Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 25



Edit: TH

Beta: Sun

Kiều Hạ chờ bàn tay kia rời đi thì nghe được tiếng anh nói rất nhẹ, dường như trút được gánh nặng, cười một tiếng: "Không sao."

Cô cúi đầu đã thấy y tá đang dán cố định kim tiêm. Hình như nó không đáng sợ như lúc trước cô vẫn thường hay nghĩ.

Y tá thấy cô nhìn chằm chằm kim tiêm trên tay, chân thành nói, "Tôi đã nói tôi có kinh nghiệm nhiều năm rồi. Nếu đổi lại là người khác, không chừng phải đâm cháu mấy lần!"

Kiều Hạ cảm kích nói: "Cám ơn ạ."

Y tá cười cười, nói đùa, "Cái cậu bạn trai này còn khẩn trương hơn cả cháu. Lúc tôi tiêm thì gắt gao nhìn tôi, sợ tôi làm cháu đau. Thời buổi này nam sinh vừa đẹp trai lại còn biết thương yêu như vậy thật sự rất hiếm!"

Vành tai của Kiều Hạ đỏ ửng, sao mọi người đều cho rằng hai người bọn họ là bạn trai bạn gái vậy.

Y tá cầm lấy bịch truyền nước, đưa cho Cố Duyên Xuyên, "Các cháu đến phòng bệnh 602, có hai giường trống. Khoảng chừng nửa tiếng nữa truyền xong thì bấm chuông, tôi sẽ tới."

"Được ạ." Cố Duyên Xuyên một tay giơ bịch treo lên, một tay đỡ Kiều Hạ lên tầng khu nội trú.

Sau khi vào phòng, anh treo bịch nước lên giá, lại cẩn thận đỡ cô nằm xuống giường dài.

Chuẩn bị đâu ra đấy xong, anh hỏi, "Buổi tối cậu ăn gì?"

Kiều Hạ thẳng thắn thành khẩn nói, "Tớ chưa ăn."

Cố Duyên Xuyên nhăn mày, "Bây giờ tớ ra ngoài mua đồ cho cậu, cậu muốn ăn gì?"

Kiều Hạ nghĩ nghĩ rồi từ chối: "Bây giờ tớ không đói bụng, cũng không muốn ăn. Cậu mua về chắc tớ ăn cũng chẳng được bao nhiêu, không cần phiền cậu vất vả chạy ra ngoài đâu."

"Có thể ăn được một miếng cũng là một miếng." Cố Duyên Xuyên lót một cái gối sau lưng cô, sau đó lấy điện thoại từ túi xách ra đưa cho cô.

"Cậu cứ chơi điện thoại trước, tớ đi nhanh rồi về, có chuyện gì thì gọi điện cho tớ."

Anh cẩn thận sắp xếp chu đáo như vậy, Kiều Hạ chỉ có thể gật đầu, "Được rồi, cảm ơn cậu."

Đợi sau khi anh đi, Kiều Hạ mở di động tìm trò tiêu khiển chơi cho vui, gần như cửa ải nào cô cũng qua được, nhưng đến cửa thứ 1000, chơi thế nào cũng không qua được.

Kiều Hạ không cam lòng, cô không ngừng cố gắng, nhưng càng chơi điểm đạt được còn kém hơn cả trước!

Cố Duyên Xuyên xách mấy túi đồ gì đó quay lại thì nhìn thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn ủ rũ ngồi gục đầu với chiếc điện thoại.

"Sao thế?" Anh đặt đồ xuống, quan tâm hỏi.

Kiều Hạ cầm điện thoại, giơ màn hình ra trước mặt anh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, tiếc nuối nói: "Cửa ải cuối cùng này tớ chơi mãi vẫn không qua được."

Cố Duyên Xuyên cúi đầu nhìn nhìn, "Tớ giúp cậu qua."

Kiều Hạ nghe giọng điệu hết sức bình tĩnh của anh, kinh ngạc mở to mắt nhìn, "Cậu cũng chơi sao?"

Cô vẫn hay cho là nam sinh sẽ không bao giờ chơi mấy game nhỏ trong điện thoại. Những bạn nam cùng lớp với cô mỗi ngày đều thảo luận những việc như đánh thắng PUBG.

"Chưa từng chơi nhưng tớ có thể thử xem." Cố Duyên Xuyên nói xong, lại nhìn vào mắt cô, nở nụ cười, "Nếu như tớ qua được bàn này, cậu phải đồng ý một yêu cầu của tớ."

