mày mà vặn những ngón tay thon nhỏ thì Cố Duyên Xuyên ho nhẹ một tiếng rồi đẩy một tờ giấy nháp đến trước mặt cô.
Một tờ giấy A4 trắng tinh và sạch sẽ chỉ viết một con số ở chính giữa.
Kiều Hạ bối rối chớp mắt một cái, ngay lập tức kịp phản ứng lại cậu đây là đang giúp mình, nhưng... Một người lên lớp cũng không hề nghe giảng giờ lại cho câu trả lời liệu có thể tin được sao?
Hơn nữa trên giấy các bước giải ra cái gì cũng không có.
Cô không tin, nhưng ngoại trừ đọc cái này ra thì thật sự cũng không còn cách nào khác.
Nhanh chóng liếc nhìn một cái, Kiều Hạ lắp bắp trả lời: "Dạ... Sai số rủi ro của lợi nhuận trong đầu tư chắc là 210 ạ."
Cô vừa đọc xong, Trương Đại Xuyên liền kích động nói: "Không sai, chính là đáp án này! Bạn sinh viên này, em hãy nói tên của em cho tôi biết, tôi sẽ cộng thêm điểm vào thành tích của em."
"... Triệu Mẫn Mẫn ạ."
Trương Đại Xuyên khen cô vài câu, dùng bút ký viết kí hiệu lên danh sách rồi click vào máy tính.
Trên máy chiếu hiện lời giải chi tiết cách tính toán đề bài này, rất dài và rất phức tạp, vừa phải mở dấu khai căn vừa phải bình phương lên.
Kiều Hạ nghe giáo sư giảng hơn một phút, nhớ lại tờ giấy kia Cố Duyên Xuyên đưa cho cô, không kiềm được nghiêng đầu nhìn anh mấy lần.
Anh vẫn như cũ không nghe giảng, cúi đầu làm chuyện riêng của mình.
Đẹp trai đến 360 độ không góc chết là có thật. Nhìn chính diện cũng rất đẹp trai, gò má cũng đẹp kinh khủng, gương mặt góc cạnh sắc xảo, đường xương quai hàm tinh tế nhìn đến muốn tan chảy.
Bây giờ Kiều Hạ đã nhìn anh với ánh mắt khác, không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng thông minh, tính toán phức tạp như vậy mà ngay cả nháp cũng không cần, có thể viết ngay ra câu trả lời, quá là lợi hại.
Hơn nữa... Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy anh còn rất rất tốt bụng nữa.
Dường như sợ cô nhìn không thấy, anh đã viết con số kia rất to cho cô, chiếm cả nửa tờ giấy là đủ hiểu quan tâm tỉ mỉ cỡ nào!
Cùng lúc đó, Cố Duyên Xuyên đang gõ đánh giá trò chơi, hoàn toàn không biết mình đã thu được một điểm ấn tượng tốt đầu tiên quan trọng nhất đời.
-
Sau khi xong việc dễ như nốt nhạc thì không bao lâu sau đó lớp đã tan.
Tiếng chuông reo lên, sinh viên thu dọn xong thì tốp năm tốp ba lần lượt rời khỏi phòng học.
Trên bàn Cố Duyên Xuyên không bày ra cái gì, chỉ có một cây viết với một tờ giấy, sau đó bỏ vào túi sách rồi xách cặp muốn về.
Ngay lập tức xoay người, cổ tay áo bị kéo nhẹ một cái.
Anh quay đầu đã thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhóc cùng bàn với mình ngẩng lên, đôi mặt trong veo sạch sẽ, chân thành nói: "Chuyện đó... Chuyện vừa rồi, cám ơn cậu nha."
"Việc nhỏ thôi, cậu không cần để bụng."
Anh không bao giờ thích xen vào việc của người khác, chỉ là vừa rồi khi nhìn bộ dáng cô nhóc cùng bàn này nhìn mình cầu xin giúp đỡ, đôi mắt mở to tròn, lo lắng bồn chồn không yên như chú chuột hamster nhỏ.