Kiều Hạ trong lòng càng thêm kinh ngạc, chưa từng chơi qua mà dám tự tin như vậy. Cô lập tức gật gật đầu, sảng khoái đáp: "Được."

Sau đó liền đưa điện thoại cho anh.

Cố Duyên Xuyên cong môi, cười một tiếng trầm thấp, "Đồng ý nhanh vậy? Cậu không định hỏi xem tớ ra yêu cầu gì sao?"

Kiều Hạ ngẩn người, bình thường dưới loại tình huống này hình như là phải hỏi trước.

"Bởi vì ván này rất khó nha! Trước đó cậu không chơi nên sẽ không có khả năng thắng đâu. Hơn nữa... Tớ tin cậu sẽ không ra yêu cầu nào đó quá đáng với tớ."

Kiều Hạ nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo không chớp, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình, "Nếu như nằm trong khả năng cậu yêu cầu tớ cũng nguyện ý làm theo."

Trong lòng Cố Duyên Xuyên đột nhiên mềm nhũn, hoá ra bạn nhỏ ngồi cùng bàn lại tín nhiệm anh như vậy.

Về phần yêu cầu, bây giờ đương nhiên không thể quá phận, nếu quá phận thì... Đợi sau này hẵng nhắc lại.

Anh ngồi xuống giường, hỏi qua cách chơi. Lúc đầu mới chơi, tốc độ tay chậm một chút, sau đó liền rất thành thạo sắp xếp.

Chẳng bao lâu sau, trên màn hình xuất hiện "Phá kỉ lục đạt điểm cao nhất, bốn sao qua bàn".

Kiều Hạ ngồi bên cạnh quan sát thì bội phục không thôi.

Không phải chưa từng chơi sao, người này đúng là quá thông minh rồi! Cô có cảm giác chỉ số thông minh của mình bị đè bẹp!

Cố Duyên Xuyên rất hưởng thụ ánh mắt đầy khâm phục của Kiều Hạ, cười cười rồi trả điện thoại lại cho cô.

"Cậu phá điểm kỉ lục của tớ rồi! Không được, tớ phải ngăn cái kỉ lục này!"

Kiều Hạ sau khi phá xong, nhớ tới chuyện mình đồng ý điều gì, ngẩng đầu hỏi, "Cậu muốn tớ làm gì?"

Cố Duyên Xuyên mở cái túi to chứa cháo thịt nạc và trứng muối ra, "Ăn cháo tớ mua về nhiều một chút."

Kiều Hạ không phản ứng kịp, "Hả?"

Trong mắt Cố Duyên Xuyên hiện lên ý cười, "Không phải nói giúp cậu qua màn này sẽ đồng ý với yêu cầu của tớ sao? Yêu cầu của tớ chính là việc này."

Đơn giản vậy thôi hả...

Kiều Hạ nói thầm trong lòng. Cô cứ tưởng có thể giúp anh làm gì, báo đáp việc anh đưa mình đến bệnh viện cơ.

Nhớ tới tay trái còn truyền nước, cô lại nói: "Cậu để đó đi, truyền xong rồi tớ ăn. Bây giờ chỉ có một tay động được, ăn bất tiện lắm."

"Đợi tiêm xong thì cháo nguội mất, ăn vào không tốt cho bao tử."

Cố Duyên Xuyên trực tiếp bưng bát cháo nhỏ, dùng thìa múc một muỗng, thổi nhẹ đưa đến sát miệng cô, "Tớ bón cho cậu ăn."

Nhất thời mặt Kiều Hạ đỏ bừng.

Không nhớ từ lúc ba hay bốn tuổi, cũng đã không còn ai bón cho cô như vậy. Mà bây giờ, anh lại đút cho cô ăn.

"Mùi vị thế nào?" Anh hỏi.

Cô chậm rãi nuốt xuống, đỏ mặt nói, "Ngon lắm."

Khoé môi Cố Duyên Xuyên bật ra tiếng cười, lại cầm một muỗng nhỏ tiếp tục động tác vừa rồi, vui vẻ nói: "Ngon thì ăn nhiều một chút."

"Ừm." Kiều Hạ nhẹ nhàng gật đầu. Anh đã chạy rất xa để mua cho cô, dù cô có không muốn cũng sẽ cố gắng ăn nhiều hơn.

Bát cháo cuối cùng không ăn hết nhưng còn lại phân nửa.