Vừa đáng yêu lại mang vài phần đáng thương.
Trong lòng anh hơi mềm, cảm thấy giúp cô cũng không sao, dù gì cũng dễ như ăn cháo thôi mà.
"Sao có thể không để bụng chứ!"
Kiều Hạ lắc lắc tay, nhìn anh và nói với giọng đầy nghiêm túc, nói rành mạch: "Nếu không có cậu, tớ sẽ rất thảm. Nhiều ánh mắt đổ về nhìn chằm chằm như vậy, nếu tớ không trả lời được câu nào cả thì mất mặt lắm. Tóm lại, tớ vô cùng vô cùng cảm ơn cậu nha!"
Dùng đến tận hai chữ "vô cùng", âm cuối cùng kéo dài ra nghe sao mà ngọt lịm, nhu hoà.
Cố Duyên Xuyên bị dáng vẻ trịnh trọng nói lời cảm ơn của cô chọc cho nhếch môi, đôi mắt vốn lạnh lùng giờ đã hiện lên chút ấm áp. Có lẽ chính anh cũng không thể nhận ra được ý cười trong đáy mắt này.
Kiều Hạ thấy thế mà sững sờ.
Bỗng nhiên có chút cảm giác tâm hồn thiếu nữ trỗi dậy, đốt cháy tim thiếu nữ là có thật. Người này sao lại có thể cười đến như trêu chọc vậy!
Tỉnh táo, bình tĩnh một chút! Kiều Hạ tự nói với lòng mình, bây giờ không phải là lúc để mê trai!
"Cũng không biết lấy gì để cảm ơn cậu, những thứ này bình thường đều là đồ ăn vặt yêu thích của tớ. Cậu xem có thích hay không, tớ mời cậu ăn."
Kiều Hạ mở túi sách ra, đem hết các món đồ ăn vặt đủ loại bày ra trước mặt anh.
Cố Duyên Xuyên thấy trong số đó có một chai sữa tăng chiều cao, mấy bịch bánh mì, vài miếng mứt thịt heo sấy, sô-cô-la, còn có mấy thứ mà anh không biết là cái gì, đủ các loại bánh kẹo các màu...
Quả thực rất phong phú đủ loại, anh nhất thời cảm thấy hoang mang: Xem ra cái túi sách nho nhỏ của cô là túi thần kỳ của Doraemon ư, làm sao có thể nhét vào đó nhiều thứ như vậy?
Nói thật kể từ sau khi lên mười tuổi, anh đã không đụng vào đồ ăn vặt nữa rồi. Hơn nữa đây còn là loại ngọt đến phát ngấy, vừa nhìn đã biết là những thứ mà những cô nữ sinh thích ăn.
"Tôi..." Nhìn người đứng trước mặt mình chân thành tha thiết cộng nhiệt tình, ánh mắt của cô bạn ngồi cùng bàn y như ngôi sao toả sáng lấp lánh, trong lòng anh định từ chối nhưng lời đến miệng lại khó nói nên câu.
Kiều Hạ nhìn anh muốn nói rồi lại thôi, ban đầu còn hơi chút nghi hoặc, sực nhớ đến một chuyện liên tưởng tới chính cô cũng từng mắc phải tình huống khó lựa chọn như thế, ngay lập tức vỡ lẽ.
Giống như bạn đi dạo trong siêu thị để mua quần áo, nhìn thấy hai bộ đều thích nhưng lúc đó chỉ có thể mua một bộ thì sẽ trở nên rất đắn đo.
"Cậu thích ăn tất cả sao?" Cô thử thăm dò hỏi.
"Hả?" Cố Duyên Xuyên cực kỳ kinh ngạc nhíu mày, dường như là không hiểu sao cô lại hỏi như vậy.