Cố Duyên Xuyên đặt bát lên bàn, khen cô một câu thật ngoan, sau đó rút ra khăn giấy lau miệng cho cô.

Vất vả lắm trên mặt Kiều Hạ mới bớt nóng nay lại đỏ lại. "Bùm" một cái đỏ thêm.

Cô cực kì khó hiểu, sao anh có thể làm ra động tác thân mật như vậy. Không giống cô, thấy thẹn thùng và cảm nhận được ý này không hay?

Che giấu đi sự hơi khác thường của mình, cô đảo mắt nhìn xuống nhìn cái túi to màu trắng.

"Bên trong là gì vậy?" Cô tò mò hỏi.

Cố Duyên Xuyên mở túi để trước mặt cô, "Nhiệt kế và một ít thuốc."

Hả? Kiều Hạ trố mắt, anh mua mấy thứ này làm gì?

Cô cúi đầu nhìn nhìn, trong cái túi đó đủ loại thuốc, y như vác cả tiệm thuốc tới đây.

Trừ một cái nhiệt kế, còn có đủ các loại thuốc. Có thuốc trị cảm mạo, hạ sốt, trị đau họng, thậm chí còn có cả hộp làm giảm đau bụng kinh lạc vào trong nữa!

Kiều Hạ không tin anh còn mua cả thuốc giảm đau bụng kinh. Nếu không phải mua cho anh thì là đặc biệt dành cho cô sao?

Cố Duyên Xuyên nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cô, dịu dàng giải thích: "Không phải cậu nói nhiệt kế trong phòng ngủ của các cậu hỏng rồi sao?"

Kiều Hạ không ngờ mình thuận miệng nói mà anh lại nhớ rõ như vậy. Bỗng chốc cảm thấy dòng nước ấm áp chảy qua tim, hốc mắt đỏ lên vì cảm động.

"Nhưng cậu cũng không cần phải mua nhiều vậy, có một số thuốc trong phòng tớ cũng có."

"Lo trước khỏi hoạ." Cố Duyên Xuyên cầm cái túi to để qua một bên, "Đề phòng nhiều dù sao vẫn tốt hơn là mang bệnh chẳng có gì hay."

Anh nói xong, vừa ngẩng đầu lên nhìn đã thấy bạn nhỏ cùng bàn hai mắt hồng hồng. Lúc này hoảng hồn, giọng đầy căng thẳng, "Sao vậy, tớ nói gì sai sao?"

Kiều Hạ lắc lắc đầu, trong giọng nói lộ ra tia nghẹn ngào, "Không có, tớ... Cảm thấy cậu đối với tớ tốt quá."

Lời này vừa nói ra, Kiều Hạ cho rằng mình cũng có chút khác người và buồn cười.

Nhưng có lẽ vì có bệnh trong người nên nhạy cảm, vừa nghĩ đến những việc mà anh làm tối nay, nước mắt của cô liền không kìm được mà rơi xuống.

Đại khái là rất nhiều năm trôi qua không nhận được sự ấm áp từ mẹ. Nhưng giờ phút này cô lại nhận được cảm giác ấy từ anh.

"Cậu đừng cười tớ." Cô quay mặt đi, thút thít nói.

Cố Duyên Xuyên không có nửa phần giễu cợt đối với suy nghĩ của Kiều Hạ, trái lại anh còn đau lòng hơn cô.

Bạn nhỏ cùng bàn tốt như vậy, từ trước đến giờ lại không có ai đối xử tử tế. Thế cho nên hành động rất nhỏ bé của anh thôi cũng làm cô thấy anh rất tốt.

Cố Duyên Xuyên dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt ở khoé mi cô, "Nói một câu tốt như vậy, cậu phải thành thói quen, về sau tớ sẽ đối xử càng tốt hơn với cậu."

Đôi mắt ngập nước của Kiều Hạ loé lên, ngơ ngác nhìn anh, "Vì sao?"

"Bởi vì bạn nhỏ ngồi cùng bàn với tớ rất đáng giá." Cố Duyên Xuyên cười cười, âm thanh trầm thấp lại dịu dàng, thoáng qua nghe như tiếng tình nhân nỉ non.

Bịch nước truyền xong, anh ấn chuông đầu giường để thông báo cho y tá đến rút kim.

Sau khi nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của Kiều Hạ, y tá cả kinh, cứ tưởng bọn nhỏ này yêu đương rồi cãi nhau.