Không đợi anh đáp lại, Kiều Hạ đã vô cùng hào phóng lôi hết đồ ăn vặt trong túi, lấy toàn bộ ra rồi nhét vào tay anh, cười tủm tỉm nói: "Không sao đâu, tớ cho cậu hết đó, cậu lấy mà ăn đi."
Cố Duyên Xuyên nhìn một đống quà vặt đủ màu sặc sỡ trên tay, quyết định vẫn là nên từ chối thì hơn: "Không cần, tôi không thích ăn những thứ này."
"Ai da, cậu đừng khách sáo, trong phòng của tớ còn có rất nhiều, cậu cầm mà ăn đi, ăn rất ngon đó."
Kiều Hạ cười ngọt ngào với anh rồi vẫy vẫy tay, nhanh như chớp chạy biến khỏi phòng học giống như một chú thỏ nhỏ.
-
Trở lại phòng ngủ đã chín giờ đêm, tất cả ba người bạn cùng phòng đều đang nằm chơi game trên giường.
Vừa mở cửa ra, trưởng ký túc xá tên Tống Nghị từ trên giường ló đầu ra, "Anh Xuyên dẫn em thì có thể nói là đại cát đại lợi, đêm nay đi ăn gà [1] thôi!"
[1] Ăn gà: Thuật ngữ trong game PUBG - có nghĩa là thắng trận.
"Tới đây nào, để tôi ôm bắp đùi to của lão đại, cảm thụ chút mùi vị nằm không cũng thắng." Trương Dương hào hứng hớn hở nói.
"Đêm nay có việc khác phải làm, không tới được."
Cố Duyên Xuyên nói xong, trong phòng ngủ liên tiếp vang lên ba tiếng thở dài phiền muộn.
Không có lão đại cân team thì buổi đêm nhất định là cô đơn lạnh giá như tuyết về.
Anh mở laptop ra, tiếp tục viết bản đánh giá game trước đó chưa xong. Lúc mở túi sách tìm bút lại thấy một đống lớn đồ ăn vặt sặc sỡ sắc màu nằm bên trong.
Không biết phải xử lý thế nào, anh hỏi một câu: "Các cậu có ai đói bụng muốn ăn đồ ăn vặt?"
Ba người nghe thấy câu hỏi này đều kích động, rối rít vứt điện thoại giơ tay--
"Có đồ ăn sao?! Ăn cái gì! Tôi muốn ăn!"
"Tôi tôi tôi! Chỉ lo chơi game, buổi tối tôi chưa đi nhà ăn để ăn cơm đâu!"
"Chỉ cần anh cho em ăn, sau này mạng của em sẽ là của anh! Nước sôi lửa bỏng cũng cam lòng! Đầu rơi máu chảy cũng được!"
Một người nói càng khoa trương hơn, nói xong cũng tò mò hỏi, "Anh Xuyên, sao anh đi mua đồ ăn vặt? Mua cái gì!"
Cố Duyên Xuyên đưa tay vào cặp sách, đụng phải một hộp bánh quy, vừa muốn lấy ra bỗng dưng lại nhớ tới giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của cô gái nhỏ ngồi cùng bàn lúc ấy.
Cùng với lúc nói là một đôi mắt đen láy nhìn mình, đôi mắt trong veo đến nỗi tỏa sáng.
Bỗng nhiên không muốn lấy ra ngoài nữa.
Anh rụt tay về, lần nữa kéo khóa túi sách lại: "À, tôi chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi, không hề mua đồ ăn vặt."
Trong ký túc xá Tống Nghị, Trương Dương và Triệu Lập: "..."
Vốn không đói bụng lắm nhưng bị tên này nói một cái mà bụng đói cồn cào.
Tiếng "mẹ kiếp" đã đến cửa miệng rồi nhưng cũng không dám phun ra.
"Nếu đói bụng thì gọi đồ ăn bên ngoài đi, tôi mời." Cố Duyên Xuyên mở miệng lần nữa.
Ba người rất ăn ý, lại không có liêm sỉ, tất cả mặn mà tình cảm đồng thanh hô--