Bác ấy bắt đầu đứng từ góc nhìn của trưởng bối giáo dục Cố Duyên Xuyên, "Bạn gái của cậu ốm như thế, cậu là nam phải rộng lượng một chút. Có chuyện gì thì chiều ý con bé một chút, đừng quá so đo với nó, cậu..."

Kiều Hạ nghe không nổi nữa, "Không liên quan cậu ấy, là lỗi của cháu ạ."

Y tá ho một tiếng, gió bắt đầu đổi hướng, "Cháu gái nhỏ này cũng thật là. Có bạn trai tốt như vậy thì không nên tuỳ hứng, phải quý trọng người trước mắt."

Kiều Hạ: "..."

Đợi sau khi y tá đi, Cố Duyên Xuyên đưa cô đến phòng vệ sinh rửa mặt.

Kiều Hạ lấy từ trong túi ra một chiếc váy ngủ. Cô lúc ấy không biết mình có cần nằm viện hay không, trước khi ra khỏi cửa liền tiện tay nhét bừa một cái.

Nhưng hiện tại Cố Duyên Xuyên ở đây, sao cô có thể thay được.

Kiều Hạ khó xử nhíu nhíu mày, ban nãy cô cứ tưởng anh đưa mình đi tiêm xong sẽ về. Không nghĩ đến anh còn nằm lại cùng cô.

Cố Duyên Xuyên thấy cái váy nhỏ mà Kiều Hạ nắm trong tay, lại thấy mặt cô đỏ bừng, bộ dáng muốn nói lại thôi. Anh chủ động xoay người nói: "Cậu thay đi, thay xong thì nói với tớ một tiếng."

"... Được."

Kiều Hạ cởi từng cái, cuối cùng trên người chỉ còn lại có áo lót.

Cô không có thói quen mặc áo lót đi ngủ, cảm thấy không thoải mái. Hơn nữa nhớ trên sách cũng đã nói, mặc đồ lót khi đi ngủ không tốt cho cơ thể.

Nhưng mà... Hiện giờ trong phòng còn một nam sinh nữa.

Hơn nữa váy ngủ của cô lại là loại váy hai dây, bình thường trong phòng ngủ kí túc xá mặc cái này hoàn toàn không cảm giác gì, giờ thì thấy quá lộ.

Do dự hơn một phút, Kiều Hạ quyết định cởi ra là tốt nhất. Dù sao cô sẽ đắp chăn ở trên người, anh cũng sẽ không thấy.

"Tớ thay xong rồi." Cô nằm xuống, lấy chăn che kín người.

Cố Duyên Xuyên xoay người tắt đèn, "Ngủ ngon, mơ đẹp."

Cả căn phòng chìm vào trong bóng tối tĩnh lặng. Kiều Hạ vì phát sốt nên ngủ rất nhanh, không bao lâu đã nặng nề thiếp đi.

Cố Duyên Xuyên nằm ở giường khác, không dám ngủ kĩ, sợ cô bên đó làm sao.

Ước chừng rạng sáng một hai giờ, anh tỉnh một lần.

Anh đứng dậy đến chỗ Kiều Hạ, đưa tay sờ trán cô, vẫn còn có chút nóng. Xem ra còn chưa hết sốt, nhưng so với trước thì đỡ hơn nhiều.

Lúc anh rút tay về thì thấy bạn nhỏ ngồi cùng bàn nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, "Lạnh."

Vì thế Cố Duyên Xuyên lấy chăn trên giường mình đem qua, phủ lên tấm chăn còn đang đắp trên người cô, "Như vậy còn lạnh nữa không?"

"Còn lạnh." Kiều Hạ hàm hồ trả lời.

Cố Duyên Xuyên luồn tay vào chăn, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của cô, quả nhiên tay cô rất lạnh.

Kiều Hạ đang ngủ mê man thì lưu luyến nắm chặt lấy bàn tay có hơi ấm anh, nhất quyết không buông.

Cô tưởng mình quay về lúc trước có ba mẹ ở đây, có thể không kiêng dè mà làm nũng.

"Muốn mẹ ôm ngủ, mẹ ôm con sẽ không lạnh nữa."

Cố Duyên Xuyên cau mày, rơi vào cuộc đấu tranh tư tưởng vô cùng gian nan. Hơn nửa ngày sau anh mới mở miệng, âm thanh có chút khan khàn, "Được. Để tôi ôm em ngủ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.